Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 978



Chương 978

Sau khi thất bại lần đầu tiên, đại bàng biển dồn sức phi lên, bổ nhào về phía Lý Phàm, móng vuốt vô cùng bén nhọn, có thể xé rách da thịt con người một cách dễ dàng.

Lý Phàm không ngờ con đại bàng này lại tấn công mình, anh đưa kết luận rằng con đại bàng này chắc chắn có ý thức, nếu không đã không một mực vây hãm mình như vậy.

Ông Võ sửng sốt tại chỗ, một lúc lâu không nói ra lời, mãi sau mới lên tiếng: “Cậu Lý, cẩn thận chút, con đại bàng này là vật nuôi của Điểu Đế, cực kỳ hung dữ.” Lý Phàm nghe xong không biết Điểu Đế là ai, nhưng anh biết chắc một điều là con đại bàng này thuộc về nhà họ Đế.

Anh không ngờ người của nhà họ Đế lại nhắm vào mình nhanh như vậy, nhưng anh không hề hoảng sợ, chuyện trước mắt là phải quy phục con đại bàng này đã.

Đòn công kích tiếp theo của đại bàng lại bị Lý Phàm tránh được, ghế sô pha trực tiếp bị móng vuốt của nó đâm thủng. Lý Phàm theo bản năng cầm tách trà ném vào con đại bàng. Sau khi tách trà và trúng con đại bàng, nó hét lên một tiếng đầy thảm thiết rồi không thấy động tĩnh gì nữa.

Lý Phàm biết con đại bàng chỉ là rơi vào tình trạng hôn mê, dù sao khả năng sinh tồn của đại bàng tương đối mạnh.

Ông Võ trợn tròn mắt, cực kỳ ngưỡng mộ thủ pháp của Lý Phàm, trong lòng cũng hết sức kính nể, chiêu thức này thật sự quả kinh người, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta sẽ không tin đây là thật.

Lý Phàm cầm con đại bàng lên, sau đó nhìn về phía ông Võ, cười nói: “Hay là chúng ta nướng nó lên ăn đi.”

Ông Võ sửng sốt một lát, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, ông ta cũng không dám tin những gì mình nghe thấy là thật. ông Võ ho khan một tiếng: “Cậu Lý, hay là thôi đi, với cả đây cũng không phải thứ có thể ăn.”

“Ha ha ha, tôi đùa thôi.” Lý Phàm cười.

Mà ở bên kia.

Thanh Đế và Điểu Đế cùng nhìn thời gian, đã mấy chục phút trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, Thanh Để nuốt nước miếng, ông ta cũng không có ngu, chắc hẳn con đại bàng toi đời rồi.

Sắc mặt của Điểu Để cực kỳ xấu, ông ta vô thức nhìn về phía Thanh Đế, muốn đối phương cho mình một lời giải thích, con đại bàng này là vật nuôi bảo bối của ông ta, nếu đại bàng xảy ra chuyện gì, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho đối phương.

Thanh Để nhìn thấy ánh mắt của Điểu Đế thì giật thót mình, xua xua tay nói: “Anh, hay em đi trước đây.”

“Đứng lại đó, nếu đại bàng chết, tôi sẽ cho cậu biết tay” Điểu Để tức giận gầm lên.

Thanh Đế rùng mình một cái, lập tức chuyển sang đề tài khác: “Anh Tư, chuyện này đấu thể trách em, em cũng không còn cách nào khác, cũng không phải là do em gây ra.”

Điểu Đế không có tâm trạng nói với đối phương mấy lời vô dụng này, bây giờ ông ta chỉ muốn tìm con đại bàng của mình về. Ông ta không thèm để ý đến đối phương nữa, trực tiếp đi đến tòa nhà của ông Võ.

Thanh Đế cũng không ngăn cản, nhưng ông ta nhìn ra được Lý Phàm là một tay lợi hại, nếu ông ta gặp mặt Lý Phàm, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.

Ông Võ nhìn con đại bàng, không kiềm chế được hỏi: “Cậu Lý, nên xử lý con đại bàng này thế nào đây?”

“Tôi sẽ tự mình nuôi nó, dù sao con đại bàng này đã được huấn luyện đặc biệt” Lý Phàm nói, thật ra anh cũng khá thích con đại bàng này.

Ông Võ sửng sốt, chợt không biết nên đáp gì trước câu nói của Lý Phàm, nếu không phải chính tai nghe thấy, ông ta sẽ không dám tin đây là thật. Vào lúc này, ông ta không kìm lòng được mà giơ ngón tay cái ra trước mặt Lý Phàm.

Nếu đổi lại là ông ta, ông ta nhất định sẽ không làm thế, loại trí tuệ này tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra so sánh được.

Lúc này, phòng làm việc của ông Võ có tiếng gõ cửa.

ông Võ lầm bầm: “Chuyện gì thể không biết, đã bảo là không cho ai đến phòng làm việc của tôi rồi mà.”

“Tám mươi phần trăm là chủ nhân của con đại bàng này.” Lý Phàm bình tĩnh nói.

Ông Võ lúc đầu còn bán tín bán nghi, nhưng vừa mở cửa ra thì kinh ngạc vì thấy Điểu Đế đang đứng trước cửa, cậu Lý quả là lợi hại mà, ngay cả chuyện này cũng có thể đoán ra được.

Điểu Đế đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn ông Võ một cái, nói: “Con đại bàng của tôi sao rồi.” Ông Võ không nói gì, chỉ dịch người, nhường lối đi, lúc này Điểu Đế mới đi thẳng vào, ông ta nhìn Lý Phàm một cái, sau đó ánh mắt rơi vào con đại bàng đang hôn mê.

Thời điểm nhìn thấy con đại bàng, mặt ông ta lập tức sa sầm lại. Ông ta cho là con đại bàng đã chết, liền nắm chặt quả đấm, cặp mắt như bắn ra tia lửa.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao các người phải giết con đại bàng của tôi.”

Lý Phàm hờ hững nói: “Ông phái con đại bàng đến tấn công tôi, tôi giết chết nó cũng là chuyện đương nhiên, đây gọi là tự vệ”

Điểu Đế nghe đến đây thì chợt không thốt nên lời, nhưng trong mắt của ông ta, con đại bàng và ông ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng phải có một thứ tình cảm nhất định.

Nghe Lý Phàm nói vậy, ông ta lập tức không vui.

Ông Võ thấy vẻ mặt tức giận của Điểu Đế, cộng thêm cậu Lý lại không nói sự thật cho Điểu Để biết, vì để tránh làm lớn chuyện này, ông Võ họ khan một tiếng, nói: “Điểu Đế, thật ra con đại bàng chưa chết.”

Điểu Đế nghe xong thì sững sờ ngay tại chỗ, lập tức kích động nhìn về phía ông Võ, nói: “Cậu nói thật chứ?” Ông Võ gật đầu lia lịa.

Điểu Để theo bản năng đi về phía con đại bàng nhưng bị Lý Phàm chặn lại, Điểu Đế trong lòng đã khó chịu từ lâu, giờ thấy đối phương cản đường mình thì lập tức nổi giận: “Cậu muốn chết đúng không? Nếu không muốn chết thì lập tức tránh ra cho tôi.”

Lý Phàm cười, làm như đây là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe thấy trong đời, đến nước này mà Điểu Để vẫn còn ngây thơ như vậy.

“Tôi không giết tâm can bảo bối của ông, có phải ông nên nói cảm ơn tôi một tiếng không?” Lý Phàm cười híp mắt nói. Điểu Đế ngẩn người, không ngờ Lý Phàm lại nói ra những lời này, ông ta rơi vào trầm tư, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

“Chuyện này, cậu Lý, tôi chỉ đùa chút cho vui, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng” Điểu Đế cũng biết là mình đuối lý, thái độ cũng lập tức dịu đi.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Hôm nay dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không giải thích được thì chuyện này tôi sẽ không cho qua.”

Mặt Điểu Đế sa sầm lại, vừa rồi ông ta ra điều xin lỗi đối phương đã là ủy khuất thân phận của mình lắm rồi, thế mà đối phương lại không chịu cho ông ta chút mặt mũi.

“Cậu Lý, cậu cố ý muốn chống đối lại tôi đúng không?” Điểu Để thờ phì phò quát lên.

Lý Phàm buông tay nói: “Tôi cố ý chống đối ông làm gì, ông ngây thơ quá rồi đấy.”

Điểu Để biết Lý Phàm đang cố ý khiến ông ta khó chịu, ông ta thực sự không thể nuốt trôi cơn tức này, đột nhiên xuất thủ với Lý Phàm.

Khoảng khắc Lý Phàm nhìn thấy ánh mắt đối phương biến hóa, anh đã có chút đề phòng, chiêu thức này của đối phương, với anh mà nói, đơn giản chỉ là kẻ ngốc nằm mơ giữa ban ngày

Anh dùng tay trái siết chặt cổ tay của Điểu Đế, chỉ một chiêu thức đã chế ngự được ông ta. Điểu Đế đau đến mức không phản kháng lại được, cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

“Cậu Lý, tôi biết lỗi rồi, tôi không dám nữa.” Điểu Đế lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.

Lý Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, Điểu Đế này thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, phải tới lúc này mới nghĩ đến việc cầu xin tha thứ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.