Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 20



Editor: Lạc

Tiêu Sí Hành: "Anh xảy ra tai nạn xe, giờ đang ở bệnh viện, em có thể đến thăm anh không?"

Đường Dục xem tin nhắn: "?"

Bị tai nạn xe thì tìm cậu làm gì chứ?

Cậu không phải bác sĩ, cũng không phải nhà tang lễ, gửi nhầm tin nhắn à.

Đường Dục tắt máy bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác.

Ông chủ của Đàm Phượng Lâu đào ra một lô hàng mới, số lượng không nhiều, nhưng chất lượng rất tốt, mặc dù không phải đồ mà Đường Dục thích, nhưng mấy cái loại đồ này chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Chu Bình Giang hỏi Đường Dục: "Thế nào, có đồ vừa mắt không?"

Đường Dục lắc lắc đầu.

Chất lượng của lô hàng này đã được coi là tốt rồi, Chu Bình Giang hơi bất ngờ: "Ánh mắt cao như vậy? Có phải lần trước đến chỗ tôi cũng không ưng thứ gì phải không?"

Đường Dục mấp máy môi, không phủ nhận.

Từ trước đến nay ánh mắt của cậu vẫn luôn cao như vậy, hoặc là thứ tốt nhất, hoặc là thứ cậu cần, nếu không cậu đều chướng mắt.

Chu Bình Giang hiểu ý tứ của cậu, cũng không giận mà nở nụ cười: "Không gấp, chờ lát nữa mấy người này sẽ lấy ra đồ họ tự mang đến, cậu cứ xem đi."

Hôm nay Chu Bình Giang mang chiếc bát tráng men mà ông đổi được từ trong tay Đường Dục đến. Vừa lấy ra lập tức hấp dẫn mọi người đến vây xem.

"Vận may của Lão Chu thật tốt."

"Đây là đồ vật hiếm thấy đó."

Chu Giang Bình đẩy Đường Dục lên trước: "Đây không phải là vận may của tôi tốt, cái bát sứ đó là do anh bạn nhỏ này nhìn trúng, lúc đó tôi còn nói nó không đáng tiền, khuyên cậu ấy đừng mua."

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết lão Chu muốn dẫn dắt thế hệ trẻ, vì vậy bọn họ bắt đầu vây quanh Đường Dục để nịnh nọt.

Đường Dục đã quá quen với những trường hợp thế này, từ khi còn nhỏ cậu đã tham gia rất nhiều tiệc rượu lớn nhỏ khác nhau, mỗi lần đều được người ta tán dương, cho dù nghe nhiều rất nhàm chán, nhưng cậu vẫn cư xử đúng mực như cũ.

Chu Bình Giang nghĩ thầm, không biết cậu là con cái nhà ai, càng nhìn ông càng thấy thích tính cách của cậu.

Từ Chính đứng ở bên ngoài đám người, nhìn thấy cảnh này thì mồm miệng há hốc.

Ông ta còn nhớ mấy năm trước, khi Đường Vĩ Hoành dẫn theo Đường Dục đi tham gia tiệc rượu nhà họ Chu, lúc đó Đường Dục quậy ra mớ hỗn độn lớn thế nào, đập phá cả hội trường của người ta, cái người nho nhã lễ phép hiện giờ rốt cuộc là ai?

Có người hỏi Chu Bình Giang bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được cái bát sứ này, Chu Bình Giang nói: "Không mất tiền, vừa mua vừa tặng, chỉ đổi bằng một cái nghiên mực thôi."

Vừa nghe được lời này, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Dục lập tức thay đổi, một cái nghiên mực đổi lấy một món đồ tráng men thời kỳ Đường Tống, nếu mang món đồ tráng men này bán ra ngoài, chắc chắn là giá trên trời.

Không ngờ trông cậu nhóc này còn nhỏ tuổi như vậy, mà đã biết chơi trò “đặt cược” rồi, khó trách lão Chu muốn dẫn dắt cậu.

Chu Bình Giang chỉ nói là dùng một cái nghiên mực để đổi, nhưng không nói là nghiên mực gì, lời này nghe vào trong tai người khác thì không khác gì là tặng không.

Đường Dục không hiểu rõ ý tứ của Chu Bình Giang: "Lão Chu."

Chu Bình Giang cười cười: "Cậu xem, bọn họ đều cảm thấy cậu bị thiệt thòi."

Lần trước Đường Dục muốn bù phần giá chênh lệch của hai món đồ, Chu Bình Giang biết ngay cậu không phải là người tham lam, vừa có năng lực lại có tâm, ngày hôm nay ông muốn cho với Đường Dục biết, đồ tráng men có giá trị nhiều hơn cậu nghĩ, thậm chí còn hơn cả cái nghiên mực kia, cho nên cậu mới là người chịu thiệt.

Thật ra Đường Dục không cảm thấy mình bị thiệt, cậu cũng không thích đồ tráng men kia lắm, cậu thích nghiên mực hơn.

Cái bát tráng men được đám người chơi đồ cổ hét giá lên tận trời, còn có một người đàn ông muốn mua lại của Chu Bình Giang.

Tất nhiên là Chu Bình Giang không bán.

Dư Lạc Dương đã nhịn rất lâu rồi, cậu ta quay đầu nói: "Anh vẫn đi theo bọn tôi làm cái gì?"

Từ Hải Triều đứng phía sau bọn họ, bọn họ đi đến đâu anh ta theo đến đó, như kiểu muốn đánh lén bọn họ bất cứ lúc nào ấy.

Từ sau lần đánh nhau với bọn Vương Chính, Dư Lạc Dương càng thêm phản cảm với bạn bè của Đường Lạc, chẳng qua là vì cậu ta không quen biết Từ Hải Triều, cho nên vừa nãy khi ở dưới tầng cậu ta mới không lên tiếng.

Chu Bình Giang quay đầu lại liếc nhìn một cái, hỏi Đường Dục: "Quen biết?"

Đường Dục lắc đầu.

Từ Hải Triều lại nói: "Tôi là bạn của anh trai cậu ấy."

Chu Bình Giang nhìn Đường Dục: "Sao lần nào người mà cậu không quen thì người ta đều quen cậu thế?"

Dư Lạc Dương - Người lúc trước cậu không quen: "..." Tôi vô tội.

Từ Hải Triều vẫn đi theo bọn họ, nhưng không phải theo Chu Bình Giang, anh ta cũng không biết mình bị làm sao, anh ta chỉ muốn xác nhận một chút, xác nhận xem có phải Đường Dục đang giả heo ăn thịt hổ không.

Có lẽ do vừa rồi Đường Lạc trả lời tin nhắn quá hời hợt rồi, mà anh ta vẫn muốn nhìn dáng vẻ phấn chấn của Đường Dục, dáng vẻ ấy của Đường Dục khiến anh ta cảm thấy rất dễ chịu.

Đường Dục chỉ nhìn anh ta một cái, không nói gì, cũng không vui vẻ phấn chấn.

Cậu quay đầu tiếp tục nhìn những đồ vật khác.

Có người mang ra một bức tranh, cuộn tranh được mở ra, Đường Dục bỗng ngây ngẩn...

Đó là một bức tranh sơn thuỷ, không phải di tích nổi danh, nhưng được vẽ sinh động như thật, bức tranh này chính là một kiệt tác trong mắt những người yêu thích thư pháp, nhưng bàn về giá trị thì bức tranh này vừa không phải đồ cổ vừa không phải do hoạ sĩ nổi tiếng vẽ, không có giá trị gì, nhưng...Những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là, sao nó lại xuất hiện ở đây?

Dư Lạc Dương cũng yêu thích hội họa, nhìn thấy bức tranh này hai mắt cậu ta lập tức phát sáng: "Bức tranh này vẽ thật đẹp."

Những người khác cũng đang tán dương bức tranh này, ngay cả Chu Bình Giang cũng gật đầu liên tục.

Chủ nhân của bức tranh là một người đàn ông nhìn không đến ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng đen, trông tính cách có vẻ hướng nội, anh ta vẫn ngồi đối diện Đường Dục, nhưng không thấy anh ta chào hỏi bắt chuyện với bất kỳ ai hết.

Lúc này, anh ta đang nói bức tranh này đã lưu truyền ở nước ngoài rất lâu rồi, bởi vì tác giả của nó thần bí, lại chỉ vẽ đúng một bức này, cho nên bức tranh này rất đáng giá sưu tầm.

Đường Dục: "..."

Không, tôi không thần bí chút nào hết.

Chu Bình Giang có quen biết với người đàn ông đeo kính kia, giờ phút này ông đang hỏi anh ta mấy câu liên quan đến bức tranh, Đường Dục đứng ở bên cạnh nghe, càng nghe cậu càng cảm thấy kỳ quái.

Đường Dục bỗng dưng đứng lên, Dư Lạc Dương lập tức kéo cậu lại: "Cậu định làm gì hả?"

Dư Lạc Dương nhắc nhở cậu: "Lúc trước đã thỏa thuận rồi, chỉ nhìn thôi không mua."

Tất nhiên Đường Dục sẽ không mua, ai lại rảnh rỗi không có việc gì đi mua tranh do chính mình vẽ chứ?

Chỉ là cậu quá kinh ngạc, kinh ngạc không hiểu vì sao mà tranh của cậu lại xuất hiện ở đây, không phải cậu xuyên sách à, sao tranh của cậu cũng xuyên vào đây với cậu luôn rồi? Chẳng lẽ đây là vầng sáng của pháo hôi trong truyền thuyết sao?

Nhưng sao cái vầng sáng này không giống trong suy nghĩ của cậu cho lắm?

"Bức tranh này bao nhiêu tiền?" Đường Dục hỏi.

Người đàn ông đeo mắt kính nhìn cậu một cái: "Không bán."

Đường Dục: "Ý tôi muốn hỏi là anh dùng bao nhiêu tiền để mua nó."

Người đàn ông đeo mắt kính: "Ba triệu đã qua tay mấy người rồi, do tôi may mắn, nhìn thấy nó trong một phòng trưng bày ở nước ngoài nên tôi mới mua trở về."

Đường Dục nhìn bức tranh, cậu chắc chắn đây chính là bức tranh cậu vẽ hai năm trước, thậm chí ngay cả phần ký tên lạc khoản trên bức tranh cũng là do cậu tự tay viết xuống.

Ba triệu...tốt lắm, vậy bức tranh cậu mới vẽ xong có thể báo giá tám triệu.

Đường Dục trở lại chỗ ngồi, Dư Lạc Dương y như bảo tiêu một bước cũng không rời khỏi cậu, cậu ta chỉ sợ Đường Dục tiêu tiền: "Dọa tôi giật cả mình, tôi còn tưởng là cậu định mua chứ."

Chu Bình Giang hỏi cậu: "Cậu thích bức tranh kia?"

Đường Dục lắc đầu: "Cũng không thích lắm, bút pháp vẫn có chút non nớt." Dù sao thì cậu cũng vẽ nó từ hai năm trước, thật sự rất non tay.

Lát sau người ta có mang đồ gì ra thì Đường Dục cũng không còn tâm trạng nhìn xem, đến cuối cùng, có mấy người vây quanh muốn mời Lão Chu đi ăn cơm, trong đó có cả Từ Chính.

Chu Bình Giang đều uyển chuyển từ chối: "Thật sự xin lỗi, lát nữa tôi còn có việc."

Từ Chính nhìn sang Đường Dục, trước đây ông ta đã từng gặp Đường Dục rồi, lúc đó cậu điên điên khùng khùng ồn ào khoe khoang, ông ta có chút không chắc chắn người thanh niên trước mắt này có phải Đường Dục hay không, mà dáng vẻ cậu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chủ tịch Chu, rất đáng tin.

"Cậu là Tiểu Dục phải không?" Rốt cuộc thì Từ Chính cũng không nhịn được phải hỏi một câu.

Chu Bình Giang đang định hỏi Đường Dục có quen Từ Chính không, lời đã đến bên miệng rồi thì ông lại nghe thấy Đường Dục hỏi: "Ông là ai?"

Chu Bình Giang mỉm cười: Biết ngay mà.

Từ Chính sửng sốt: "...Tôi, tôi là chú Từ của cậu, cậu không nhớ à?"

Đường Dục lắc lắc đầu.

Từ Chính chỉ chỉ Từ Hải Triều: "Tôi là bố của nó."

Đường Dục nhìn thoáng qua Từ Hải Triều một cái.

Chu Bình Giang vỗ vỗ bả vai Đường Dục: "Tôi chờ cậu ở phía sau nhé."

Đường Dục lắc đầu: "Không cần, tôi không quen họ."

Từ Chính: "..."

Thấy Đường Dục và Chủ tịch Chu rời đi, Từ Chính sững sờ hỏi Từ Hải Triều: "Thế mà cậu ấy nói không quen biết bố?"

Từ Hải Triều nói: "Cậu ấy không quen bố không phải là rất bình thường sao, con cũng chỉ gặp cậu ấy có mấy lần, hình như bố còn chưa từng gặp cậu ấy lần nào mà?"

Thực ra là có gặp qua rồi, ở trong lần tiệc rượu đó, chẳng qua không nói chuyện với nhau mà thôi, tiệc rượu lần đó ầm ĩ lớn như vậy, không chỉ Từ Chính, e rằng tất cả mọi người có mặt ở đó đều sẽ nhớ rõ cậu, nhưng hình như Đường Dục không nhớ ông ta.

Ông chủ của Đàm Phượng Lâu tên là Đàm Nam Sơn, chỉ thấy Đàm Nam Sơn giao việc tiếp đãi khách khứa cho nhân viên cửa hàng, còn mình thì đi xuống tầng chào hỏi: "Lão Chu, đến quán trà ngồi một chút chứ ạ?"

Chu Bình Giang nở nụ cười: "Tôi còn có hai bạn nhỏ đi cùng nữa."

Đàm Nam Sơn đưa mắt nhìn Đường Dục và Dư Lạc Dương, ngay lập tức, ánh mắt của anh ấy “đã va phải” con mắt bầm tím của Dư Lạc Dương.

Đàm Nam Sơn để một chòm râu dưới cằm, tóc hơi dài, mỗi động tác cử chỉ của Đàm Nam Sơn đều khiến người ta có cảm giác Đàm Nam Sơn có thể nhìn thấu hồng trần, nhưng Đàm Nam Sơn vừa cười một cái, hương vị hồng trần kia lập tức bị thu lại.

Chỉ thấy Đàm Nam Sơn nhìn chằm chằm mắt của Dư Lạc Dương hỏi: "Đây là bị ai đánh à?"

Dư Lạc Dương không vui nói: "Vết thương của đối phương còn nặng hơn tôi!”

Đàm Nam Sơn cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Đường Dục: "Người trẻ tuổi khá lắm, cùng nhau uống chén trà được chứ?"

Đường Dục gật đầu: "Được ạ."

Đàm Nam Sơn đưa tay làm tư thế xin mời, Đường Dục với Lão Chu cùng đi ra ngoài.

Đàm Nam Sơn liếc mắt nhìn Dư Lạc Dương một cái, Dư Lạc Dương nhe nhe răng, trên mặt bày ra vẻ "lại muốn đi uống cái đồ đắng chát kia".

Đàm Nam Sơn: "Cậu không đi à?"

Dư Lạc Dương vội vàng đuổi theo Đường Dục: "Đi chứ ạ!"

***

Quán trà Đàm Nam Sơn mời khách còn có phong cách phẩm điệu hơn cả Vận Các, ở đây mới thực sự là trà đạo chân chính, đến cùng với bọn họ còn có mấy người lớn tuổi khác, tất cả mọi người đều ngồi trên đệm hương bồ, có nữ trà chuyên môn đến pha trà cho họ, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, đề tài tùy ý, nhưng quá nửa chủ đề đều xoay quanh chuyện đồ cổ.

*Nữ trà: Mấy cô gái trong quán trà chuyện pha trà phục vụ khách.

Dư Lạc Dương chưa từng gặp qua tình cảnh này.

Cậu ta chỉ thấy ngồi lâu quá tê hết cả chân rồi.

Cậu ta ngọ nguậy một chút, muốn nhìn xem có phải Đường Dục cũng không được thoải mái giống cậu ta hay không, nhưng lại thấy Đường Dục ngồi thẳng tắp trên đệm hương bồ, nữ trà đưa chén trà qua, cậu dùng hai tay nhận lấy, một tay nâng đế chén, một tay đỡ ngang thân chén, sau khi nhấp một ngụm thì nói "trà ngon".

Dư Lạc Dương: "..." Cùng là học sinh tiểu học một trường ra, sao cậu lại muốn tôi làm một con dế nhũi hả?

Thấy Đường Dục có vẻ rất thích trà, Đàm Nam Sơn hỏi cậu: "Tiểu Đường có hứng thú với trà đạo sao?"

Đường Dục gật đầu: "Thích ạ, nhưng tôi không biết mua trà ngon ở đâu cả."

Dư Lạc Dương: "!"

Đồ lừa đảo, lần trước đi quán trà kia cậu chỉ nằm ngủ thôi đó!

Có rất ít người trẻ tuổi thích uống trà, Đàm Nam Sơn cũng không coi sự "thích" của cậu thành sở thích, chỉ thấy Đàm Nam Sơn nói: "Cậu thấy Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn thế nào, chỗ tôi mới có hàng về, nếu cậu thích thì lấy một ít về uống."

*Đại Hồng Bào: Một loại trà ô long đắt tiền.

Đường Dục cũng không khách sáo với Đàm Nam Sơn, cậu đến nơi này đã lâu rồi, mà vẫn chưa được uống trà ngon, lần trước ở Vận Các, mặc dù bầu không khí ở đó rất tốt nhưng trà thì lại không ngon.

Với Đường Dục thì Đại Hồng Bào không phải là loại trà quá ngon, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận được.

Đàm Nam Sơn tặng trà cho Đường Dục, đến lúc này Đường Dục mới biết Đàm Nam Sơn là ông chủ của quán trà này, lúc sắp về Đường Dục nhìn thấy trên tủ có bày một cái bánh trà*, Đường Dục hỏi giá, cô gái phục vụ trong quán trà nói bánh trà này là do ông chủ của bọn họ dùng hơn một triệu để đấu thầu mang về, không bán.

*Bánh Trà: Lá trà có thể được bảo quản theo phương pháp sau đây. Đầu tiên sắp xếp các lá trà, cho vào túi giấy nhôm chuyên dụng cho thực phẩm, ép hết không khí trong túi, buộc kín túi trà và cho trà vào hộp thiếc đã chuẩn bị sẵn sau khi niêm phong, bánh trà thường có quy cách là 300g, 357g, 350g, 200g, 100g vv. Các chương sau sẽ dùng là hộp trà.

Đường Dục hậm hực.

Cậu muốn nếm thử loại trà này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.