Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 77



"Tôi sẽ cứu cậu!"

- -------------------

Đường Dục nghe thấy Tần Thời Luật nói cậu thiếu tâm nhãn, cũng không tức giận, chỉ là không để ý tới hắn, cả một buổi trưa cậu chỉ chơi cùng với nhóm người Lý Hi Nhã, cũng học được cách tự mình ngồi trên lưng ngựa để nhân viên dẫn đi.

Tần Thời Luật đi tới muốn dẫn ngựa cho Đường Dục, còn bị cậu đạp cho một phát.

5

Đàm Nam Sơn dẫn ngựa của Dư Nhạc Dương, lúc đi ngang qua thì cười nhạo hắn một tiếng: "Vừa lắm."

Tần Thời Luật: "......"

Mẹ nó, bây giờ ngay cả cẩu độc thân cũng có thể cười nhạo ta!

Chu Đình cưỡi ngựa đi ngang qua Hứa Yến, thấy cậu ta đang ngẩn người nhìn về phía xa thì gọi một tiếng.

Hứa Yến quay đầu lại: "Tiểu Đình."

Chu Đình nhìn cậu ta: "Vừa rồi cậu làm gì vậy?"

Hứa Yến làm bộ nghe không hiểu: "Cái gì?"

Chu Đình: "Vừa rồi cậu cố ý hét lớn bên cạnh Vương Từ, là muốn giết Đường Dục sao?"

Vừa rồi Hứa Yến bị Tần Thời Luật làm mất mặt, hiện tại nghe được tên Đường Dục, cậu ta theo bản năng nhíu mày: "Sao cậu lại nói chuyện giúp cậu ta, cậu ta phá hỏng cuộc liên hôn giữa cậu với Tiêu gia, bây giờ còn ái muội không rõ với Tần tiên sinh, cậu không cảm thấy cậu ta rất quá đáng sao?"

Chu Đình đoán cậu ta chính là vì chuyện này: "Cậu biết cái gì, vốn dĩ tôi đã không muốn kết hôn với Tiêu Sí Hành, còn nữa, cái gì mà ái muội không rõ, Đường Dục đã kết hôn với Tần tổng, không biết thì đừng có nói bậy."

Hứa Yến: "Kết hôn thì sao, không phải cứ kết hôn thì không thể ly hôn."

6

Chu Đình không nghĩ tới cậu ta sẽ nói ra những lời như vậy: "Cậu có bệnh hả?"

Hứa Yến nói: "Không phải cậu ta thích Tiêu Sí Hành sao, đây là lừa hôn còn gì!"

Chu Đình không muốn nói ra chuyện Đường Dục căn bản không hề thích Tiêu Sí Hành, cậu ta nói với Tần Thời Luật là vì không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, còn về người khác, nếu Đường Dục không tự mình nói, thì chuyện này cũng sẽ không được nói ra từ miệng cậu ta.

"Lừa cái đầu cậu!" Chu Đình nhắc nhở: "Cậu đừng có lấy lí do giúp tôi trút giận để đi tìm Đường Dục gây sự nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu tự mình gánh hết đấy."

Hứa Yến là đứa con ngoài giá thú được cha cậu ta mang từ bên ngoài về, từ nhỏ đã được chủ mẫu của Hứa gia nuôi lớn, cũng không được yêu thích, tuy thân phận của cậu ta được Hứa gia che giấu với bên ngoài, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, đặc biệt là loại chuyện hay được đem ra buôn dưa trong lúc rảnh rỗi này, trong lòng mọi người đều biết rõ bí mật, chỉ là không có ai muốn nhắc tới mà thôi.

Hứa Yến cũng coi như một người có đầu óc, tuy không được Hứa phu nhân yêu thích, nhưng lại rất giỏi lợi dụng sự ngoan ngoãn của mình đi lấy lòng người khác, thế nên mấy năm gần đây Hứa phu nhân cũng không còn quá nghiêm khắc nữa, cũng cho phép cậu ta đi kết giao với mấy vị bạn bè thế gia.

Chu Đình là bạn học của Hứa Yến, quan hệ vẫn luôn không tệ, cậu ta biết Hứa Yến có một ít tâm cơ, nhưng cậu ta cũng hiểu, sinh ra trong một gia đình như vậy, nếu không có chút tâm cơ thì đã sớm bị gặm đến xương cũng không còn.

...

Tần Thời Luật đi theo phía sau mông ngựa, trái dỗ phải dỗ, dỗ cả nửa ngày Đường Dục mới đồng ý giao việc dẫn ngựa cho hắn.

Tần Thời Luật muốn cưỡi chung một con ngựa với Đường Dục để diễu võ dương oai trước mặt Đàm Nam Sơn, nhưng Đường Dục lại không cho hắn lên ngựa, Tần Thời Luật nắm cổ chân Đường Dục cáo trạng: "Vừa rồi Đàm Nam Sơn cười nhạo anh."

Đường Dục liếc hắn: "Hắn cũng cười anh thiếu tâm nhãn sao?"

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật không dám lên tiếng nữa, Tiểu Xán Lạn không có thiếu tâm nhãn, Tiểu Xán Lạn là lòng dạ hẹp hòi.

2

Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Thời Luật gọi rượu vang đỏ.

Đàm Nam Sơn nhìn mấy đứa nhỏ uống đến say khướt, hỏi Tần Thời Luật: "Sao em gọi nhiều rượu cho bọn họ quá vậy?"

Hôm nay Đường Dục chơi mệt, Tần Thời Luật muốn cho cậu uống chút rượu để buổi tối ngủ một giấc thật ngon, hắn nói: "Không cần cảm ơn em."

Đàm Nam Sơn tức đến bật cười: "Em tới trại nuôi ngựa của nhà anh, uống rượu của nhà anh, còn không phải trả tiền, anh đây còn phải cảm ơn em?"

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Dư Nhạc Dương đã uống say: "Anh xác định không muốn cảm ơn em?"

Cảm ơn cái rắm!

Đàm Nam Sơn giật ly rượu của Dư Nhạc Dương: "Uống ít thôi."

Dư Nhạc Dương uống đến mặt đỏ bừng, bất mãn nhìn Đàm Nam Sơn, la to: "Sao anh lại keo kiệt như vậy, không phải chỉ uống chút rượu của nhà anh thôi sao?"

Đàm Nam Sơn: "Uống nhiều quá không sợ xảy ra chuyện à?"

Dư Nhạc Dương giật ly rượu về: "Có thể xảy ra chuyện gì, đây không phải địa bàn của nhà anh sao, nếu tôi xảy ra chuyện trên địa bàn của anh, thì người chịu trách nhiệm chính là anh đấy!"

Đàm Nam Sơn tức giận gật đầu: "Được, cậu uống đi, uống say rồi tôi mang cậu đi bán."

Dư Nhạc Dương cười ngây ngô nói: "Bán xong nhớ chia cho tôi một nửa."

5

Đến cuối cùng, một mình Đường Dục diệt hết một đám người, Lý Hi Nhã cũng không uống nổi nữa, cô đứng lên xua xua tay: "Về sau không bao giờ uống rượu với cậu nữa, có độc hả, uống nhiều như vậy mà chẳng hề hấn gì."

Nhóm người lục tục trở về phòng, Tần Thời Luật đi tắm rửa, ra ngoài liền thấy trong hồ suối nước nóng trong sân lộ ra một cái đầu nhỏ.

Âm thanh kéo cửa kính vang lên không nhỏ, nhưng Đường Dục lại không quay đầu lại, Tần Thời Luật gọi cậu một tiếng: "Bảo bối."

Đường Dục vẫn không nhúc nhích.

Tần Thời Luật nhíu mày, áo tắm dài còn chưa kịp cởi đã bước vào trong nước.

Đường Dục đột nhiên đứng phắt dậy từ trong nước, bổ nhào vào người hắn, "Hù chết anh!"

Tần Thời Luật xuống nước mới biết cái hồ này không sâu, vừa rồi chắc là Đường Dục ngồi xổm bên trong, bất quá hắn quả thật bị cậu hù chết rồi, hắn siết chặt eo nhỏ của Đường Dục, ngậm lấy môi cậu trừng phạt hôn sâu, nhưng lại không có chút hung ác nào.

Đầu lưỡi quấn quanh, mổ ra tiếng nấc nhỏ bé yếu ớt, lại bị tiếng suối nước nóng chảy róc rách che giấu, nước suối ấm áp cũng không che giấu nổi khung cảnh nóng bỏng bên trong, trên mặt nước cũng là một mảnh kiều diễm......

Đường Dục rầm rì giống như một bé mèo nhỏ, đột nhiên, cách vách truyền đến một trận âm thanh lớn tương phản —— bùm!

"Đệch mợ, Đàm Nam Sơn, có phải anh có bệnh hay không! Con mẹ nó muốn làm tôi chết đuối hả?"

"Cậu đứng lên nhìn thử xem, mực nước này còn có thể chết đuối?"

Sự phấn khích trong mắt Đường Dục lập tức bị hai giọng nói quen thuộc này đánh cho tiêu tán, cậu quay đầu nhìn về phía bức tường.

Tần Thời Luật xoay mặt cậu lại, lần nữa áp môi xuống, Đường Dục bắt đầu mất tập trung, tròng mắt quay tròn ngó về phía cách vách, lỗ tai hận không thể dựng thẳng lên để nghe động tĩnh bên kia, làm gì còn một chút chuyên tâm nào?

Tiếng nước ào ào bắn tung toé bên cạnh như "đè bẹp" bọn họ bên này, Tần Thời Luật thầm chửi thề một tiếng.

Con mẹ nó không thể làm nhẹ nhàng một chút hả! Sao cứ phải làm ra động tĩnh lớn như vậy?

"Anh làm gì? Tôi cảnh cáo anh cách xa tôi một chút, tôi biết võ đó nha!" Giọng Dư Nhạc Dương hùng hùng hổ hổ cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, đứt quãng, không dứt bên tai, "Con mẹ nó, anh sờ chỗ nào vậy hả, Đàm Nam Sơn tên chó này...... Ưm...... Chờ ông đây lên bờ, tôi mẹ nó ưm...... Cứu mạng! Cứu mạng!"

Đường Dục nghe thấy Dư Nhạc Dương kêu cứu mạng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, cậu dùng hai tay bò ra bên ngoài, "Dư Nhạc Dương cậu không sao chứ, tôi đi cứu cậu!"

Súng đã sớm lên đạn...... Tần Thời Luật thật sự có ý định muốn giết người luôn rồi.

Hay bây giờ em cứu anh trước được không?

Cách vách bởi vì một câu này của Đường Dục mà trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, cẩn thận nghe lại thì ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

Nửa người Đường Dục quỳ rạp trên mặt đất, chân bị Tần Thời Luật bắt lấy, nghe thấy cách vách không có động tĩnh gì, cậu hỏi: "Dư Nhạc Dương, cậu nói gì đi, cậu không sao chứ...... Ưm."

Tần Thời Luật che miệng cậu lại, ôm người từ trong nước lên: "Hai người cứ tiếp tục, tôi mang em ấy đi."

Đường Dục giãy giụa: "Vừa rồi Dư Nhạc Dương kêu cứu mạng anh có nghe thấy không?"

Tần Thời Luật dỗ dành: "Sẽ cứu có người cứu cậu ta, ngoan, chúng ta cứ mặc kệ đi."

Dư Nhạc Dương ở bên kia nghe thấy tiếng đóng cửa ở cách vách, lập tức chui đầu vào trong nước: "......" Con mẹ nó không muốn sống nữa, mau làm tui chết đuối đi!

Trở lại phòng, Tần Thời Luật dùng khăn tắm lau khô nước trên người Đường Dục, sau đó quấn cậu vào trong chăn, nhìn cậu vẫn giữ vẻ mặt không yên tâm, Tần Thời Luật không nhịn được cười thành tiếng.

Đường Dục bị quấn giống như con nhộng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Thời Luật: "Anh cười gì vậy?"

Tần Thời Luật lại phụt cười vài tiếng: "Anh cười Đàm Nam Sơn đáng thương." Vừa rồi Dư Nhạc Dương hét lớn như vậy, chỉ sợ Đàm Nam Sơn cũng không cứng nổi.

Đường Dục nhíu mày: "Nhưng vừa rồi Dư Nhạc Dương kêu cứu mạng, nghe có vẻ đang gặp chuyện gì đó nguy hiểm."

Tần Thời Luật cười đến không được, hắn hôn lên chóp mũi Đường Dục một cái: "Không nguy hiểm bằng em đâu, em là sinh vật nguy hiểm nhất rồi, được rồi, anh đi tìm người đổi phòng, em mặc quần áo vào đi."

Tần Thời Luật từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại liền thấy Đàm Nam Sơn cũng từ phòng bên cạnh bước ra.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Tần Thời Luật cười hỏi: "Bị đá ra ngoài?"

Đàm Nam Sơn đóng cửa lại: "Em cũng bị đá ra?"

Tần Thời Luật nói: "Em cũng không có thảm như anh."

Đàm Nam Sơn hừ lạnh: "Phải không? Lúc trước cũng không biết là ai rảnh rỗi không có việc gì chơi trò chiến tranh lạnh, đứa nhỏ chạy mất cũng không biết."

Tần Thời Luật: "......"

Xả khổ trà tử dương hạt cát*?

*扯苦茶子扬沙子 - Kéo hạt trà đắng khuấy cát: có nghĩa là việc nói chuyện không đáng tin cậy hoặc lan truyền thông tin không đúng. Nó nhấn mạnh sự phiền toái hoặc hoạt động tiêu cực công việc lan truyền tin không chính xác hoặc đại không đáng tin cậy. (câu này tui k hiểu lắm, search gg nó ra vầy)

Tần Thời Luật thấy Đàm Nam Sơn đi ra ngoài, hắn cũng đi theo: "Anh đi đâu?"

Đàm Nam Sơn: "Đổi phòng."

Tần Thời Luật: "Thật trùng hợp, em cũng định đi đổi phòng, miễn cho nửa đêm lại có người kêu cứu mạng, Đường Dục nhịn không được lại muốn chạy đi cứu người."

1

Đàm Nam Sơn: "......"

*****

Trong phòng, Đường Dục đã mặc xong quần áo chờ Tần Thời Luật trở về, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn thoại của Dư Nhạc Dương gửi tới.

Dư Nhạc Dương ở trong hồ đạp nước nửa ngày cũng đã tỉnh rượu, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt: "Vừa rồi cậu nghe thấy cái gì?"

Đường Dục lo lắng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ? Tôi nghe thấy cậu kêu rất lớn."

Dư Nhạc Dương trầm mặc 30 giây, gửi tới một tin nhắn thoại nữa: "Cậu không nghe thấy gì hết!" Đường Dục kiên trì nói: "Nhưng tôi thật sự nghe thấy cậu kêu rất lớn mà."

Dư Nhạc Dương tức muốn hộc máu: "Cậu mà dám nói ra ngoài thì tôi với cậu tuyệt giao!"

Đường Dục hỏi: "Nói cái gì, nói cậu la lớn ơi là lớn sao?"

Dư Nhạc Dương: "......"

Hay là trực tiếp tuyệt giao luôn đi.

Thấy Dư Nhạc Dương không trả lời, Đường Dục trực tiếp gọi điện thoại qua.

Dư Nhạc Dương nghe điện thoại, sống không còn gì luyến tiếc hỏi: "Làm gì?"

Đường Dục: "Sao cậu lại chung phòng với Đàm Nam Sơn?"

Dư Nhạc Dương hùng hổ nói: "Con mẹ nó hắn nói phòng này có hai giường!"

Đường Dục nhìn giường đôi trong phòng mình: "Sao bên cậu lại có hai giường, bên tôi chỉ có một giường thôi."

Dư Nhạc Dương lập tức héo: "...... Bên tôi cũng một giường."

Đường Dục lại hỏi: "Vậy tại sao cậu không tới phòng Vương Từ, phòng Vương Từ có hai giường."

Dư Nhạc Dương chột dạ ấp úng: "Đàm Nam Sơn, hắn, hắn nói giường phòng này thoải mái."

2

Đường Dục ngồi ở trên giường nhún nhún thử, cậu cũng không cảm thấy giường ở đây thoải mái hơn ở nhà.

......

Đàm Nam Sơn và Tần Thời Luật đổi tới hai phòng ở hai hướng khác nhau, có thể nói là khoảng cách xa nhất trong toàn bộ sơn trang.

Tần Thời Luật về phòng đón Đường Dục, trên đường về thì gặp Hứa Yến mới vừa ngâm suối nước nóng xong, đang mặc áo tắm yukata bước ra.

Bộ yukata mà sơn trang chuẩn bị cho khách có hai màu, in hoa nền xanh và in hoa nền đỏ, Hứa Yến đang mặc một bộ yukata màu đỏ, bên hông thắt một sợi dây lưng, cổ áo cài chéo không sửa sang lại đàng hoàng, hơi hơi hở ra.

Hứa Yến thấy hắn nhìn chằm chằm vào vị trí xương quai xanh của mình, liền duỗi tay về phía hắn: "Tần tiên sinh, tôi có chút choáng váng, anh có thể đưa tôi về phòng......"

5

Tần Thời Luật nghiêng người tránh tay cậu ta: "Tôi không phải nhân viên phục vụ, không có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu."

Tần Thời Luật xoay người nói gì đó với nhân viên phụ trách khu vực suối nước nóng công cộng, lúc nhân viên đưa bộ yukata màu đỏ cho hắn, Hứa Yến mới nhận ra vừa rồi Tần Thời Luật căn bản không có nhìn cậu ta, mà là nhìn trúng bộ quần áo này.

Tần Thời Luật cầm quần áo liền muốn đi, đầu Hứa Yến cũng không choáng váng, cậu ta đứng ở phía sau Tần Thời Luật nói: "Lúc trước Đường Dục vì Tiêu nhị thiếu mà đánh nhau với Chu Đình ở tiệc sinh nhật của Chu gia, Tần tiên sinh không ngại chút nào sao?"

Tần Thời Luật dừng bước, gọi một nhân viên tới, không biết đang nói gì đó với người kia, nói xong cũng không quay đầu mà rời đi.

Nhân viên đi tới hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi phòng ngài số bao nhiêu?"

Hứa Yến sửng sốt một chút, cho rằng cơ hội tới, cậu ta vội vàng nói: "B305."

Nhân viên cung kính nói: "Vâng tiên sinh, vậy bây giờ tôi sẽ giúp ngài xử lý thủ tục trả phòng, năm phút nữa xe sẽ đến đón, Tần tiên sinh nói sẽ giúp ngài trả tiền xe, mời ngài mau chóng rời đi."

7

Hứa Yến: "......"

*****

Trên hành lang, Tần Thời Luật thấy Đường Dục đang duỗi đầu nhìn về phía phòng bên cạnh, hắn đi tới xoa nhẹ đỉnh đầu cậu: "Nhìn gì vậy em?"

Đường Dục nhìn thoáng qua bộ đồ trong tay Tần Thời Luật: "Đây là cái gì?"

Tần Thời Luật mặt không đỏ tim không đập nói: "Áo tắm, ngâm suối nước nóng xong thì có thể mặc."

"Ồ." Đường Dục không có hứng thú với bộ đồ mà Tần Thời Luật mang về cho cậu, hỏi hắn: "Chúng ta có thể dọn đến phòng kế bên không?"

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua phòng cậu chỉ...... Đó chẳng phải là phòng mà Đàm Nam Sơn vừa mới dọn đi sao?

Tần Thời Luật một chút cũng không muốn ở trong căn phòng mà Đàm Nam Sơn chỉ mới làm việc được một nửa, đen đủi.

Tần Thời Luật nói: "Không sang phòng bên cạnh, anh đổi phòng khác."

Đường Dục hỏi: "Phòng khác có giường thoải mái như phòng bên cạnh không?"

Tần Thời Luật nghe không hiểu: "Giường gì?"

Đường Dục luôn hướng tới tất cả các hình thức thoải mái, cậu nói: "Dư Nhạc Dương nói giường của phòng bọn họ tương đối thoải mái."

Tần Thời Luật cảm thấy kì lạ: "Không phải đây là lần đầu tiên cậu ta tới sao, sao cậu ta lại biết giường của phòng đó thoải mái hơn những phòng khác?"

Đường Dục trung thực nói: "Cậu ấy nói là Đàm Nam Sơn nói giường phòng đó rất thoải mái, bảo cậu ấy đến ở."

Tần Thời Luật: "......" Lão già Đàm Nam Sơn này, thật không biết xấu hổ!

Đường Dục cố chấp, một hai phải dọn tới phòng bên cạnh, Tần Thời Luật vì muốn để Đường Dục biết giường của cái phòng đó cũng không có thoải mái như Đàm Nam Sơn nói, đặc biệt dẫn cậu đi vào cảm thụ một chút.

Sau khi Đường Dục thử qua mới phát hiện Tần Thời Luật nói không sai, quả thật cũng chẳng có gì khác biệt, vì thế liền ngoan ngoãn để Tần Thời Luật dẫn tới phòng mới.

Đường Dục mặc bộ yukata màu đỏ thật đúng là khiến người ta kinh ngạc giống như trong dự đoán của Tần Thời Luật, Đường Dục vốn dĩ rất trắng, dưới nền đỏ của áo tắm trông càng trắng đến phát sáng, Tần Thời Luật thật thích cái cảm giác lột sạch cậu ra khỏi tấm lụa đỏ kia.

Đêm khuya tĩnh lặng, suối nước nóng chỉ còn lại một bộ áo tắm màu đỏ nổi trên mặt nước, người bên trong phòng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

1

Điện thoại Tần Thời Luật hơi lóe lên, Lê Thành gửi tin nhắn tới, nói Đường Lạc đã được Tiêu gia nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.

Ánh sáng trên màn hình có chút chói, Tần Thời Luật hơi híp mắt.

Hắn không tin người của Tiêu gia có bản lĩnh lớn như vậy, trừ phi là có người cố ý để bọn họ bảo lãnh Đường Lạc ra ngoài, còn về người kia là ai......

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua người đang ngủ trong lòng, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là em đã dẫn những người này từ đâu tới vậy."

*****

Đường Lạc cũng coi như kiên cường, tay bị gãy thành như vậy mà vẫn có thể chịu đựng tới bốn ngày, chờ đến khi Tiêu Sí Hành đưa Đường Lạc ra ngoài, cậu ta mới yếu ớt ngất đi.

Tay Đường Lạc đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để điều trị, bác sĩ nói bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng cho dù có chỉnh lại khớp xương về lại vị trí ban đầu thì tay vẫn không thể hoạt động bình thường giống như lúc trước.

Tiêu Sí Hành nhìn Đường Lạc vẫn mặc bộ tây trang màu trắng của ngày đính hôn, nhưng cả người đều nhếch nhác đáng thương, không biết là đau lòng hay tiếc hận, việc đã đến nước này hắn cũng không thể làm gì hơn, hắn nói với bác sĩ nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật.

Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Sí Hành đấm thật mạnh lên tường: "Họ Tần thật quá đáng, hắn đây là muốn mạng Đường Lạc sao?"

Tiêu Ngạn Thu đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, tốn không ít tiền mới cứu được Đường Lạc từ bên trong ra, hắn đứng ở bên cạnh giường bệnh, thấy lông mi Đường Lạc hơi run nhẹ, "Trước khi trách người khác sao không nhìn lại bản thân mình đã làm gì, nếu cậu ta không chạy tới đẩy Đường Dục, tay cậu ta sẽ gãy sao?"

Tiêu Sí Hành cũng biết chuyện này là do Đường Lạc không đúng, nhưng nhìn đến dáng vẻ hiện tại của Đường Lạc, hắn làm sao có thể nhẫn tâm đi trách cứ cậu?

Tiêu Ngạn Thu không tính ở lại lâu: "Chính em tự ngẫm lại đi, anh đi về trước."

"Anh." Tiêu Sí Hành gọi hắn lại, "Có phải ngay cả anh cũng cảm thấy em không nên đính hôn với Đường Lạc hay không?"

Tiêu Ngạn Thu nói: "Chuyện của em, anh không cung cấp ý kiến."

Tiêu Sí Hành cười khổ một tiếng: "Nếu lúc trước em chọn Đường Dục, anh chắc chắn sẽ không có thái độ này."

Tiêu Ngạn Thu nhìn thoáng qua Đường Lạc đang giả bộ ngủ trên giường: "Đừng nói những lời như vậy, không phải em vẫn luôn thích Đường Lạc sao."

Tiêu Ngạn Thu rời đi chưa được bao lâu, Đường Lạc đã tỉnh lại.

"...... Sí Hành." Đường Lạc yếu ớt lên tiếng.

Tiêu Sí Hành ngồi ở mép giường: "Anh đây, đừng sợ, bây giờ em đang ở bệnh viện, bác sĩ nói sẽ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho em, sẽ không có việc gì đâu."

Nếu Đường Lạc không nghe thấy những lời hắn nói vừa rồi, có lẽ cậu ta sẽ cho rằng hắn tình cảm sâu đậm.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống: "Xin lỗi Sí Hành, là em gây phiền phức cho anh."

Tiêu Sí Hành nghĩ, đây chính là điểm khác nhau giữa Đường Lạc và Đường Dục, trước nay Đường Dục gây chuyện đều chưa từng xin lỗi, thậm chí lần sau sẽ càng làm quá mức hơn, nhưng Đường Lạc không giống vậy, nhiều năm qua Đường Lạc vẫn luôn rất có chuẩn mực, làm sai sẽ chủ động thừa nhận sai lầm.

2

Tiêu Sí Hành nắm lấy bàn tay không bị thương của cậu ta, "Không sao hết, em nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện."

Đường Lạc lắc đầu, càng khóc lớn hơn: "Em không có cố ý, em chỉ là sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi anh, Sí Hành, em cũng không biết ngày đó em bị làm sao, lúc em nhìn thấy Tiểu Dục quấn lấy anh, em thật sự có chút ghen ghét, em chỉ muốn đẩy em ấy ra mà thôi, không hề muốn làm em ấy bị thương."

Dù sao cũng là người mình thích lâu như vậy, Đường Lạc vẫn luôn giữ thái độ không tiếp nhận cũng không từ chối, hiện tại chính tai nghe được Đường Lạc nói bản thân ghen, nội tâm Tiêu Sí Hành vô cùng thỏa mãn.

Tiêu Sí Hành hôn lên môi cậu ta: "Anh biết, không ai trách em hết."

Đường Lạc hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Sí Hành, Tiêu Ngạn Thu không tin cậu ta, Tô Ninh Tĩnh hình như cũng không thích cậu ta bao nhiêu, cậu ta chỉ có thể nắm chặt lấy tâm Tiêu Sí Hành thì mới có khả năng trở mình.

Đường Lạc lấy tay phải từ trong chăn ra, bàn tay bởi vì bốn ngày không điều trị đã trở nên vô cùng dữ tợn xấu xí.

"Tay của em...... Có phải từ nay về sau em sẽ trở thành một kẻ vô dụng hay không."

Bàn tay của Đường Lạc thực sự có chút đáng sợ, còn có chút buồn nôn, Tiêu Sí Hành dời tầm mắt, "Không sao, chờ em khỏe lại, anh sẽ sắp xếp một vị trí cho em ở công ty, em sẽ không trở thành kẻ vô dụng đâu."

Đường Lạc nhìn ra vẻ mặt chán ghét thoáng qua trong giây lát của hắn, nhưng cậu ta muốn cho Tiêu Sí Hành nhìn, hơn nữa phải khiến hắn nhớ cho thật kỹ, là ai đã biến cậu ta thành bộ dạng như bây giờ.

Buổi tối ngày hôm đó, không phải cậu ta không nhìn thấy Tiêu Sí Hành lôi kéo Đường Dục không bỏ, lúc ấy Tiêu Sí Hành mặt đầy thâm tình, bày ra dáng vẻ không nói nên lời kia, quả thực làm cho Đường Lạc cảm thấy buồn cười.

Đường Dục thích hắn nhiều năm như vậy hắn đều làm bộ như không thấy, bây giờ khi đính hôn với cậu ta thì lại lộ ra ánh mắt chân thành thâm tình.

Nếu không phải hiện tại cậu ta không có chỗ nào để dựa, thì cả đời này cậu ta cũng sẽ không đính hôn với Tiêu Sí Hành, nhưng cho dù là vậy, cậu ta cũng không cho phép Đường Dục tiếp tục chạy tới chắn đường, chặt đứt cơ hội cuối cùng của cậu ta.

Cậu ta chỉ hận vì sao ngày đó trước mặt Đường Dục không phải là vực sâu vạn trượng, như vậy khi cậu ta đẩy Đường Dục, nó sẽ không bao giờ bò ra ngoài được nữa.....

8

~~~~~~~~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.