Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 128: Phiên Ngoại 1



- ---------------------------------------------

Bé cưng Diệp Đình Lạc đã sắp 4 tuổi rồi, bé tìm được một cái gì đó tròn vo trơn trơn ở trong hoa viên…… Là một con sâu màu xanh lục, bé cầm chơi ở trong tay trong chốc lát, sau đó lập tức chạy về phía phòng làm việc của Khâu Hàn, bé muốn chia sẻ món đồ chơi mới tìm được cho Khâu Hàn đó.

Lúc này, gương mặt Khâu Hàn đã ửng đỏ say ngất ngây ngã xuống sô pha ở phòng làm việc, Diệp Đình Lạc ghé vào bên cạnh sô pha kêu lên: “Ba ba, ba ba…….”

Diệp Đình Lạc gọi một lúc lâu mà thấy Khâu Hàn không có phản ứng, bé vươn ngón tay ra đè đè ở trên mặt Khâu Hàn, mặt Khâu Hàn có chuyển động một chút nhưng vẫn như cũ không tỉnh lại.

“Ba ba!” Diệp Đình Lạc tăng lớn thanh âm, muốn nắm mũi Khâu Hàn nhưng lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lên.

“Ba ba đang mệt, phải yên lặng để ba ba ngủ nhé, không được quậy ba ba.” Diệp Huyên Thành bế Diệp Đình Lạc lên, nhìn bé nói.

" Cha, ba ba lại uống say hở?” Diệp Đình Lạc giọng sữa nói.

“Ba ba là vì ủ rượu nên mới uống say, ủ rượu là công việc của ba ba.” Diệp Huyên Thành một tay ôm con, khom lưng dùng một tay khác đắp chăn lên người Khâu Hàn.

“Nhưng mà con muốn cho ba ba xem cái này, con vừa mới tìm được ở trong hoa viên á.” Diệp đình Lạc mở lòng bàn tay ra, giống như hiến vật quý nói.

“……” Diệp Huyên Thành nhìn cin sâu đang ngo ngoe trên tay con mình, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ba ba con không thích sâu, đừng để em ấy nhìn thấy, em ấy sẽ sợ hãi đó.”

Khâu Hàn ghét nhất là sâu, nếu như để cho cậu nhìn thấy một con sâu mập như vậy, khẳng định buổi tối cậu sẽ không ngủ yên.

“Vì sao ạ?” Diệp đình Lạc không hiểu: “Nó không cắn người đâu ạ, con thử qua rồi.”

“Mỗi người đều sẽ có thứ mà mình không thích, khi mà con biết được thứ mà người khác không thích rồi thì không được cố ý đem ra trước mặt người ta, cái này gọi là tôn trọng, hiểu chưa?”

Diệp Đình Lạc nhìn con sâu trong tay rồi nói: “Vậy con sẽ thả nó lại trong hoa viên.”

Diệp Huyên Thành đặt Diệp Đình Lạc xuống đất nói: “Đi đi.”

Nhìn Diệp Đình Lạc chạy ra ngoài, Diệp Huyên Thành ngồi xổm xuống bên cạnh ở sô pha, cúi đầu hôn miệng Khâu Hàn.

Thời điểm Khâu Hàn không làm việc thì sẽ tận lực dành thời gian ra bồi Diệp Đình Lạc chơi nhưng mà trước khi sinh con, cậu thật sự không nghĩ tới, một bé con ba bốn tuổi mà tràn đầy tinh lực như vậy, thông thường đều là cậu mệt xỉu còn Diệp Đình Lạc thì chơi chưa đủ.

“Diệp Đình Lạc!” Khâu Hàn chống nạnh, lớn tiếng kêu lên: “Con trở về cho ba, có nghe không hả?!”

Diệp đình Lạc đã sớm chạy mất hút, dù sao cũng có giúp việc cùng bảo tiêu đi theo, Khâu Hàn cũng lười đuổi theo, dứt khoát tê liệt nằm lăn ra trên bãicỏ.

“Đình Lạc lại quậy nữa rồi sao?” Cố Dương đi tới cười nói.

Khâu Hàn ngồi dậy nói: “Bé con này còn chưa đến 4 tuổi đâu, mà còn có thể khiến tớ mệt nằm liệt, tớ thật không biết cái cơ thể bé xíu kia làm sao có thể chứa nhiều năng lượng như vậy.”

“Cậu xác định không phải là do thể lực cậu quá kém sao?” Cố Dương cười nói.

Khâu Hàn đứng dậy bảo người chuyển bàn ghế đến, cùng Cố Dương ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.

“Tớ cảm thấy mình nên nuôi thêm một con chó lớn lên cùng bé con mới được, hơn nữa phải là con chó tràn đầy năng lượng, để tớ nhìn xem rốt cuộc là tinh lực của bé con nhà tớ tốt hay là tinh lực của con chó tốt đây” Khâu Hàn cảm thấy khát, uống một hớp trà lớn.

- ------------------------------------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.