Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 792



CHƯƠNG 792: THỜI GIAN LÀ VÀNG LÀ BẠC

 

“Các người làm gì vậy, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quang Ba biết chuyện đã muộn, chỉ muốn làm chuyện nhỏ đi, vội vàng lên tiếng nói.

 

Lần này Cậu Vương bối rồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Quang Ba, không hiểu đối phương đang đùa gì, nói: “Chủ nhiệm, ông nào vậy, sao phải sợ anh ta?”

 

“Cậu im miệng.”

 

Trương Quang Ba giận đến bật cười, nếu ông ta không sợ mới là lạ, viện trưởng Hầu cũng cho gọi điện thoại cảnh cáo ông lần cuối, ông ta không sợ mới là lạ.

 

Nếu không phải Cậu Vương, ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, trong lòng ông ta bây giờ hận Cậu Vương đến chết, sớm biết như vậy, ông ta cũng không tranh vũng nước đục này.

 

“Chủ nhiệm, ông sao thế?” Cậu Vương càng không hiểu, trước đó đối phương không dám nói chuyện với anh ta, làm sao chỉ chớp mắt thái độ đã thay đổi nhiều vậy.

 

Bị khiển trách một cách khó hiểu, trong lòng anh ta cũng không thoải mái.

 

Trương Quang Ba không có tâm trạng nói nhảm với đối phương, ông ta đẩy máy bảo vệ ra.

 

Nhưng ông ta vừa định đẩy người bảo vệ ra, chuyện xảy ra, khiến ông ta không bình tĩnh nồi. Giờ đây Lý Phàm đứng giữa, không xảy ra chuyện gì cả.

 

Mà những bảo vệ kia đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngã thẳng xuống đắt.

 

Trương Quang Ba nhìn ngây người, nhưng ngay khi ông ta thấy Lý Phàm không bị gì, lúc này mới lau mồ hôi lạnh, cũng may là đối phương không bị thương, nếu không ông ta nhất định phải chết.

 

Liễu Gia Lạc cũng ngây ngắn, cậu ta dù thế nào cũng không ngờ anh Lý đánh nhau giỏi vậy, đánh với nhiều người vậy mà không có chuyện gì.

 

“Anh Lý, anh lợi hại quá đi.” Liễu Gia Lạc không kìm được hóa thân thành em trai mê muội Lý Phàm, sùng bái nói.

 

Cậu Vương chau mày, ngay khi thấy Lý Phàm Nhất không có chút vấn đề gì, trong lòng anh ta đặc biệt không thoải mái.

 

Trương Quang Ba nghĩ đến Lý Phàm có quen viện trưởng Hầu, đối phương nhất định là một nhân vật lớn, thái độ ông ta nhất thời thay đổi không ít, nói: “Cậu Lý, cậu không sao là tốt rồi, tôi có mắt như mù, không nhận ra cậu Lý.”

 

Lý Phàm tự biết có chuyện gì, đối phương hẳn là bị Hầu Đức Dương dọa sợ rồi.

 

Cậu Vương không nhịn được tiến lên phía trước nói: “Chủ nhiệm, ông thế này là thế nào, ông khách khí với mấy người này làm gì.”

 

“Im miệng, tôi không quen cậu.” Trương Quang Ba lập tức phủi sạch quan hệ với Cậu Vương, nói.

 

Đối phương không biết Lý Phàm là ai, nhưng trong lòng ông ta biết rõ.

 

Lý Phàm là người ông ta không chọc nổi, đối phương muốn chết, ông ta thì không.

 

Vừa lúc đó, Hầu Đức Dương đã chạy đến, khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ cau mày nói: “Trương Quang Ba.”

 

Trương Quang Ba nghe được giọng viện trưởng Hầu, theo bản năng cả người giật mình, quả nhiên không ra ngoài dự tính, Hầu Đức Dương tới thật.

 

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin đây là thật.

 

“Tôi ở đây, viện trưởng Hầu, sao ông lại tới vậy.” Trương Quang Ba vội vàng nghênh đón.

 

Hầu Đức Dương thấy dáng vẻ Trương Quang Ba cười đùa hí hửng, tâm trạng càng tệ hơn, ông ta đá một phát vào người đối phương.

 

Hầu Đức Dương đột nhiên đá, Trương Quang Ba nhát thời không phản ứng kịp, dù là ông ta kịp phản ứng, cũng không dám né tránh, dù sao đối phương cũng cấp trên của ông.

 

Trương Quang Ba đau lui về phía sau mấy bước, Cậu Vương cũng biết tiếng tăm Hầu Đức Dương, đối phương là thần y. Anh ta cũng muốn làm quen chút, nhỡ ngày nào đó anh ta bệnh nặng, nếu người ta giúp mình, vậy là không cần lo.

 

Dẫu sao phí xuất viện của Hầu Đức Dương một lần rất đắt, hơn nữa muốn mời được Hầu Đức Dương cũng phải xem đối phương là loại người nào.

 

Nếu không đủ tư cách, thì không có cách nào mời Hầu Đức Dương.

 

Cậu Vương cười hì hì đi tới đưa tay ra nói: “Thần y Hầu, không ngờ lại gặp được ông ở đây, ba tôi là bạn cũ của anh trai ông.”

 

Hầu Đức Dương coi thường đối phương, đi thẳng tới trước mặt Lý Phàm, nhiệt tình đưa tay ra nói: “Cậu Lý, lại gặp mặt, bệnh của con gái cậu bây giờ ra sao?”

 

“Ừm.” Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Đã khỏi hẳn rồi, cũng là nhờ thần y Hầu.”

 

Hầu Đức Dương nghe được lời tán dương của Lý Phàm, trong lòng rất vui, có thể được Long Môn thiếu chủ khen đây là một vinh hạnh lớn, nếu là những người khác, chưa chắc đã may mắn như vậy.

 

Trương Quang Ba hít sâu một hơi, viện trưởng Hầu vì Lý Phàm mà tự mình đi tới chỉ nhánh, đã đủ để cho người kinh hãi. Ông ta càng không ngờ là viện trưởng Hầu lại thành khẩn với Lý Phàm vậy.

 

Trong lòng Cậu Vương càng không thoải mái, lẽ ra thân phận của anh ta cao hơn Lý Phàm nhiều, tại sao viện trưởng Hầu lại khách khí với Lý Phàm, còn anh ta thì như không thấy.

 

Cậu Vương để chứng minh cảm giác tồn tại của mình, theo bản năng ho khan một tiếng: “Thần y Hầu.”

 

“Cậu bị cảm thì đi mua ngay thuốc, đừng ở đây cản trở.” Hầu Đức Dương tức giận nhìn đối phương một cái, nói.

 

Ông ta đang nói chuyện với cậu Lý, không có tâm tư để ý tới Cậu Vương.

 

Sắc mặt Cậu Vương vô cùng lúng túng, nụ cười nhất thời cứng lại, nhưng cũng không dám nỗi giận.

 

“Trương Quang Ba, may là cậu Lý không sao, nếu không ông chứ chờ xem.” Giọng Hầu Đức Dương vô cùng lạnh lùng, bĩu môi nói.

 

Trương Quang Ba nghe đến chỗ này, âm thầm vỗ ngực một cái, may là cậu Lý đánh nhau giỏi. Nếu không, ông ta chết chắc.

 

“Bây giờ có thể chuyển viện chưa?” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

 

Vừa rồi vì chuyện này thương lượng lâu như vậy, còn trì hoãn nữa, bệnh tình mẹ Liễu Gia Lạc nói không chừng càng nghiêm trọng hơn rồi.

 

Hầu Đức Dương quay đầu mắng Trương Quang Ba nói: “Tôi đã nói trước với ông như thế nào, phải cứu bệnh nhân bệnh nặng trước, có phải ông không để tâm đến lời tôi nói không?”

 

Trương Quang Ba giật mình, mặc dù ông ta bị sa thải, nhưng trong nội tâm lòng ông ta vẫn kính nễ và sợ Hầu Đức Dương.

 

“Được rồi, ông không còn là chủ nhiệm của viện nữa, thu dọn đồ đạc đi đi.” Hầu Đức Dương phát tay nói.

 

Trương Quang Ba cảm thấy cuộc sống của mình trở nên đen tối, hoàn toàn khác với những gì ông ta tưởng tượng.

 

Cậu Vương lập tức mắt bình tĩnh, cậu ta nói với Hầu Đức Dương theo bản năng: “Thần y Hầu, con trai tôi vẫn còn ở phòng bệnh.”

 

“Tình huống con trai cậu, tôi cũng biết qua, là bị cảm thông thường, hơn nữa phòng bệnh này là do cậu cướp của người khác, bây giờ trả lại, cũng rất bình thường.” Hầu Đức Dương lạnh lùng nói.

 

Cậu Vương vốn đang muốn nói gì, khi anh ta thấy sắc mặt Hầu Đức Dương khó coi, nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

 

Sau khi Cậu Vương nhường phòng bệnh, Liễu Gia Lạc lúc này mới để cho mẹ tới phòng cấp cứu.

 

Liễu Gia Lạc rất lo, bây giờ thời gian là vàng là bạc, cậu ta lo lắng mẹ mình không sống qua hôm nay.

 

Lý Phàm nói với Hầu Đức Dương: “Phiền ông phải giúp tôi chuyện này.”

 

“Cậu Lý, cậu yên tâm, tôi biết ý cậu, tôi cũng sẽ vào phòng phẫu thuật với tư cách bác sĩ phẫu thuật chính.” Hầu Đức Dương mở miệng nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.