Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 597: Đứa trẻ là ai ?



Edit + Beta: LaPluie

​"Nếu đau anh hãy nói với tôi." Để xoa dịu sự xấu hổ, An Sơ Hạ cố ý nói một câu như vậy, tiếp tục động tác trên tay.

​Trứng mang theo nhiệt độ mà lại mềm mại nhẹ nhàng lăn vòng quanh trên lưng anh, Hàn Thất Lục không tự giác lại "Ưmm" một tiếng.

​Đôi má nõn nà của An Sơ Hạ vốn đã hồng nay càng ửng hồng hơn, cô tức giận cố ý tăng thêm sức lức ở bàn tay, làm cho Hàn Thất Lục lập tức nhíu mày kêu "Đau".

​"Biết đau thì không cần phát ra âm thanh kỳ quái." Cô cau mày nói như vậy, trái lại sức lực trên tay trở nên bình thường như trước.

​Một người nào đấy đang hưởng thụ trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Tôi chỉ nói đau, có phát ra âm thanh gì kỳ quái sao?"

​An Sơ Hạ bị anh hỏi, khuôn mặt lại đỏ hơn một chút, hơi mím môi cũng không nói thêm gì.

​Chẳng biết qua bao lâu, An Sơ Hạ dừng động tác lại, tay cô thật sự mỏi không làm nổi, liền để cho Hàn Thất Lục tự mình chà. Hàn Thất Lục cầm quả trứng trong tay, bộ dạng có vẻ không vui nói với An Sơ Hạ: "Tôi là người bệnh mà."

​Nghe nói vậy, An Sơ Hạ hung hăng trợn mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng thấy người nào chỉ bầm tím một vết đã nói bản thân mình là người bệnh, Hàn Thất Lục, anh thật đúng là tự làm khuôn mặt mình dài ra."

​Hàn Thất Lục ngồi dậy bĩu môi nói: "Em không an ủi tôi một chút được sao? Tôi thật sự đã bị ba đánh."

​An Sơ Hạ nghe xong, hé môi nở một nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: "Còn không phải bởi vì một vị đại thiếu gia Trương Dương nào đó, sau khi nói với tôi là bản thân mình giả vờ mất trí nhớ, sau đó còn đi tìm Hướng đại mỹ nữ."

​Khó trách An Sơ Hạ một chút biểu hiện đau lòng cũng không có, hoá ra là hiểu lầm anh lại đi tìm Hướng Mạn Quỳ.

​Anh vội vã giải thích nói: "Tôi không đi tìm cô ấy, tôi tìm cô ấy làm gì, không phải đã nói tất cả với em sao? Ba tôi không hiểu chẳng lẽ em còn không hiểu sao?"

​Hoá ra là anh không lại đi tìm Hướng Mạn Quỳ.

​Khoé môi An Sơ Hạ cong lên một cách vô thức: "Đó cũng là... Chính là lỗi của anh."

​"Được được được, là lỗi của bản thân tôi, được chưa? Vậy em lại chà trứng cho tôi nhé?" Hàn Thất Lục nói xong, thật cẩn thận đưa quả trứng qua.

​An Sơ Hạ nhận lấy trứng, giữa ánh mắt mong chờ của Hàn Thất Lục, trực tiếp mở chiếc khăn quấn quanh ra, cầm quả trứng hung hăng cắn một miếng, xoay người hành động lưu loát bước ra khỏi phòng.

​Cô vẫn còn tức giận như vậy!

​Hàn Thất Lục phồng mồm trợn má, nhưng khóe miệng không tự chủ được cong lên tạo thành một vòng cung.

​Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lỗi nhịp vang lên, màn hình điện thoại di động hiển thị hai chữ: Mạn Quỳ.

​Ý cưới trên khuôn mặt anh lập tức tan biến. Thời điểm Hương Mạn Quỳ mang thai đứa con vẫn còn hẹn hò với anh, đời này thứ anh không thể chấp nhận được chính là sự phản bội.

​Anh khó chịu trực tiếp cúp điện thoại. Nhưng đúng lúc anh vừa mới ngả người nằm xuống giường, màn hình điện thoại di động lại sáng lên, tiếp theo chính là giai điệu quen thuộc. Anh đã ngồi dậy, cáu gắt ấn xuống nút nghe, trực tiếp nói vào điện thoại: "Tôi đã nói với cô tất cả nhưng cô cố tình quên có phải không? Chúng ta đã kết thúc rồi!"

​"Hàn thiếu gia, là tôi."

​Hàn Thất Lục sửng sốt, cư nhiên không phải Hướng Mạn Quỳ. Anh nhìn lại số điện thoại hiển thị, là một dãy số xa lạ. Nhưng giọng nói này nghe cực kì quen tai, nhất thời anh lại không nghĩ ra người này là ai.

​"Lần trước tôi và anh đã gặp mặt, nói về chuyện hồ sơ bệnh án." Đầu bên kia biết Hàn Thất Lục không nghĩ ra là ai, vội vàng tự mình thông báo thân phận.

​"A..., ông là bác sĩ của Hướng Mạn Quỳ. Như thế nào? Hướng Mạn Quỳ cầu xin ông tới khuyên tôi à?" Trong đáy mắt Hàn Thất Lục hiện ra một tia trào phúng: "Cô ta cho ông bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho ông gấp mười lần, về sau không cần lại đến làm phiền tôi."

​"Không phải, Hàn thiếu gia, anh hiểu lầm rồi." Đối lời nói đầy nhạo báng của Hàn Thất Lục, đầu bên kia như sóng nước chẳng xao động, tiếp tục nói: "Chỉ là đột nhiên nghĩ muốn nói với anh một chuyện."

​Hàn Thất Lục nhíu mày nói: "Ồ?"

​Thấy Hàn Thất Lục không vội vã gác điện thoại một lần nữa, đầu bên kia hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: "Nói là một chuyện, chi bằng nói là một chuyện cũ đi."

​Người kia nói, một đêm, một bác sĩ vừa hoàn thành xong ca trực vào nửa đêm, đúng lúc đang trên đường về nhà, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh cầu cứu. Xuất phát từ bản năng, anh ta tìm kiếm theo âm thanh kia, quả nhiên là một kẻ say rượu đang đè lên người một nữ sinh, mà quần áo của nữ sinh đã bị xé thành bảy tám mảnh.

​Kẻ say rượu kia rất mạnh mẽ, nữ sinh không chạy thoát nổi, chỉ có thể giãy dụa lớn tiếng kêu cứu.

​Nhưng nơi này là khu vực bất động sản mới được xây dựng, rất ít người chuyển đến sinh sống, thêm nữa lúc này đã là nửa đêm về sáng, dường như không có người qua đường, tiếng kêu cứu của nữ sinh vang lên hỗn loạn cùng tuyệt vọng.

​Nhìn thấy cảnh tượng này, bác sĩ kia vội vàng rút chai nước khoáng trong cặp da của mình ra, xông lên ra sức nện vào người kẻ say rượu kia. Chai nước khoáng chỉ còn một nửa đương nhiên không có bao nhiêu tác dụng. Chuyện tốt lại bị quấy rầy, kẻ say rượu kia rống lên một tiếng, xông về phía bác sĩ.

​Bác sĩ vóc dáng nhỏ, mà kẻ say rượu hình thể lại cao lớn, hắn lập tức quật ngã anh xuống đất. Nhìn thấy nắm đấm khổng lổ ập về phía mình, bác sĩ không biết làm gì nhắm nghiền mắt lại. Nhưng nắm đấm không ập xuống như dự kiến, anh lại nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, giống như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.

​Bác sĩ mở to mắt, phát hiện kẻ say rượu kia đã gục ngã xuống một bên, đầu của hắn ta bị đập vào xuất hiện một lỗ thủng lớn. Còn nữ sinh quần áo rách tả tơi trong tay đang cầm một viên gạch, sắc mặt hoảng sợ.

​Bác sĩ lập tức tỉnh táo lại, cởi áo khoác của mình che cho nữ sinh, lại đi qua dò xét mạch đập trên cổ của kẻ say rượu kia.

​"Hắn đã chết sao?" Giọng nói của nữ sinh kia nghẹn ngào, kèm theo âm điệu vô cùng sợ hãi.

​Bác sĩ liền gật đầu một cái, nữ sinh kia biểu tình suy sụp, cả người lui lại mấy bước về phía sau, rồi tức té ngã xuống đất.

​"Cô không sao chứ?" Bác sĩ vội vàng đi qua nâng cô dậy.

​"Xong đời rồi... Tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi." Cả người nữ sinh đã đứng không vững, chỉ nhờ vào bác sĩ kia đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Trên khuôn mặt cô nước mắt vẫn chưa cạn, lại xuất hiện thêm những giọt nước mắt khác tiếp tục rơi xuống.

​Bác sĩ có vẻ lớn tuổi bĩnh tĩnh hơn một chút, chờ nữ sinh kia bớt hoảng loạn, anh liền để cô đứng chờ một chỗ, tự mình kéo xác kẻ say rượu đã bạo hành cô từng bước giấu vào một chỗ.

​Nữ sinh kia định thần lại, cũng bắt đầu giúp bác sĩ kéo xác chết. Hoàn thành những việc này, mặt trời đã nhú lên ở phía chân trời. Nữ sinh đối với bác sĩ ơn như trời cao (thiên ân vạn tạ), hai người cùng nhau trao đổi số điện thoại với đối phương, quyết định để cho chuyện này kết thúc từ đây.

​Ở khu vực này cũng không có bất cứ camera theo dõi nào, tuy nhiên không lâu sau thi thể kẻ say rượu kia bị người ta phát hiện và báo cảnh sát, nhưng thật sự không thể nào điều tra được, chuyện này cũng kết thúc từ đấy. Điều này khiến bác sĩ vẫn bí mật quan tâm đến chuyện đó thở dài một hơi, xem như mới có thể yên lòng.

​Nhưng bác sĩ kia không ngờ rằng, ba tháng sau, số điện thoại kia vẫn tồn tại nhưng không bao giờ liên lạc lại đột nhiên gọi đến cho anh.

​Bác sĩ nhận điện thoại mới biết nữ sinh kia đã mang thai rồi!

​Sau khi hai người gặp mặt, anh cũng mới biết gia đình nữ sinh kia giàu có phi thường, nhưng tư tưởng lại cực kỳ truyền thống. Chẳng may việc này bị người trong nhà cô biết được, cô không biết phải hành xử thế nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.