Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2231: Giúp hay là không giúp



- Trước mặt chính là cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung Túc Quang tiên hữu?

Một phi thuyền màu xám vừa mới đến bên ngoài Hư Thị, người đàn ông đứng trên Tiên thuyền bị gọi giật lại. Đồng thời có một Tiên thuyền màu vàng kim cực nhanh vọt đến, trên Tiên thuyền vàng kim này có bốn người đàn ông đang ngồi.

Nếu là một Tiên thuyền bình thường, muốn Tiên thuyền màu xám này dừng lại, thì tuyệt đối không thể nào. Nhưng người đàn ông trên phi thuyền màu xám này sau khi phát hiện bốn người trên Tiên thuyền vàng kim kia, lập tức dừng lại, hơn nữa ôm quyền lớn giọng nói:

- Hóa ra là Ngao tiên hữu, Gia Cát tiên hữu, Văn tiên hữu và Bộc tiên hữu, thật là trùng hợp, Túc Quang đang định rời khỏi Hư Thị, lại không hẹn mà gặp bốn vị Tiên hữu đến. Túc Quang lúc trước vì có chuyện, đại lễ Ngao Si tiên hữu Chứng đạo Hỗn nguyên cũng không đến tham gia được, xin Ngao Si tiên hữu lượng thứ.

Bốn người đến chính là Ngao Si của Long tộc, Văn Đức Thủy của Hải tộc, còn có Bộc Dương Tư của Ma tộc và Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc. Bốn người bọn họ đã bàn bạc kỹ rồi, đến Hư Thị trước nghe ngóng tin tức của Diệp Mặc, nếu không có tin của Diệp Mặc, thì trực tiếp đến Dực tộc. Cho dù Thương La không ra ngoài, bọn họ cũng phải ép cho Thương La của Dực tộc ra ngoài.

Hỗn Độn Thanh Liên cũng không phải là chuyện nhỏ, bảo mấy Đạo nguyên Thánh đế bỏ qua loại linh căn Hỗn độn như này căn bản là chuyện không thể nào. Bốn người bọn họ sở dĩ không liên hệ với Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh tộc và Thang Tòng Hạm của Phượng Hoàng tộc, chính là cảm thấy mấy người bọn họ gần gũi với Diệp Mặc một chút, chẳng may liên hệ rồi, chỉ sợ hỏng đại sự của bọn họ.

Ngao Si vội vàng nói:

- Sao dám trách Túc Quang tiên hữu chứ, Nghiễm Nguyên Cung chỉ có một mình Túc Quang tiên hữu, chuyện quá nhiều cũng là tình lý mà.

- Đã lâu không gặp cung chủ, hôm nay nếu cơ duyên trùng hợp, không bằng cùng nhau đến Hư Thị một chuyến đi?

Gia Cát Trí Thần sớm đã đứng lên, tủm tỉm cười nói.

Túc Quang có chút khó xử nói:

- Nếu là ngày trước, Túc Quang nhất định sẽ đi, nhưng hôm nay quả thực có chút chuyện gấp, bệnh của tiểu nữ nhà tôi chắc các vị Tiên hữu cũng biết, hôm nay có một Đan thánh đến Nghiễm Nguyên Cung luyện đan giúp, tôi phải quay về ngay.

- Đan thánh luyện đan giúp? Chẳng lẽ là đệ nhất Đan thánh Diệp Mặc của Hư Thị đó sao?

Gia Cát Trí Thần mắt sáng lên, lập tức hỏi.

Túc Quang lập tức gật đầu nói:

- Không sai, chính là Diệp đan thánh, chẳng lẽ Gia Cát Trí Thần cũng biết Diệp đan thánh sao?

Gia Cát Trí Thần và ba người còn lại nhìn nhau, vẻ mặt bốn người lập tức lộ vẻ sung sướng, sau đó Gia Cát Trí Thần ôm quyến nói:

- Cung chủ, chúng tôi cũng muốn đến Nghiễm Nguyên Cung một hai ngày, đương nhiên nếu như cung chủ bằng lòng cho chúng tôi đến, vậy thì nắm chắc hơn rồi?



Niệm Yên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Mặc, nhu hòa nói:

- Diệp đại ca có phải không tin những gì tôi nói phải không? Tôi nghe nói Diệp đại ca là đệ nhất Đan thánh của Hư Thị, hiểu biết về đan đạo chắc hẳn cực kỳ cao thâm. Nhưng những gì tôi nói là thật, tuyệt đối không lừa Diệp đại ca. Truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Niệm Yên muội, nói xem nào.

Lúc này hắn có chút nghi ngờ, khi nói chuyện cũng bảo thủ hơn một chút.

Niệm Yên thở dài nói:

- Vì phương thuốc Diệu Quang Luyện Phách đan thoạt nhìn không khiếm khuyết, nhưng trên thực tế trong phương thuốc lại thiếu đi một thứ quan trọng nhất, đó chính là sinh cơ. Cho dù Diêu Quang Thảo có quý giá đi nữa, không có sinh sơ cũng không thể nào luyện chế thành công Diệu Quang Luyện Phách đan.

Diệp Mặc thầm sợ hãi thán phục sự thông minh tuyệt đỉnh của Niệm Yên, mặc dù Niệm Yên chưa hiểu thực sự cái gì là sinh cơ, nhưng có thể biết thiếu đi sinh cơ cũng là vô cùng nghịch thiên rồi.

Phải biết Niệm Yên nếu không thể tu luyện, càng không thể luyện đan, tất cả những gì cô biết đều là nhìn trong sách vở, sau đó tự mình suy diễn mà thôi.

Hắn đã Chứng đạo, hơn nữa còn chuyên tu đan đạo, cộng thêm dùng Tam Sinh quyết thôi diễn, mới biết được phương thuốc luyện chế Diệu Quang Luyện Phách đan thiếu sinh cơ, so với Niệm Yên, hắn dường như kém quá xa.

Nhưng Niệm Yên chỉ biết thiếu sinh cơ, lại không biết thứ thiếu không phải là sinh cơ bình thường, mà là hỗn độn sinh cơ.

Niệm Yên thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, u uất nói:

- Cha tôi tổng cộng trồng ba gốc Diêu Quang Thảo, mời hai vị Đan thánh nổi danh nhất luyện chế Diệu Quang Luyện Phách đan đều thất bại rồi…

Nói đến đây vẻ mặt Niệm Yên lộ chút bi thương, dừng một lúc cô mới chậm rãi nói:

- Cha tôi cũng là một luyện đan Thánh Đế, khi tôi biết Diệu Quang Luyện Phách đan thiếu sinh cơ cũng đã nói cho cha biết. Nhưng cha tôi quá yêu chiều tôi, ông vẫn mời hai vị Đan thánh đến luyện đan. Khi hai Đan thánh đó luyện chế được tương đối rồi, cha tôi lại khăng khăng bắt ném sinh cơ của bọn họ vào trong lò đan…

Diệp Mặc giật mình hiểu ra, cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung không ngờ lại muốn dùng sinh cơ của Đan thánh để bổ sung sinh cơ bị thiếu của Diệu Quang Luyện Phách đan, đáng tiếc là ông ấy không biết sinh sơ còn thiếu là hỗn độn sinh cơ. Chỉ có hỗn độn sinh cơ, mới có thể dung hòa với Diêu Quang Thảo, cùng với những thần linh thảo khác có chút liên hệ tự nhiên, lúc này mới có thể dung hòa làm một được…

Diệp Mặc nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung không ngờ đến thiếu hỗn độn sinh cơ, ông ấy sẽ không dùng sinh cơ của Đan thánh luyện đan dung hòa với lò đan, ông ấy sẽ tùy tiện tìm mấy người dung hòa vào.

Đan thánh luyện đan khi luyện chế ra lò đan dược này, tinh thần cũng đã dung hòa làm một với đan dược trong lò đan rồi, thậm chí có liên hệ tinh thần nhất định. Lúc này bắt sinh cơ của Đan thánh, rõ ràng càng dễ dàng dung hợp hơn sinh cơ của người thường.

Bởi vậy có thể thấy, cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung này rất có thể biết rõ thứ mà Diệu Quang Luyện Phách đan thiếu chính là hỗn độn sinh cơ, chỉ có điều ông không lấy được hỗn độn sinh cơ, nên mới bất đắc dĩ dùng cách dung hòa sinh cơ của Đan thánh luyện chế thay thế, chỉ là hai người trước đều thất bại.

Đương nhiên Diệp Mặc cũng biết, cái này chỉ là suy đoán của hắn, cũng có khả năng cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung chỉ biết Diệu Quang Luyện Phách đan thiếu sinh cơ, nhưng lại không biết là thiếu hỗn độn sinh cơ.

- Diệp đại ca, anh mau mau đi đi, cha tôi biết được tin sẽ mau chóng quay về. Ông ấy lo cho tôi, thậm chí bố trí bên ngoài Nghiễm Nguyên Cung một truyền tống trận truyền đường dài một lần.

Niệm Yên nhìn thấy Diệp Mặc trầm xuống, dường như hiểu ra những gì cô nói, lập tức khuyên Diệp Mặc mau chóng rời đi.

Diệp Mặc trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, hắn có nên giúp Niệm Yên luyện đan không? Niệm Yên là một cô gái lương thiện như này, hắn không luyện đan giúp, trong này thực sự cũng không thoải mái.

Nhưng giúp Niệm Yên luyện đan, thì cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung rõ ràng cũng không phải là người lương thiện.

Nói xong, Niệm Yên dường như nhớ ra gì đó, cô từ trên giá sách lấy ra một cuốn sách thật dày đặt vào tay Diệp Mặc nói:

- Diệp đại ca, anh là người đầu tiên chủ động đến luyện đan giúp tôi, cuốn sách này là do tôi nghiên cứu đan đạo và dược liệu nhiều năm viết ra, có lẽ có chút trợ giúp được anh. Chẳng may một ngày nào đó tôi biến mất rồi, những thứ tôi viết vẫn còn bên ngoài, thì trong lòng tôi cũng vui vẻ hơn nhiều.

Khi nhận lấy cuốn sách của Niệm Yên, Diệp Mặc lập tức hạ quyết tâm, phải giúp Niệm Yên luyện chế một lò Diệu Quang Luyện Phách đan.

Hắn là một Đạo nguyên Thánh Đế, cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung kia cho dù là Hỗn nguyên Thánh đế thì đã sao? Diệp Mặc hắn muốn đi, chẳng lẽ lại sợ ai sao?

Lúc trước hắn trên Trái đất có gặp Thiên Dịch đại sư, Thiên Dịch đại sư từng nói, phải giữ vững bản tâm. Diệp Mặc hắn tự phụ là bất cứ chuyện gì, đều xuất phát từ đáy lòng, cho dù lén lút cướp đi quả của Long tộc, cũng là bản tâm của hắn.

Nếu như hắn muốn giúp Niệm Yên luyện đan, còn vì lo lắng sợ hãi cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung, mất đi bản tâm, thì nói gì là Chứng đạo Hỗn nguyên? Làm hay không làm, đều xuất phát từ bản tâm.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhận lấy sách của Niệm Yên đưa cho, mỉm cười ôm quyền nói:

- Niệm Yên muội, nếu tôi đến rồi, đương nhiên sẽ luyện chế cho cô một lò Diệu Quang Luyện Phách đan, cô tin tôi là được rồi.

Niệm Yên vẫn chưa nói gì chợt nghe một tràng cười ha hả truyền đến, sau đó một người đàn ông gầy, cực cao đẩy cửa đi vào, người đàn ông này đi vào rồi liền ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Cám ơn Diệp đan thánh không ngại cực khổ đến Nghiễm Nguyên Cung tôi, Túc Quang vì chậm trễ thời gian bên ngoài, xin Diệp đan thánh lượng thứ.

Niệm Yên nhìn thấy cha mình tiến đến, vốn dĩ sắc mặt đã tái nhợt trong chốc lát lại càng tái nhợt thêm, cô biết, cho dù Diệp Mặc bây giờ muốn đi, cũng không đi nổi nữa rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, cô đi lên phía trước, kéo kéo áo giúp Diệp Mặc nói:

- Cám ơn Diệp đan thánh giúp Niệm Yên luyện đan, cho dù luyện đan thất bại rồi, Niệm Yên cũng sẽ mãi mãi cảm kích tấm ân tình của Diệp đan thánh.

Nói xong, khom người hành lễ với Diệp Mặc.

Diệp Mặc hiểu ý tứ của Niệm Yên, ý của cô là nều như mình bị cha cô giết rồi, trong lòng cô vẫn nhớ đến đại ân làn này của hắn. Nếu không một thiếu nữ vừa mới gặp, sao có thể chủ động kéo quần áo giúp hắn được?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.