Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 1: Mưa to



"Ầm vang —— oanh ——"

Trên trời mưa to tầm tã, trên đường duy nhất một chiếc Maybach màu đen đang thong thả chạy, tài xế nâng cao cảnh giác, đôi tay nắm tay lái, nhìn chằm chằm phía trước con đường, trong lòng nghĩ thầm, trời cũng mưa to quá rồi đi.

Tia chớp xẹt qua không trung, ánh sáng chói trong mảnh trời đen tối làm người không thở nổi trong ban đêm.

"Ai...... Phía trước hình như như có người?" Nương theo tia chớp, tài xế nhìn đến ven đường tựa hồ có người ở trong mưa, lảo đảo lắc lư về phía trước đi tới.

Nơi này là khu thành thị thông qua biệt thự đi tới, xe đã chạy gần đến đây, hai bên đường không còn nhà nào sáng đèn, đã trễ thế này, mưa còn rất lớn, như thế nào còn có người dầm mưa đi trên đường vào giờ này?

Bởi vì quá mức không thể tưởng tượng, tài xế mở miệng có phần chần chờ, thậm chí hoài nghi có phải hay không chính mình xuất hiện ảo giác.

Tài xế trong xe thông qua bên kính chiếu hậu âm thầm quan sát ngồi ở ghế sau, người đàn ông khoác trên mình bộ tây trang lịch lãm kết hợp với giày da, hai mắt người đàn ông khẽ nhắm, dường như không có nghe được tài xế nhỏ giọng nói thầm, cũng không có chú ý tới người đi trên đường một cách khác thường.

Tài xế thu hồi tầm mắt, một lần nữa phóng tới con đường phía trước.

Qua phía trước cuối cùng một cái đèn xanh đèn đỏ, liền lập tức tiến vào khu biệt thự. Đèn xanh lập loè, ngày mưa không ngớt như này, tài xế không dám vượt đèn đỏ, gã chân đặt ở phanh mà dừng lại, trước tiên giảm tốc độ, tầm mắt lại không chịu khống chế mà hướng bên đường kia đi, mưa to gió lớn, người đi đường kia không biết cần hỗ trợ gì không?

Nhưng mà con đường hai bên lối đi bộ bỗng không còn bóng người, tài xế sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật là gã ảo giác?

Giây tiếp theo, ông mở to hai mắt, xe phanh lại. Mưa rơi không ngớt, cũng may tài xế sớm đã giảm tốc độ, xe tuy rằng đột nhiên run một chút, vẫn là cầm chắc tay lái mà ngừng lại.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt thâm thúy, phảng phất sâu không thấy đáy.

Tài xế xuyên thấu qua bên trong xe kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của thiếu gia, thật cẩn thận nói: "Ách —— tiên sinh, có người té xỉu......"

Ông giải thích cho thiếu gia của mình mà lòng như lửa đốt, trong khoảng thời gian này, Lộ Quy Chu mỗi ngày đều thức đêm tăng ca đến rạng sáng, có khi ngủ luôn ở trong công ty, ông làm tài xế mấy ngày nay nhưng ít khi gặp thiếu gia của mình.

Hôm nay Lộ Quy Chu khó lắm mới có thời gian tan làm sớm, nhưng bị người nha kêu về để tham gia yến tiếc. Lúc ông đến thấy sắc mặt của thiếu gia không tốt lắm, cái gọi là yến tiệc cũng chẳng vui vẻ là bao.

Rốt cuộc có thể về chỗ ở để nghỉ ngơi, trên đường lại đột nhiên mưa to, đường về nhà cũng chậm hơn, giờ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này nữa.

Tầm mắt của Lộ Quy Chu nhìn ngoài cửa sổ, thấy thân ảnh ở xa vừa lầy lội dính mưa ướt nhèm, nhỏ yếu, mặt mày liền cau lại, môi mỏng khẽ mở: "Ăn vạ?"

"Hẳn là không phải......" Tài xế đánh giá khoảng cách của xe với người đang nằm trên mặt đất, nói như thế nào đây, đã trễ thế này, gió mưa lại lớn, nếu người nọ là vì ăn vạ, thì thật là quá không chuyên nghiệp.

Mưa to tầm tã vẫn trú xuống, giọt nước rơi tạo ra tiếng xung quanh cửa sổ của xe, tuy rằng đã gần sáng, nhưng cả đêm dầm mưa như vậy thì cũng không ổn.

Lộ Quy Chu nhíu mày: "Xuống xe nhìn xem."

Tài xế tuân lệnh, cởi bỏ đai an toàn, đẩy ra cửa xe cầm ô đi ra ngoài. Lộ Quy Chu ngồi ở trong xe, bóng của một người một xe chồng chéo lên nhau.

Bước chân tài xế đi nhanh đến chỗ nơi người kia nằm ngã xuống đất, ngồi xổm lẩm bẩm muốn kêu họ tỉnh, lại đẩy đẩy thân hình nhỏ yếu, sau đó liền quay lại, vì tránh cho mưa gió xối đến chỗ thiếu gia, ông mở ghế điều khiển, nói cho Lộ Quy Chu ngồi sau xe: "Tiên sinh, cậu ta ngất rồi, kêu không tỉnh."

Lộ Quy Chu vừa nhấp môi, tài xế lần nữa nói tiếp, như là lầm bầm lầu bầu trong miệng, lại giống như muốn nói cho Lộ Quy Chu nghe: "Đã trễ thế này, mưa lớn, nằm mãi một chỗ trên đường, thân thể người này gầy yếu như vậy, không biết còn có thể trụ được đến sáng ngày mai không?"

Tầm mắt Lộ Quy Chu lại một lần nữa nhìn về phía xa xăm trong màn mưa, thân hình yếu ớt nằm trên mặt đất, bất động giống như tuỳ thời có thể hoà vào cùng với màn đêm tối tăm mịt mù cùng với thời tiết mưa to cắn nuốt.

Anh vốn là người không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng không phải là người vô tâm trơ mắt để mặc người ta chết ngay trước mắt anh.

Lộ Quy Chu bung dù, đẩy cửa tiến vào trong cơn mưa, giày da được thiết kế thủ công tinh tế bị dính bẩn bới những giọt mưa bùn làm ướt, bước đi đều đều, mấy bước liền đi đến chỗ người nằm trên mặt đất, vì người kia mà che đi giọt nước mưa rơi xuống.

Đến gần, Lộ Quy Chu mới thấy rõ người nằm trong vũng nước bùn là một thiếu niên với tướng mạo mỹ lệ, mái tóc đen nhánh bị nước mưa xối ướt nhẹp, những giọt nước lăn trên má, qua ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, đọng trên hàng mi cũng là những giọt nước như sương sớm đậu trên cành lá, tô rõ lông mi cao vút, càng lộ vẻ tái nhợt yếu ớt.

Lộ Quy Chu duỗi tay chạm vào làn da của thiếu niên, cái lạnh truyền qua có thể nhận rõ được cơ thể của thiếu niên dường như không có độ ấm, ốm yếu thật sự.

Lộ Quy Chu thu hồi tay, đang muốn quay đầu kêu tài xế lại đây, lại bị xúc cảm từ đầu ngón tay đánh gãy động tác.

Lộ Quy Chu rũ mắt, cánh tay lạnh băng run rẩy cứng đờ như có như không mà bắt lấy đầu ngón tay của anh, đôi mắt được giấu sau hàng lông mi dày kia không biết mở từ khi nào, đồng tử màu trà sáng ngời như sao, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu được anh, xinh đẹp như vậy.

Con ngươi long lanh ánh nước, như là nước mưa, lại như là nước mặt, một khuôn mặt đáng thương, suy yếu như nai con rơi vào thế bất lực, đôi mắt nai con quá mức sạch sẽ, chỉ vừa vặn chứa đủ một người.

Lộ Quy Chu nhìn thiếu niên trước mắt, trong nháy mắt phảng phất như yêu nhân câu hồn, giờ khắc này liên không biết lưu lạc nơi đâu, chỉ biết có một mỹ thiếu niên ngay đây mà thôi.

Đôi môi tái nhợt của thiếu niên hơi mớ, giống như muốn nói cái gì nhưng thanh âm mỏng manh thều thào lại hoàn toàn bị che phủ bởi tiếng mưa rơi, chỉ biết rằng trong đôi mắt ấy chứa đựng sự khẩn cầu yếu ớt, có lẽ thể lực đã cạn kiệt, cậu gian nan chớp mắt một cái, cuối cùng không chống đỡ nổi liền thiếp đi lần hai.

"Tiên sinh, cậu ấy tình huống thế nào ạ?" Tài xế đuổi kịp tới, đánh gãy mạch cảm xúc thất thần ngắn ngủi của Lộ Quy Chu.

Lộ Quy Chu cau mày, lần đầu tiên thất thố như vậy làm anh sinh ra cảm xúc bất mãn, anh đang muốn đứng dậy nói tài xế khiêng người đem vào trong xe, nhưng lại lần nữa cảm nhận góc áo bị kéo chặt, ngăn trở động tác đứng dậy của hắn. Lộ Quy Chu nhìn theo hướng bị kéo, một bàn tay thon dài tựa như khẩn trương mà túm lấy vạy áo, đầu ngón tay trắng bệch, như đang cố gắng bắt lấy sợi dây cứu mạng của mình, dùng hết sức lực vốn có.

Lộ Quy Chu thuận thế lần nữa ngồi xổm xuống, túm lại góc áo của mình, nhưng mà xác thực thiếu niên tóm lấy khó buông. Lộ Quy Chu tỏ vẻ góc áo này cứu không được.

Tài xế thấy Lộ Quy Chu bất động một hồi lâu, tín hiệu giao thông trên đường xanh rồi lại đỏ, tuy rằng hiện tại không có xe đi qua, nhưng cũng đang ở giữa giao lộ, ông nhịn không được mở miệng nhắc nhở Lộ Quy Chu: "Tiên sinh?"

Lộ Quy Chu không trả lời, chỉ đem quyết định giải cứu góc áo của mình nhanh chóng từ bỏ, đem dù nhét vào tay tài xế, cánh tay xuyên qua cổ của thiếu niên cùng đầu gối đang cong lại, nước mưa đem áo sơ mi của hắn ướt nhẹp, vải dệt dính sát vào trên cánh tay, khắc hoạ ra đường nét cơ của bắp tay, da thịt hai người gắt gao dính vào nhau, chỉ cách mỗi hai lớp áo mặc trên người, thiếu niên được bế lên khỏi mặt đất dơ bẩn đầy nước mưa lạnh lẽo.

Tài xế mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Lộ Quy Chu sẽ tự mình đem người bế lên.

Khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, tài xế nhận nhiều tiền lương như vậy cũng không phải lấy không, gã rất có mắt biết điều mà im hơi lặng tiếng nén lời thắc mắc vào trong lòng, giơ dù che mưa cho bọn họ thẳng đến khi tiên sinh bế cậu thanh niên cùng lên xe, đóng cửa lại, nhanh chóng ngồi ghế lái, đem điều hoà lên mức ấm cao.

Tài xế ngồi vào ghế lái, hướng Lộ Quy Chu xin ý kiến: "Tiên sinh, tôi trước đưa ngài trở về, sau đó lại đưa cậu ấy đi bệnh viện."

"Không cần, liên hệ bác sĩ." Lộ Quy Chu vô ý thức mà đè thấp thanh âm, trong lòng ngực ông còn ôm ướt thiếu niên đang dính nước.

Không phải là không tính đến chuyện muốn đem người buông ra, chỉ là thiếu niên giờ đã ấm áp hơn đôi chút, nhưng lực tay bế thiếu niên nhẹ đến nỗi không cần tốn sức, quá gầy.

Cũng không phải không thể mạnh mẽ bẻ ra, nhưng là nhìn thiếu niên nhíu chặt mi cùng bất an mà nói mớ, Lộ Quy Chu khó có được lòng lương thiện, theo bản năng lựa chọn từ bỏ.

Thôi thì, để anh nhặt được, cũng không đáng ngại.

Tài xế được Lộ Quy Chu phân phó, lập tức gọi điện cho bác sĩ tư nhân. Biệt thự mà Lộ Quy Chu ở, trang bị cả bệnh viện tư nhân, bác sĩ ở đó 24h trực ban, tuỳ thời gọi tới.

Nơi này cách Lộ Quy Chu không xa lắm, tài xế chú tâm vào lái xe, mười lăm phút sau liền tới chỗ để xa. Quản gia sớm đã biết được một vài tình huống xảy ra, kêu đầu bếp cùng người làm vườn trong nhà ra chờ sẵn ở gara

Xe dừng lại, quản gia liền tiến lên mở cửa xe: "Thiếu gia có bị dính mưa nhiều không? Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn canh gừng, ngài màu đi tắm bằng nước nóng rồi liền uống không sinh bệnh. Nghe lão Triệu nói ngài trên đường nhặt được một người, bác sĩ lập tức sẽ đến ngay, ngài trước đem người giao...."

Lão quản gia với mái tóc hoa râm nói chuyện thao thao bất tuyệt, luyến thắng nôn nóng mà nói bỗng dưng im bặt trước cảnh tượng trước mắt.

Là trời mưa to quá đi? Hay là ông thật sự tuổi đã lớn nên mắt lão của ông dù đeo kính vẫn không nhìn rõ được? Ông thế nào mà thấy thiếu gia đối với người khác luôn lạnh nhạt lại đang ôm một người trên tay mình.

"Chú Ngô, phiền toài chú tìm cho cháu một bộ quần áo sạch sẽ." Lộ Quy Chu vẫn duy trì tư thế ôm người, hai chân thon dài chuẩn bị bước ra khỏi xe, vững vàng ôm cậu thiếu niêm đi vào trong phòng.

Đứng ở bên cạnh là đầu bếp cùng người làm vườn chuẩn bị tiếp người trong tay bỗng cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đôi phương đều hiện lên cảm xúc "Khiếp sợ".

"A....Vâng! Quần áo đã chuẩn bị sẵn, tôi sẽ lấy cho ngài ngay đây." Quản gia Ngô theo sau, còn có chút bần thần suy nghĩ, vừa rồi nghe tài xế Triệu trong điện thoại gọi tới, nói thiếu gia nhặt được một đứa trẻ đang bất tỉnh nhân sự.

Vừa rồi thời gian cấp bách, lão Triệu chỉ là dăm ba câu trần thuật câu chuyện liền treo điện thoại, chỉ dư lại ông quản gia nghe xong câu thoại ngắn ngủi hơn mười phút thì 7749 câu chuyện não bổ được diễn ra trong đầu ông. Thiếu gia như thế nào sẽ đem người lại về nhà? Trừ phi không thể không đem người về, khả năng nhất có lẽ đi đường không may đâm phải người ta, cho nên đem người bí mật về xử lí.

Nhưng mà nhìn tình huống hiện tại thì không giống như thiếu gia đụng phải người ta.

Chú Ngô tuy rằng não bổ đến nỗi câu chuyện đi hơi xa, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ nghi hoặc chút nào, vẫn leo theo sau Lộ Quy Chu, theo tới cả cửa phòng ngủ của Lộ Quy Chu.

Lộ Quy Chu đột nhiên dừng lại, chú Ngô cũng đứng yên ở phía sau Lộ Quy Chu. Ông vừa rồi vào nhà chính cầm theo bộ quần áo sạch sẽ, giữ gìn cẩn thận trên tay, có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy, thiếu gia?"

Lộ Quy Chu không nói gì, chỉ là phương hướng bước chân thay đổi vài bước, ngừng ở cửa phòng cho khách. Chú Ngô hiểu rõ, tiến lên giúp anh mở cửa phòng cho khách.

Lộ Quy Chu đem người nằm trên giường rồi buông tay, tuy rằng ở trong xe đã được sưởi ấm hơn mười phút, nhưng mưa quá lớn, thiếu niên ở trong mưa rất lâu, quần áo hoàn toàn ướt đẫm, cũng không thể làm khô nhanh được, tốt nhất nên tìm một bộ quần áo khác thay thế.

Lộ Quy Chu đặt tay ở vạt áo thiếu niên, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo ấy.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của người này, làm tăng thêm vài phần độ ấm, càng gần ánh đèn làn da càng trắng nõn, giống như một búp bê sứ xinh đẹp, lòng bàn tay được đặt ở trên ngực phập phồng theo hơi thở, người này hiển nhiên không phải là một người thân thuộc, mà là người xa lạ gặp nhau trên đường.

Như bị yêu tinh mê hoặc tâm trú đột nhiên thanh tỉnh, Lộ Quy Chu đem tay thu hồi, thu liễm bản thân đứng thẳng lên.

Chú Ngô nhìn động tác của hắn có chút khó hiểu: "Thiếu gia?"

Lộ Quy Chu nghe được nhưng không giải thích, đôi chân thon dài bước tái cạnh cửa nói: "Chú Ngô, làm phiền chú thay quần áo cho cậu ấy đi."

Chú Ngô sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại lời thiếu gia nói liền gật đầu: "Được, được, thiếu gia ngài mau đi tắm nước nóng trước đi."

Chú Ngô nhìn Lộ Quy Chu dần dần rời khỏi tầm mắt, nhìn anh còn sắn sóc mà đóng cửa lại.

Chú Ngô càng ngày càng không hiểu Lộ Quy Chu đang nghĩ gì, từ khi cha mẹ Lộ Quy Chu ly hôn, tính tình của thiếu gia càng ngày càng ảm đạm, ông càng ngày không thể hiểu rốt cuộc trong lòng Lộ Quy Chu đang suy nghĩ và muốn gì.

Mới vừa rồi nhìn Lộ Quy Chu có những hành động khác thường, còn tưởng thiếu gia rốt cuộc đã thông suốt, tuy rằng đối phương là con trai. Con trai thì có làm sao đâu, tốt xấu gì vì người này mà Lộ Quy Chu có những biểu hiện chân thật hơn, hiện giờ đối với sự ôn nhu trong nhà của Lộ Quy Chu thì chính là con Samoyed, ông thật sự sợ Lộ Quy Chu hận không thể cùng nó kết hôn bầu bạn suốt đời.

Nhưng vừa rồi thiếu gia lại rời đi, có lẽ đêm nay tiệc lớn mà Lộ gia tổ chức đem cho thiếu gia tâm trạng không vui, lại nhắc đến việc hôn sự, cho nên hành động tối nay cũng như bị quỷ ám. Chú Ngô có chút bất đắc dĩ mã lắc đầu, ôm quần áo đến mép giường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.