Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 81



Người khác bị cảm thì uống thuốc, còn Đường Dục bị cảm thì lại uống trà, cậu uống trà nóng nhiều đến mức bệnh cảm tự khỏi hẳn.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Thời Luật hỏi cậu: “Nghe dì Trương nói hôm nay em cãi nhau với mấy vị khách mà em mời đến?”

Đường – trước nay chưa từng cãi nhau với người khác – Dục lắc đầu: “Không có cãi nhau, hắn chỉ nói vài lời làm em không vui, nhưng hắn cũng đã xin lỗi em rồi.”

Tần Thời Luật có thể tưởng tượng được sau khi người kia nói xin lỗi, Đường Dục sẽ nói “Tôi tha thứ cho anh”, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng yêu chết mất.

Tần Thời Luật: “Em quen biết người của viện nghiên cứu từ khi nào vậy?”

Tần Thời Luật hoài nghi có phải cậu có hội chứng xã giao thần kì nào đó trên người hay không, những người mà cậu quen biết vẫn luôn làm hắn không thể nào ngờ được.

Đường Dục chậm rãi giải thích: “Không phải viện nghiên cứu, là Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia, như em đã nói lúc trước, hiện tại em đang là tạo giống viên của học viện.”

Tần Thời Luật hơi sửng sốt: “Tạo giống viên của Học viện Khoa học Nông nghiệp? Tạo giống gì?”

Đường Dục chỉ chỉ ngoài sân: “Hoa lan.”

Tần Thời Luật đã quen rồi, đối với những chuyện ngoài dự đoán như vậy hắn đã không còn quá kinh ngạc nữa, học viện Nông nghiệp thì học viện Nông nghiệp, vị ‘hoạ sĩ có tiềm lực nhất trong và ngoài nước’ này cũng không chỉ có một công việc, chỉ cần Đường Dục không chạy đi làm nông trồng trọt gì đó, cứ coi như cậu có thêm một sở thích đi.

Advertisement

Tất nhiên sở thích của Đường Dục không ngừng lại ở việc trồng hoa, ngày hôm sau cậu nhận được điện thoại của Vương Tô, nói đã khai quật được một bức tranh ở Tây giao.

Ngày hôm sau Đường Dục chạy tới Tây giao, còn chưa nhìn thấy tranh, đã thấy cục trưởng của Cục Văn Vật – Trương Thuyên.

Giáo sư Mã vừa muốn giới thiệu, đã thấy Trương Thuyên cười nói: “Đây không phải Tiểu Đường sao?”

Giáo sư Mã có chút bất ngờ: “Cục trưởng Trương biết Tiểu Đường?”

Trương Thuyên thản nhiên nói: “Đương nhiên là biết, người trong thiên hạ đều gọi cậu ấy là Tiểu Đường gia, mua khoá đầu trâu, lập bẫy bắt được bọn trộm mộ, còn có minh phỏng của chén rượu xanh ngọc bích cũng bị cậu ấy nhìn ra.”

Giáo sư Mã nhìn về phía Đường Dục, chuyện khoá đầu trâu ông có biết đến, nhưng chuyện chén rượu xanh ngọc bích là lần đầu tiên ông nghe nói.

Ông và mấy chuyên gia đã nghiên cứu vài ngày mới xác định được cái chén rượu xanh ngọc bích kia là minh phỏng, sau đó nghe nói có một người trẻ tuổi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, ông thật sự có chút không tin, nhưng làm thế nào ông cũng không ngờ được, người đó chính là Đường Dục.

Đường Dục chào hỏi Trương Thuyên: “Cục trưởng Trương.”

“Cứ gọi là chú Thuyên đi, cho ta ké chút mặt mũi.” Trương Thuyên mãn nhãn vỗ vỗ vai cậu: “Thằng nhóc này đúng là rất ghê gớm nha.”

Đường Dục cũng không cảm thấy bản thân có gì đặc biệt hơn người, cậu cũng đâu phải người bắt được bọn trộm mộ.

Trương Thuyên hỏi: “Sao hôm nay cậu lại chạy tới nơi này?”

Đường Dục nói: “Vương Tô nói đã khai quật được một bức tranh.”

Trương Thuyên nhướng mày: “Muốn xem không?”

Đường Dục gật đầu: “Muốn ạ.”

Trương Thuyên nheo hai mắt, làm bộ bày ra vẻ mặt khó xử: “Có lẽ là không tiện lắm, hiện tại bức tranh đó đã được đưa về Cục Văn Vật để cất giữ, phỏng chừng là trước khi phục chế xong cậu cũng không thấy được đâu.”

Đường Dục thất vọng nhíu mày: “Thật sự không thể xem sao? Nhìn một xíu thôi cũng không được ạ?”

“Cũng không phải không được, trừ phi……” Trương Thuyên cố ý thả một miếng mồi thơm ngon.

Đường Dục vội vàng hỏi: “Trừ phi cái gì?”

Thấy cá đã cắn câu, Trương Thuyên nói: “Trừ phi cậu đến Cục Văn Vật, chỉ cần cậu là người của chúng tôi, muốn xem cái gì cũng được.”

Đường Dục thật sự không nghĩ tới còn có biện pháp này.

Giáo sư Mã cười mắng: “Con cáo già này, đây là muốn kéo Tiểu Đường vào phe của ông đúng không?”

Trương Thuyên cười nói: “Hạt giống tốt như vậy không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, tôi còn không xuống tay sớm một chút, chờ đến khi có người chạy tới cướp cậu ấy khỏi tay, đến lúc đó tôi làm sao giành được?”

Lần trước ở hội chợ thương mại Trương Thuyên đã nhìn trúng cậu thanh niên này, sau khi biết chuyện khoá đầu trâu thì lại càng nhớ thương hơn, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Advertisement

Giáo sư Mã nói: “Vốn dĩ tôi còn muốn kéo Tiểu Đường đến chỗ của tôi, nhưng lại bị ông giành trước rồi.”

Trương Thuyên ghét bỏ nói: “Đi theo ông dãi nắng dầm mưa làm gì, vẫn là đi theo tôi tốt hơn.”

Trương Thuyên thấy Đường Dục không lên tiếng, không biết ý của cậu thế nào, ông tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu đến chỗ tôi chỉ cần ghi danh, không cần làm việc những vẫn có lương, không phải cậu muốn xem bức tranh kia sao, cậu đến chỗ tôi không chỉ có thể xem, còn có thể quan sát quá trình phục chế, thật sự quá tốt đúng không, cậu còn do dự cái gì?”

Vương Tô cũng cảm thấy cơ hội này rất khó có được, hắn nhỏ giọng nói với Đường Dục: “Mau đồng ý đi, chuyện tốt vạn năm chỉ có một lần thôi đấy.”

Đường Dục: “……”

Vạn năm sao? Nhưng trong vòng một tuần cậu đã đụng tới hai cái.

Loại chuyện này là một lần sinh, hai lần nấu chín*, Đường Dục cũng không sợ một cục trưởng như Trương Thuyên sẽ lừa cậu, gật đầu: “Cháu đi ạ.”

*sau khi trải qua một lần, trở nên quen thuộc và dễ dàng hơn khi trải qua lần thứ hai.

*****

Buổi tối Đường Dục về nhà còn muộn hơn Tần Thời Luật.

Đường Dục nhìn bức tranh được khai quật kia, một phần ba đã bị hư tổn, phục chế lại bản gốc là không có khả năng, chỉ có thể nhờ các chuyên gia ghép lại những phần bị hư hỏng, sau đó dùng máy móc rà quét, cuối cùng là nhờ hoạ sĩ vẽ lại.

Đường Dục vốn dĩ chỉ đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới Trương Thuyên lại đột nhiên đề nghị chờ sau khi máy móc quét xong phần bị hư tổn thì sẽ để cậu tới vẽ lại phần đó.

Điều này có nghĩa là sau khi bức tranh được phục chế thì sẽ có một phần ba xuất phát từ tay cậu, nói cách khác chờ sau khi bức tranh được trưng bày, trên đài trưng bày sẽ được viết thêm tên của cậu.

Loại chuyện này thường sẽ tìm hoạ sĩ có trình độ tới làm, Đường Dục chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng sợ bản thân không có đủ trình độ, nên cậu không đồng ý.

Kỳ thật Đường Dục rất muốn nhận công việc này, sau khi cự tuyệt thì vẫn luôn tự giận bản thân mình, về đến nhà thấy Tần Thời Luật thì trực tiếp nhào vào lòng hắn.

“Sao vậy em?” Tần Thời Luật ôm người vào lòng, “Ai chọc em không vui?”

Đường Dục ủ rũ nói: “Tần Thời Luật, anh cảm thấy em vẽ đẹp không?”

Đường Dục không chú ý tới trong nhà có nhiều thêm một người, cậu vừa mới hỏi xong, liền có một giọng nói từ sofa truyền tới: “Anh hỏi anh ấy? Lần trước anh ấy còn nói với cô nhỏ là anh vẽ tranh cũng bình thường thôi.”

Đường Dục: “……”

Tần Thời Luật: “……”

Tần Thời Luật trừng qua: “Bây giờ em lập tức cút về nhà cho anh.”

Tần Thời An rụt người vào trong sofa: “Em không cút, nếu bây giờ về nhà mà ba mẹ thấy em thế này thì chắc chắn em sẽ bị quất thêm hiệp nữa đó.”

Đường Dục ngẩng đầu, đầu tiên là trừng mắt nhìn lão già vừa nói cậu vẽ tranh cũng bình thường, sau đó mới nhìn về phía sofa, thấy mặt Tần Thời An bầm tím ứ xanh, Đường Dục ngẩn ra: “Mặt cậu bị làm sao vậy?”

Advertisement

Tần Thời An đang chườm đá lên nửa bên mặt sưng tấy của mình: “Đánh một trận với người ta.”

Nửa bên mặt Tần Thời An sưng đỏ lên, hai mắt cũng xanh đen, vị trí gần lỗ tai còn chảy máu.

Đường Dục cau mày nhìn cậu ta: “Cậu bị phá tướng rồi.”

Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Tần Thời An đang câu giờ: “Với nó thì phá tướng tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ.”

Tần Thời An: “……”

Tần Thời An bụm mặt khóc chít chít: “Anh Tiểu Dục ơi, anh thu nhận em đi, anh nhìn xem em đã thảm thành như vậy, anh em không chỉ không thông cảm, anh ấy còn muốn vũ nhục em.”

Tần Thời Luật hừ lạnh một tiếng: “Bản thân là phế vật còn muốn người khác thông cảm? Đánh có một trận mà cũng bị người ta đánh thành thế này, đi ra ngoài đừng có nói em họ Tần.”

Tần Thời An ồn ào: “Sao có thể trách em không đánh lại chứ? Bọn họ mười mấy người đánh một mình em, bọn họ không có võ đức!”

Đường Dục vừa nghe mười mấy người đánh một người, lòng đầy căm phẫn nói: “Bọn họ quá xấu rồi, sao có thể ỷ đông ăn hiếp yếu được chứ?”

Tần Thời Luật thấy Đường Dục lại muốn mở rộng chính nghĩa, vội vàng đè cậu lại: “Đừng có nghe nó nói nhảm, học đến cao trung mà ngay cả số dưới mười cũng không biết đếm đúng không, bao nhiêu người cũng không đếm được, bị đánh đến ngu luôn rồi hả?”

Tần Thời An mím môi: “Thì…. cũng là năm người bọn họ đánh một mình em, em cũng yếu thế hơn còn gì.”

Tần Thời Luật: “Biết mình yếu thế thì đừng có đi gây chuyện, nếu đã có thể gây chuyện thì phải biết tự mình giải quyết, không giải quyết được thì về nhà ăn đòn thêm lần nữa đi, em chạy tới chỗ anh thì làm được gì?”

Tần Thời An im lặng, ủy khuất nhìn về phía Đường Dục.

Đường Dục cực kì nghĩa khí: “Ngày mai tôi đưa vệ sĩ cho cậu mượn.”

Tần Thời Luật tức đến bật cười, “Em muốn cho nó mượn vệ sĩ để đi báo thù?”

Đường Dục bày ra vẻ mặt “Không thể sao” nhìn hắn, còn không quên bắt lỗi nói: “Anh nói em vẽ xấu!”

Tần Thời Luật: “……” Quả nhiên vẫn nên đuổi con chó con Tần Thời An này đi.

Buổi tối Tần Thời An ngủ lại đây, Đường Dục thừa dịp Tần Thời Luật đi tắm, chạy tới phòng cho khách gõ cửa.

Đèn trên hành lang đều đã tắt, cửa vừa mở ra, Tần Thời An đưa lưng về phía ánh đèn trong phòng, gò má sưng tấy cùng khuôn mặt xanh tím kia dọa cho Đường Dục hơi run run.

“Anh Tiểu Dục?” Tần Thời An lớn giọng: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”

Đường Dục “Suỵt” một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính: “Nhỏ tiếng thôi, anh của cậu không cho tôi cho cậu mượn vệ sĩ, sợ cậu gây chuyện, nên ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu, để về sau bọn họ không dám bắt nạt cậu nữa.”

Hai mắt xanh đen của Tần Thời An hưng phấn mở to: “Mang vệ sĩ theo sao?”

Đường Dục gật đầu: “Mang chứ.” Không mang theo sao cậu dám đi, lỡ bị đánh như Tần Thời An thì phải làm sao?

Tần Thời An hạ giọng, nâng hai tay lên đỉnh đầu tạo thành hình trái tim, “Anh Tiểu Dục, em yêu anh.” Lại dùng hai đầu ngón tay biubiu bắn tim, còn khuyến mãi thêm mấy cái wink wink.

Đường Dục cảm thấy cậu ta có chút dầu mỡ, 17-18 tuổi đã dầu mỡ như vậy, trưởng thành thì sẽ ngấy thành thế nào đây?

Đường Dục quay đầu định đi về phòng, “Ngày mai cậu cứ tự đi học trước đi, giữa trưa tôi tới tìm cậu.”

Tần Thời An còn đang hưng phấn cào cào khung cửa: “Cảm ơn anh Tiểu Dục, em yêu a…….”

Tần Thời Luật đột nhiên xuất hiện ở cửa cách vách, mặt mày âm trầm, nửa trên trần trụi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, tóc còn đang nhỏ nước, ánh mắt lạnh lẽo trừng Tần Thời An: “Con mẹ nó em yêu ai?”

Tần Thời An suýt chút nữa bị chính sự dầu mỡ của mình làm sặc, cậu ta giống như tia chớp, lập tức rút đầu trở về, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Đường Dục: “……” Thật nhanh!

Tần Thời Luật nhìn gáy Đường Dục: “Ra đây làm gì?”

Đường Dục quay đầu, nhìn cơ bụng của Tần Thời Luật, nhìn xong lại đưa tay ra sờ soạng một phen, lướt đầu ngón tay từ trên xuống dưới.

Tần Thời Luật bị cậu sờ đến hô hấp hơi dồn dập.

Đường Dục ngẩng đầu, ngón tay lướt qua cơ bụng ẩm ướt: “Chỗ này của anh rất gợi cảm nha~”

Tần Thời Luật nghiến răng, làm sao còn nhớ đến chuyện chất vấn lý do cậu chạy ra đây, trực tiếp khiêng người lên vai quay lại phòng ngủ.

Đường Dục thở dài đối diện với lưng của Tần Thời Luật — Vì sự hoà thuận của anh em các người, tui đã trả giá quá nhiều!

*****

Giữa trưa ngày hôm sau, Lê Thành nhận được điện thoại của vệ sĩ, vội vã vào văn phòng của Tần Thời Luật: “Tần tổng, Lý Chấn nói Đường Dục dẫn bọn họ tới trường học của Tần Thời An, nói là đi đàm phán.”

Đàm phán gì mà dẫn theo vệ sĩ? Vừa nghe đã thấy vô lý rồi!

Người tới trường học đón Tần Thời An ngày hôm qua là Lê Thành, Tần Thời An bị người ta đánh thành con gấu trúc, hôm nay Đường Dục lại mang theo vệ sĩ chạy tới, đây là muốn đi báo thù sao.

Thấy Tần Thời Luật không có phản ứng gì, Lê Thành cho rằng hắn không nghe rõ: “Tần tổng, Đường Dục dẫn theo vệ sĩ tới trường trung học phụ thuộc.”

Tần Thời Luật: “Tôi nghe rồi.”

Nghe rồi mà còn phản ứng như này?

Lê Thành cảm thấy kì lạ: “Tần tổng, hai người cãi nhau?”

Tần Thời Luật ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Mỗi ngày đều mong tôi cãi nhau, cậu là do ông nội phái tới?”

Lê Thành ngẩn ra, lời này không thể nói bậy được đâu, hắn cực kì trung thành và tận tâm mà: “Tôi không có, vậy tôi ra ngoài trước.”

“Chờ đã.” Tần Thời Luật gọi hắn lại, “Báo cảnh sát đi, nói gần trường trung học phụ thuộc có người đánh nhau.”

Lê Thành: “……”

Đây là cãi nhau đúng không? Chắc chắn là cãi nhau rồi! Còn muốn báo cảnh sát đến bắt Đường Dục đây này!



Phía sau trường trung học phụ thuộc có một con hẻm nhỏ, người lui tới không nhiều lắm, mấy vụ đánh nhau ẩu đả cũng thường xuyên xảy ra ở đó.

Đường Dục dẫn theo Tần Thời An cùng ba vệ sĩ đứng ở hẻm, chặn kín mít lối đi nhỏ hẹp, đối diện bọn họ là năm học sinh mặc đồng phục giống Tần Thời An.

Vóc dáng Đường Dục nhỏ nhất, nhưng cậu lại đứng ở đằng trước, Tần Thời An đứng phía sau cậu nửa bước, ba vệ sĩ cao lớn đứng song song phía sau hai người.

“Các cậu đều là học sinh, phải lấy việc học làm trọng, lần thi tháng này các cậu được bao nhiêu điểm, thành tích học tập không tốt thì tương lai phải làm sao, nhà các cậu có đủ tiền nuôi các cậu cả đời không?”

Đường Dục nói chuyện chậm rãi, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, mấy học sinh đánh nhau với Tần Thời An hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe cậu nói chuyện, nhưng lại sợ ba vệ sĩ cao to phía sau cậu, ba người kia đều mặc tây trang màu đen, chỉ đứng ở kia thôi cũng đủ dọa người.

Uông Tề và Tần Thời An vẫn luôn không vừa mắt nhau, lần này đánh nhau cũng là hắn khơi mào, hắn không kiên nhẫn hỏi: “Tần Thời An, rốt cuộc mày muốn làm gì? Muốn đánh thì mau tới đi, bọn tao còn muốn đi ăn cơm, đâu phải mày không biết chỉ có một chút thời gian nghỉ trưa.”

Tần Thời An gãi mặt, cậu ta cũng không biết anh Tiểu Dục muốn làm gì, cậu ta còn tưởng anh Tiểu Dục tới để báo thù cho cậu ta, sao lại thành tiết giáo dục công dân rồi.

Tần Thời An: “Anh Tiểu Dục……”

“Các cậu đang làm gì?” Đột nhiên ở đầu hẻm có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới.

Mí mắt Tần Thời An giật giật: “Mẹ nó, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?”

Năm học sinh đứng đối diện Tần Thời An cũng nghĩ như vậy, bọn họ vội vàng xoay người, lui về phía sau vài bước, nhìn dáng vẻ như muốn gia nhập đội ngũ của Đường Dục.

Hai lần trước vào đồn cảnh sát, Đường Dục có chút bóng ma với người mặc đồng phục cảnh sát, càng có bóng ma hơn chính là, hai vị cảnh sát này cậu đều đã gặp qua……

Cát Phi thấy Đường Dục cũng không quá bất ngờ: “Đường Dục?”

Tần Thời An, năm học sinh cùng với ba vệ sĩ đồng loạt nhìn về phía Đường Dục, Tần Thời An hỏi: “Anh Tiểu Dục, anh quen cảnh sát luôn hả?”

Đường Dục: “……”

Nam cảnh sát đi cùng Cát Phi hỏi: “Các cậu làm gì ở đây?”

Đường Dục chết lặng nói: “Giao lưu tình cảm.”

Tần Thời An theo lời cậu, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, giao lưu tình cảm.” Nói xong còn đá nam sinh đứng phía trước một cái: “Đúng không?”

Mấy nam sinh cũng sợ bị cảnh sát bắt, đồng loạt gật đầu: “Đúng đúng đúng, tụi con đứng đây nói chuyện phiếm thôi.” Cậu ta chỉ vào Đường Dục: “Đại ca đang dạy tụi con phải học tập thật chăm chỉ, không được đi gây chuyện.”

Cát Phi nhìn thoáng qua ba vệ sĩ sau lưng Đường Dục, “Không khí nói chuyện phiếm của các cậu khá tốt nhỉ?”

Tần Thời An và năm bạn học sôi nổi gật đầu: “Đúng, cực kì tốt luôn!”

Cát Phi nhận được điện thoại nói chỗ này có người đánh nhau, nhìn dáng vẻ này của bọn họ, tám chín phần nhóm người muốn đánh nhau chính là bọn họ.

Cô nhìn thoáng qua tay Đường Dục…… Hôm nay không có hung khí, hẳn là rất an toàn.

Cát Phi hỏi Đường Dục: “Không phải tới đánh nhau?”

Đường Dục bảo đảm: “Không phải.”

Cát Phi tin cậu, tuy rằng cậu có ‘tiền án’, nhưng đều không phải cố ý, “Được rồi, không có việc gì thì đừng tụ tập ở đây nữa, mau đi ăn cơm đi.”

Tần Thời An vừa nghe, vội vàng nói: “Cảm ơn chú cảnh sát!”

Năm nam sinh kia cũng nói theo: “Cảm ơn chú cảnh sát.”

Đường Dục liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Đừng gọi chú……”

Sáu người đồng thời sửa miệng: “Cảm ơn anh cảnh sát.”

Đường Dục nói hết câu kế tiếp: “…… Là chị.”

Tần Thời An: “……”

Năm nam sinh: “……”

Sáu nam sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Cát Phi, nhìn thế nào cũng cảm thấy là một anh cảnh sát rất đẹp trai nha? Sao có thể là chị?

Tần Thời An nhìn Đường Dục.

Chẳng lẽ anh Tiểu Dục có khuyết tật gì ở mắt sao? Ví dụ như, không phân biệt được nam nữ?

Cát Phi không giải thích, cô nói với Đường Dục: “Tôi còn có việc, đi trước nhé, hôm nào cùng nhau ăn cơm.”

Đường Dục gật đầu: “Được.”

Nhìn hai vị cảnh sát rời đi, bả vai Đường Dục thả lỏng, trăm miệng một lời với đám người Tần Thời An: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Tần Thời An lấy lại tinh thần từ “chị cảnh sát”, hỏi Đường Dục: “Anh Tiểu Dục, anh cũng sợ cảnh sát sao?”

Trước kia Đường Dục không sợ, sau khi cậu xuyên tới thế giới này mới sợ: “Lúc trước không cẩn thận vào cục cảnh sát hai lần, có hơi sợ.”

Tần Thời An kinh ngạc: “Anh từng vào cục cảnh sát? Còn vào hai lần?”

Không riêng gì Tần Thời An, ngay cả năm nam sinh kia cũng bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Uông Tề hỏi: “Sao lại vào?”

Đường Dục cảm thán một tiếng: “Đánh người.”

Một tiếng than thở này cứ như đã trải qua nhân sinh gian nan, khiến cho mấy nam sinh ngoan ngoãn im lặng trở lại.

Tần Thời An: “……”

Năm nam sinh: “……”

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.