Vị tỷ tỷ cùng Quách Tường có quan hệ thân nhất lại sinh một hài tử, Quách Tường viện cớ đến thăm mang theo hài tử tròn ba tuổi đến phu gia của tỷ tỷ, cũng mang theo chút trốn tránh, lý do là không biết làm thế nào đối mặt.
Lần đầu gặp gỡ Ninh Cảnh Niên, mi thanh mục tú, lúm đồng tiền sáng sủa, một bộ dáng làm phương tâm thiếu nữ không khỏi mê muội. Dù biết rõ hắn đã thành thân, đáy lòng vẫn là chờ mong. Biết rõ nữ tử nàng chỉ gặp qua một lần kia chết đi, Ninh Cảnh Niên theo sư phụ lên núi mãi không trở về, nàng trong tâm vẫn là ôm lấy nỗi chờ mong mà tiếp tục đợi, sau đến tuy được gả cho hắn, nhưng cuộc sống lại không tốt đẹp như nàng tưởng tượng.
Người sống vĩnh viễn không sánh bằng người chết.
Nếu không phải đêm đó nàng mặc quần áo người kia, giả trang thành dáng dấp của nàng ấy, nàng biết rõ, trượng phu của nàng tuyệt sẽ không đụng tới mình, dù chỉ là môt chút. Ngày ấy, buổi sáng thức dậy, vẻ mặt Ninh Cảnh Niên thống khổ cùng phẫn nộ, lại có ai ngờ, cả đêm qua nghe hắn từng tiếng gọi Vi nhi, đáy lòng nàng cũng vô tận khổ sở. Biết rõ hắn yêu thích hài tử, sau khi sinh hạ Tĩnh An, cho là hắn nhiều ít sẽ thay đổi một chút, chưa từng nghĩ đến, hắn liền ngay cả đứa con cũng không nhận. Nhớ ngày đó nàng đi thỉnh hắn vì đứa con đặt tên, hắn lạnh lùng liếc xéo, một câu cùng ta có quan hệ gì tàn nhẫn mà đem nàng đánh vào đáy vực sâu. Môt ngày lại một ngày không chiếm được trượng phu quan tâm trong nhà, nghe thấy hài tử đối với phụ thân chờ đợi mà nói lời trẻ thơ, một lần lại một lần bị đâm đến trọng thương. Thế là ngay lúc biết được tỷ tỷ mới sinh hài tử, hoảng hốt lựa chọn đi đến đó giống như chạy trốn, thầm nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nghỉ một chút. Này nghỉ một chút, chính là mười ngày, nhìn tỷ tỷ cùng tỷ phu tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau), ân ân ái ái, ngoại trừ hâm mộ, nàng còn có thể làm gì?
Một ngày này, Quách Tường mang đứa con Tĩnh An xuất môn đến miếu thắp hương. Lúc đi ra, nha hoàn mang theo tiểu Tĩnh An ngồi xuống bên cạnh dòng suối nhỏ thanh tịnh không biết đang tinh nghịch cái gì.
“_An nhi!”
Quách Tường khẽ gọi tên đứa con, sau rồi mới đi qua. Tĩnh An nghe được mẫu thân gọi nhanh chóng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhỏ cùng Ninh Cảnh Niên có bảy phần tương tự, chỉ có điều thân thể nho nhỏ tròn tròn, vừa trắng vừa mềm làm cho người ta nhìn qua chỉ muốn ôm vào trong lòng, dùng sức mà xoa nắn. Thấy đứa con trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vài giọt nước, Quách Tuờng nhanh chóng móc ra khăn tay lau cho nó. Vài ngày trước bệnh mới hoàn toàn khoẻ, nàng cũng không muốn lại nhìn nó sinh bệnh.
“_Sao lại để cho thiếu gia ở đây nghịch nước?”
Quách Tuờng thanh âm nhu hoà nhưng trong lời nói trách cứ lại toàn bộ hướng nha hoàn chiếu cố Tĩnh An. Nha hoàn biết sai nhanh chóng cúi đầu xuống.
“_Nương, nương, không phải nghịch nước, tảng đá, xem!”
Tiểu Tĩnh An tay giống như nâng vật quý giơ lên một khối đá cuội, tảng đá trơn lán còn mang theo chút ẩm ướt, dưới ánh mặt trời phản chiếu quang mang chói mắt.
“_Đẹp!” Thấy mẫu thân nhìn chằm chằm tảng đá trong tay, tiểu Tĩnh An tủm tỉm cười nói thêm.
Nhìn Tĩnh An yêu mến tảng đá kia như thế, Quách Tường mới nghĩ nâng tay cầm qua nhìn kĩ, thế nhưng nó lại rụt tay trở về.
“_Tặng cha.” Tiểu Tĩnh An đem tảng đá ôm vào lòng như bảo bối rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía mẫu thân.
“_Nương, nương, cha sẽ thích chứ?”
Quách Tường kinh ngạc nhìn hài tử, đáy lòng chỉ cảm thấy đau xót, không khỏi đem cơ thể nhỏ bé của đứa con ôm vào lòng. Mặc dù Ninh Cảnh Niên chưa bao giờ hảo hảo nhìn qua hài tử của hắn, nhưng tiểu Tĩnh An lại luôn muốn đi thân cận hắn, cho dù một lần lại một lần bị đẩy ra, nhưng thương tâm mà khóc xong cuối cùng lại vẫn nghĩ đến cha có thể ôm nó, hôn nó.
Đã ở nhà tỷ tỷ hơn mười ngày, hôm nay Quách Tường nghĩ phải trở về bái biệt, dù sao cứ trốn tránh mãi sự tình cũng không thể giải quyết được. Tỷ tỷ của Quách Tường được gả tới Giang Phủ huyện cách An Dương thành hơn hai trăm dặm. Giang Phủ mặc dù là tiểu huyện nhưng vẫn rất có danh khí, trong đó nổi danh nhất là Giang Phủ huyện Triệu huyện lệnh. Ngài tiền nhiềm đến nay đã hơn chín năm, làm quan thanh liêm, thương cảm bách tính, song làm ngài chân chính danh lưu ngàn sử là tài phá án như thần mà lại là liên tiếp phá kì án. Dưới tay người tài vô số, trong lúc tiền nhiệm chưa một lần phán quyết oan án hay sai án nào, được người đời xưng là Triệu thanh thiên.
Triệu thanh thiên chuyện lạ rất nhiều, lưu truyền rộng rãi chính là lúc ngài đỗ trạng nguyên lại bị hoàng đế đuổi ra ngoài làm quan, lại là chức thất phẩm tép riu. Còn có nghe đồn, ngài không biết có bao nhiêu lần có thể có cơ hội thăng quan, lại cam nguyện ở lại Giang Phủ huyện nho nhỏ này, rốt cuộc là vì sao, trong đó nguyên nhân không có bao nhiêu ngươi biết rõ. Hậu thế sử sách ghi chép về vị Triệu thanh thiên này đối với những sự tình trên cũng có nhiều kiến giải nhưng chỉ một trong đó là thật, cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Hôm nay, Quách Tường mang theo hài tử đi thắp hương xong từ miếu đi ra, ngồi trên xe ngựa đi đến vài khu phố tương đối phồn hoa ở Giang Phủ huyện. Nàng ý định chút nữa cùng tỷ tỷ nói lời từ biệt rồi trở về, hiện tại thì trên đường dạo chơi mua vài thứ trở về tặng lão phu nhân. Ninh Cảnh Niên tuy đối với nàng hờ hững nhưng Ninh lão phu nhân lại thật tâm đối tốt với nàng, hỏi han ân cần không nói, còn sợ nàng phải chịu uỷ khuất gì không vui, chi phí ăn mặc, cái gì cũng đều tốt nhất.
Sau đó bọn họ một chuyến đi đến một cửa hiệu chuyên bán đặc sản trong vùng, Ninh gia phú giáp thiên hạ, cái gì cũng có, muốn tặng cho Ninh lão phu nhân đương nhiên phải là cái gì đặc biệt hiếm thấy một chút. Đặc sản của Giang Phủ trong đó có một, chính là trúc phiến (thân trúc được dát mỏng thành từng tấm) điêu khắc thành đủ loại đồ chơi tinh mỹ, thủ công tinh xảo nhìn vô cùng đẹp, Quách Tường ý định tặng cho bà. Trong tiệm cái gì cũng có, đủ loại không nói, còn có mỗi cái đều tinh xảo, đáng yêu, Quách Tường cùng nha hoàn đều là nữ tử, đối với những vật nhỏ này sẽ yêu thích không muốn buông tay, nhìn lại nhìn, càng thêm hoa mắt, thật là muốn đem tất cả đồ trong tiệm lấy về.
Các nàng lựa đồ rất lâu, tiểu Tĩnh An trước đó ngồi một bên chăm chú vuốt ve tảng đá cuội trong tay vô ý làm cho tảng đá rớt xuống đất, tảng đã hình cầu lăn lăn ra đến bên ngoài, tiểu Tĩnh An lập tức nhảy xuống ghế chạy tới lấy. Lúc này, cửa hàng đối diện đang chuyên chở hàng hoá, một đống hàng hóa nặng nề chồng chất được xếp đầy lên xe, hòn đá nhỏ lăn đến xe, kẹt ở phía dưới. Tiểu Tĩnh An con mắt chuyên chú nhìn hòn đá, cơ thể tròn nhỏ rất nhanh chạy đến phía dưới bánh xe. Đợi đến khi Quách Tường muốn đi xem hài tử thì mới phát hiện nó chạy tới phía dưới mã xa chất đồ cao ngất, tâm cả kinh đang muốn gọi nó trở về, lúc này dây thừng cột trên mã xa bỗng nhiên đứt ra, từng chồng từng chồng vật nặng nghiêng ngả rơi xuống, mắt thấy đã muốn đè lên trên người tiểu Tĩnh An. Trông thấy một màn này, Quách Tường chỉ kịp tê tâm thét to một tiếng:
“_Khôngggg!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo thân ảnh đột nhiên bổ nhào vào người tiểu Tĩnh An, từng kiện từng kiện hàng nặng rơi xuống, toàn bộ đều đè lên người người này.
“_An nhi! An nhi!”
Chờ Quách Tường tiến đến, mọi người cũng tỉnh tảo lại vội vàng đem hàng hoá đẩy ra, người ôm lấy tiểu Tĩnh An trở mình, trước mặt mọi người lộ ra tiểu Tĩnh An sợ tới mức biểu tình ngẩn ngơ, tiểu Tĩnh An hai mắt đen to tròn nhìn đến trên người mẫu thân, miệng mở ra, lập tức gào khóc lớn lên.
“_Nương, nương! Nương, nương!”
Quách Tường đau lòng mà đem nó ôm vào trong lòng ngực, cẩn thận xem xét một hồi, một chút cũng không bị thương, xem ra chỉ là quá hoảng sợ mà thôi.
“_An nhi, không khóc, An nhi không khóc, nương ở đây, nương ở đây.”
Quách Tường vừa rồi cũng bị một màn doạ cho kinh sợ không nhẹ, hiện tại chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể hài tử, hốc mắt dần hồng lên mà an ủi. Mọi người đều nhìn mẫu tử bọn họ cảm khái một màn này, mà người cứu tiểu Tĩnh An kia lại hoàn toàn bị mọi người không để mắt đến. Người kia tựa hồ cũng không cần người khác tán thưởng cùng hồi báo, thấy mẫu tử bọn họ đều không việc gì liền xoay người yên lặng rời đi, chỉ là cước bộ có chút tập tễnh. Quách Tường vô tình giương mắt nhìn thấy người cứu tiểu Tĩnh An muốn đi, không khỏi kêu:
“_Ân công!”
Người nọ dừng bước, hơi nghiêng nghiêng thân người liếc mắt nhìn nàng liền tiếp tục đi về phía trước. Quách Tường không biết tại sao chỉ có thể kinh ngạc nhìn y rời đi, cho đến khi hài tử trong ngực ôm càng chặt nàng, nàng mới hồi phục tinh thần tiếp tục trấn an Tĩnh An. Tiểu Tĩnh An bị kinh sợ, Quách Tường cũng không còn tâm tư tiếp tục mua đồ, rất nhanh đem hài tử ôm đến mã xa lên đường hồi phủ. Nhân vật chính đều đi, mà người xem thì vẫn còn ở lại vây quanh nghị luận.
“_Người vừa mới cứu hài tử nhìn thật là quen mắt…”
“_Đương nhiên quen mắt, không phải là Trình bộ đầu sao!”
“_A, là y a, khó trách.”
“_Dưới tay Triệu huyện lệnh có hai bộ đầu chuyên việc bắt phạm nhân, trong đó Trình bộ đầu luôn vui vẻ giúp người….Bất quá, vừa rồi bị hàng hoá nặng như vậy đè lên, y thật sự là không có việc gì sao?”
“_Hẳn là không có việc gì, Trình bộ đầu mặc dù võ công không bằng Triệu bộ đầu nhưng lại là nhất danh hán tử, có thể nào như thế dễ dàng gặp chuyện không may?”
“_Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….”
“_Trình bộ đầu!”
Nam nhân vừa rồi cứu tiểu Tĩnh An cước bộ có chút chậm chạp hướng ngõ nhỏ đi đến, một người đột nhiên từ trong góc xông ra, xem trọng mà hướng trên lưng y vỗ vỗ làm y đau đến nổi không khỏi cắn răng rên một tiếng.
“_Ai~Trình bộ đầu, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?” Thấy y sắc mặt biến đổi, người đột nhiên xuất hiện kì quái hỏi.
Nam nhân hít sâu một hơi, cảm thấy khá hơn một chút mới chậm rãi đứng thẳng dậy, thấp giọng nói:
“_Không có việc gì, vừa rồi không cẩn thẩn bị vấp ngã.”
Nghe y nói như thế, người đến càng kì quái.
“_Ai nha~ngươi như thế luôn làm việc cẩn thận sao lại có thể vấp ngã như vậy được?”
Nam nhân nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, giọng không vui mà nói:
“_Người có lúc sai tay, mã có lúc mất đề (đề:móng), ta sao lại không thể vấp ngã.”
“_Hắc hắc, ta chỉ là kì quái thôi.” Người đến một thân quần áo bộ khoái, chỉ thấy hắn sờ sờ đầu, chân chất cười.
“_Ngươi cùng Triệu bộ đầu là phụ tá đắc lực cho Triệu huyện lệnh chúng ta, ngày bình thường đã cẩn thận lại đáng tin cậy, giải quyết công việc vừa trách nhiệm lại quyết đoán, trong nha môn, tất cả mọi người ai không đem các ngươi ra làm đối tượng sùng bái, gặp ngươi người như vậy còn có thể bị vấp ngã, có thể nào không kì quái sao?”
Nam nhân nhịn không được cười, biểu tình ôn nhu như nước, y vỗ vai người kia nói:
“_Tiểu Tam, các ngươi cũng là trợ thủ đắc lực của Triệu đại nhân, cả huyện nha thiếu ai cũng không được.”
Dứt lời, tay cũng rời đi, tiếp theo lại hỏi:
“_Đúng rồi, Tiểu Tam, ngươi là tới tìm ta?”
Tiểu Tam lập tức vỗ vỗ đầu nói:
“_Trí nhớ của ta a, thiếu chút nữa đem chính sự quên luôn. Triệu đại nhân tìm ngươi, kêu ngươi mau trở lại nha môn đi.”