Thẩm Giai Giai bị chĩa súng vào đầu liền hét toáng lên.
“ Á Á Á Á Á. Mộ Cảnh Thiên, cứu tôi.”
“ Thẩm Giai Giai. Thẩm Giai Giai, yên lặng.” Mộ Cảnh Thiên thấy Thẩm Giai Giai bị như vậy liền lập tức trấn an cô.
“ Đen, người ông làm vậy là có ý gì? Sao lại bắt người vô tội?” Nhiên nhíu mày hỏi.
“ Chẳng lẽ ông quên hết quy tắc khi gia nhập thế giới ngầm rồi sao?” Mộ Cảnh giọng đầy tức giận quay sang hỏi.
“ Tôi không có quên. Là các người đã phá vỡ quy tắc trước.” Người đàn ông đó thong thả ngồi xuống uống rượu.
“ Cô ta cũng chỉ là gái tiếp rượu mà thôi, Mộ thiếu lo lắng như vậy làm gì?” Ông ta nói tiếp.
Thẩm Giai Giai nghe được câu vừa rồi lửa giận nổi lên quên luôn cả sợ hãi.
“ Này thằng già kia, ông nói ai là gái tiếp rượu hả? Tôi là Thẩm Giai Giai, là tiểu thư danh giá của Thẩm gia. Anh trai tôi là Thẩm Vũ Thần, ông làm như vậy với tôi, ông có tin anh trai tôi tới san bằng cả cái bang hội khỉ gió của ông không HẢ?”
Nói đến cuối câu, cô còn tăng âm lượng lên ở chữ “hả” khiến đám đàn ông có mặt ở đó ngơ vài phút.
“ Câm mồm.” Tên đang giữ cô liền dí súng vào thái dương cô khiến cô nhớ ra mình vẫn đang là con tin.
“ Này.” Mộ Cảnh Thiên thấy cô bị dí súng vào liền lên tiếng ngăn cản, đồng thời cậu cũng quay sũng chĩa về phía tên đó.
Thẩm Giai Giai nhìn hai đầu súng đang chĩa về mình liền lập tức sợ hãi mà bật khóc. Mộ Cảnh Thiên thấy cô khóc liền ngơ luôn.
“ Nói ít thôi. Mộ Cảnh Thiên các cậu chỉ có hai người, bọn tôi có hơn chục người, các người nghĩ ai có thể sống sót ra khỏi đây.” Tên đó ném ly rượu xuống đất, giọng đe dọa.
“ Cái này thì không chắc rồi.” Nhiên cười khẩy, tay thuần thục lên đạn dáng vẻ cà nhây ngày thường đã không còn mà thay vào đó là khuôn mặt và lời nói của cậu mang đầy sát khí như Lục Tử Hàng.
Tên Đen đó có cảm giác mình đang de dọa nhầm người, liền lập tức lên giọng.
“ Được rồi. Tôi biết quy tắc của tổ chức các cậu, để tôi rời khỏi đây, cô ta sẽ được sống.”
“ Khí thế vừa nãy của ông đâu rồi?” Mộ Cảnh Thiên giọng đầy châm biếm.
“ Muốn cô ta chết sao?” Tên đang giữ Thẩm Giai Giai lần nữa dí súng vào đầu cô, khiến nước mắt cô ngày càng rơi ra nhiều hơn.
Mộ Cảnh Thiên thấy cô khóc ngày càng nhiều, lửa giận trong người ngày càng tăng lên, nhưng vì để cô được an toàn nên cậu đành thỏa thuận.
“ Nhiên, để họ đi. Thẩm Giai Giai còn trong tay bọn họ.”
“ Um.”
Nói xong đám người của Đen đứng lên vừa đề phòng vừa đi ra khỏi phòng.
Bọn họ ra khỏi phòng, tay vẫn cầm súng liền lập tức dọa sợ những người đang có mặt ở đó. Một người vệ sĩ liền lấy điện thoại gọi cho Vương Gia Ninh. Nghe được sự việc, Vương Gia Ninh cùng hai anh em nhà họ Lục lập tức phóng như bay ra khỏi Kinh Thường Uyển đến đó.
“ Nhìn cái gì mà nhìn, cất cái mắt đi. Có tin tao bắn nát mắt không?” Vừa nói tên Đen đó vừa hươ hươ súng vào những người xung quanh, khiến bọn họ sợ hãi.
“ ĐEN.” Mộ Cảnh Thiên gầm lên.
Xuống đến sảnh chính của Quảng trường bọn họ liền lập tức đụng mặt đám người Vương Gia Ninh đến. Vương Gia Ninh nhìn thấy Thẩm Giai Giai đang khóc liền lập tức nhíu mày.
Thấy người của mình đã đến, Mộ Cảnh Thiên với Nhiên nhìn nhau nở nụ cười quái dị, sau đó chưa đầy ba phút, hơn một nửa thuộc hạ của Đen đã gục. Đúng lúc này Hoàng và Thụy cũng đến nơi, vào trợ giúp hai người.
Thấy bản thân bị yếu thế, tên đó liền lấy Thẩm Giai Gia ra đe dọa, hắn đánh Thẩm Giai Giai một cái sau đó chĩa súng vào đầu cô đe dọa.