Nhìn nam nhân khí phách trên lưng ngựa tới gần, ta quay đầu đi, lúc này, đã không thể nhìn nữa rồi.
Cổ tay bị Tiêu Hàn nắm lấy, chẳng biết từ khi nào năm ngón tay đã len vàolòng bàn tay ta, năm ngón úp lại, như vậy sẽ nắm chặt, hắn khàn khànnói:
“Cảm thấy lạnh sao? Hiểu Hiểu, chúng ta vào trước đi.”
Gật đầu, rồi sau đó hắn dìu ta đi vào Tần trạch. Đi qua một cánh cửa, quamột đám người quỳ trên đất miệng hô to “Vạn tuế vạn tuế vạn tuế”. . . . . .
Sau lưng tựa hồ có một tầm mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm. Takhông quay đầu lại, bước chân kiên định hơn. Thế nhưng trong lòng lạirối bời. . . Ta đang nghĩ gì đây? Ta nghĩ. . . Rốt cuộc. . . Thiếu niênmà ta gặp đầu tiên khi thần xui quỷ khiến xuyên không, ân khách đầu tiên khi ta còn là hoa khôi. . . Người đó, ở bên cạnh ta không có một chúttoan tính, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, vậy mà vào hôm nay, lại muốnthành thân, từ giờ về sau, sẽ có một nữ nhân khác phụng bồi bên cạnhhắn, trời lạnh khoác áo cho hắn, sáng sớm khi tỉnh lại nhìn nhau cười,cùng nhau ăn sáng, những việc này, chỉ là chuyện rất bình thường.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này không bao giờ. . . có một người đàn ông giốngnhư theo đuôi gọi “Xuân Tiêu Xuân Tiêu”, không có người hết lòng dỗ dành ta, không có người dù xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng ta, làm ta cảmgiác mình thật sự tồn tại. Người ngốc nghếch tâm tâm niệm niệm nói “Xuân Tiêu chúng ta bỏ trốn đi”. . . . .
Xuân Tiêu. . . Qua Tử huynh,vì sao nghĩ đến lòng lại đau đớn như bị kim châm? Im lặng không nói gì,ta nghe tiếng chúc mừng của mọi người, nghe Hàn vương nói bên tai, cùngvới cảm giác bàn tay của hắn vẫn nắm tay ta không buông.
Lúc nghe loáng thoáng một câu: “Tân lang tân nương cùng bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.” thì ta mới hồi thần.
Hàn vương nắm tay ta chặt hơn. Ta ngước mắt, tiếp xúc với ánh nhìn có chútbất mãn của hắn, chột dạ vội vàng quay đầu đi, lúc này nhìn thấy một đôi tân nhân, giờ phút này đang nắm tay đứng trước mặt chúng ta.
Nam tử một thân hỉ bào, trước ngực là một đóa hoa đỏ thẫm, dáng người caogầy, diện mạo tuấn tú, mà nữ tử, tuy là mặc một bộ giá y đỏ rộng, vẫn có thể thấy được vóc người thướt tha mềm mại.
Có thể nói là một đôibích nhân nếu như mặt chú rể trông sinh động hơn, mang sắc thái vuimừng, không phải mặt vô biểu tình như đầu gỗ.
Ta tận lực cúi đầu, không dám nhìn nữa. Lúc này, cần phải tránh nghi ngờ. Nhưng bà hỉ bên cạnh lại cao giọng:
“Xin hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương chúc phúc cho tân nhân!”
Chúc phúc sao? Việc này. . . Không phải là sở trường của ta. Lúc sau Hànvương bên cạnh liền ho khan một tiếng, rồi sau đó cao giọng:
“Trẫm chúc biểu đệ cùng biểu muội cuộc sống mỹ mãn, con cháu đầy nhà.”
Hàn vương không nói tên Qua Tử huynh, ngược lại gọi hắn một tiếng “biểuđệ”, chính là cho Tần thượng thư, cũng chính là cho dượng hắn thể diệnto lớn, Tần thượng thư vẻ mặt uy nghiêm khắc chế không được lộ ra vuimừng, trong mắt tinh quang bạo phát.
Xem ra Hàn vương lên ngôi,không có lời đồn đãi gì chính là nhờ Tần thượng thư sâu không lường được ủng hộ a. Hàn vương nói xong, liền đến phiên ta. Ta cũng ho khan mộttiếng, học theo nói:
“Bổn cung chúc biểu đệ sau này tiền đồ như gấm. Chúc đệ muội sớm sinh hán tử.”
Vừa dứt lời, liền thấy toàn trường im lặng. Mọi người đều dùng ánh mắt ngỡngàng nhìn về phía ta, ta ngẩn ngơ. Sau đó mới kịp phản ứng. Tựa hồ. . . ta vừa mới nói sớm sinh 《hán》tử. . . mà không phải sớm sinh quý tử?
Sinh sớm hán tử. . . Ý tứ chính là muốn một nàng dâu mới cưới đi trộm đàn ông sao? Không phải là nguyền rủa người ta sao. . .
Vội vàng ho một tiếng, thay đổi biểu cảm, giọng vô cùng đoan chính nghiêm túc nói:
“Bổn cung vừa rồi nói nhầm, là sớm sinh quý tử chứ không phải. . .”
“Đủ rồi.” Cổ tay đau xót, giọng nói Hàn vương truyền đến, sau đó hắn nói:
“Khụ khụ, đưa tân nương vào động phòng đi. Hôm nay thân thể hoàng hậu khó chịu, liền hồi cung trước đi.”
Được rồi. . . Thân thể khó chịu thì khó chịu. . . Ta đây cho dù sanh long hoạt hổ cũng phải giả bộ làm Đại Ngọc muội muội. . .
Cơ hồ lời Hàn vương vừa nói xong, toàn điện liền náo nhiệt. Nhưng nghe một câu “Tân lang đưa tân nương vào động phòng”, được rồi. . . thế giới rốt cuộc thanh tĩnh.
Thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ta cảm thấy trước khiQua Tử huynh đưa tân nương vào động phòng, như có như không nhìn ta mộtcái, trong mắt tựa như có thâm ý. Ta không rảnh mà quan tâm, chỉ vì cổtay ta vẫn bị băng sơn vương gia nắm lấy.
Trên kiệu hồi cung, Hàn vương vẫn nghiêm mặt không nói gì. Ta nghĩ, vốn là lỗi của ta, liền tươi cười nói:
“Ngươi. . . Tức giận sao?”
Hàn vương không đáp. . . Một lúc sau, khi ta ở trên kiệu sắp ngủ thiếp đi thì hắn giống như than thở nói:
“Xuân Tiêu. . . Ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
Làm gì bây giờ? Mắng sao? Nhíu mày, câu “mắng sao” vừa bật lên, hắn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ta một cái, rồi sau đó mi mày giãn ra nói:
“Xuân Tiêu, ta không thể chờ được đại hôn của chúng ta.”
Đại hôn. . . Ý tứ của Hàn vương. . . Không phải là tối nay muốn cùng ta. . .? Không, kiên quyết không thể cho hắn đè!
Ta nhíu màu, có chút rối rắm nhìn Hàn vương nói: “Hoàng thượng. . . Tối nay ta không thể thị tẩm. . .”
Hàn vương khẽ nhíu mày nói: “Vì sao?”
Cụp mắt, ta dị thường thành khẩn nói: “Hoàng thượng, đại di mụ của ta tới.”
“Đại di mụ?!” Chỉ thấy mắt Hàn vương khẽ híp, rất có mấy phần nguy hiểm nói: “Hiểu Hiểu. . . Ngươi lớn lên bên cạnh ta, ta không nhớ rằng ngươi cóngười thân, càng chưa từng nghe ngươi có dì.”
Mẹ nó. . . Quảnhiên. . . Khoảng cách thời đại thật không dễ vượt qua. Bĩu môi, takhông thèm đếm xỉa. Cúi đầu xuống, ta nói to: “Hoàng thượng, kinh nguyệt của ta tới, tối nay ngươi nên lật bài tử của người khác!”