Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 663



CHƯƠNG 663: BẢO ÔNG NGHE MÁY

Lý Phàm đương nhiên hiểu ý của chủ tiệm, ra giá cao là để gạt người, nếu như người không có hiểu biết, rất dễ dàng bị lừa gạt, cho dù có trả giá thì chủ quán cũng sẽ không cho trả giá xuống quá nhiều, cuối cùng sẽ bị.

Nếu gặp phải người có vốn hiểu biết, thì chính là đưa giá trên trời trả giá ngay tại chỗ, hai bên cãi cọ một lúc, cuối cùng sẽ có được giá cả làm cả hai bên đều hai lòng.

Bây giờ chủ tiệm đã biết Lý Phàm là người có vốn hiểu biết, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ chặt đẹp mấy người tiêu tiền như rác nữa.

“Tuy khối nguyên liệu này có thể chế tạo được vài thứ đó, nhưng tiền gia công cũng tốn không ít, cho nên nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể trả cho ông ba tỏi thôi, ông xem có được không.”

Ba tỏi có nghĩa là ba tỷ, trong giới đồ cổ, giới ngọc thạch, có rất nhiều tiếng lóng để chỉ số tiền, dùng tỏi để thay cho tỷ cũng là một trong số đó.

Còn có một số người dùng tiểu-trung-đại để biểu đạt sự chênh lệch biến động, ví dụ cách nói tiểu ngũ, tiểu là chỉ 3 số đầu tiên trong khoảng từ 1 đến 3, ngũ là chỉ có 5 con số, tiểu ngũ nghĩa là từ 10000 đến 90000.

Mấy cái này đều là tiếng lóng trong giao dịch thời xưa, bây giờ dần dần thành cách nói thời thượng.

“Chỉ có ba tỏi thôi sao, anh bạn à, anh trả giá cũng hơi quá rồi đó.”

Chủ tiệm nhe răng, ra vẻ như rất đau lòng.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Cái giá này cũng đã không thấp rồi, mấy thứ này làm ra thành phẩm, nhiều nhất cũng chỉ bán được chín tỷ, nếu như trong quá trình gia công xảy ra ngoài ý muốn gì đó, vậy cũng có khả năng chỉ bán được sáu tỷ, trừ đi chi phí gia công, chi phí quảng cáo vân vân, nói không chừng tôi còn bị lỗ nữa đó.”

“Xời, làm gì mà bi quan như anh nói chứ, nguyên liệu này của tôi chính là ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga tốt nhất, tiện tùy đều có thể làm ra vài thứ, như vậy đi, bốn tỷ rưỡi, món này là của anh.”

Lúc ông chủ nói giá, một người đàn ông trung niên đeo kính đen đi đến nhìn xem, lắc đầu nói: “Cục này bốn tỷ rưỡi sao?”

Lý Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đang bàn về giá cả của khối nguyên liệu này, ông có thể xem những nguyên liệu khác.”

“Tại sao chứ?”

Người đàn ông trung niên khó chịu nói.

Trần Hiểu Đồng không nhịn được, lạnh lùng nói: “Tại vì phải theo thứ tự đó, không thấy bọn tôi đang trả giá sao, ông xen ngang vào làm gì.”

“Ha ha, trả giá thì cũng có nghĩa mấy người còn chưa mua, tôi đương nhiên có thể ra giá rồi, có phải mấy người không trả nổi bốn tỷ rưỡi không? Tôi có thể lấy ra được, tôi trả giá bốn tỷ tám, Tào Đại Vượng tôi muốn nó.”

Chủ tiệm ngây ngẩn, sau đó cười tươi nói: “Ông đúng là dứt khoát thật, tôi cũng có thể…”

Chủ tiệm không nói hết câu, mà lại dời mắt nhìn Lý Phàm, trong mắt hơi mang ý dò hỏi, giống như muốn hỏi Lý Phàm có muốn tăng giá hay không.

Chuyện chủ tiệm thích nhất chính là gặp phải tiết mục có người tăng giá để cướp hàng thế này, chỉ cần khống chế được nhịp độ, chắc chắn sẽ lời được thêm không ít tiền.

Không chờ Lý Phàm ra giá, Cố Họa Y đứng bên cạnh đã nói: “Ông tưởng có mình ông có tiền thôi sao, chúng tôi không thèm để chút tiền vặt vãnh đó vào mắt, năm tỷ tư!”

“Năm tỷ bốn mươi ba triệu.”

Tào Đại Vượng đen mặt trừng mắt nhìn Cố Họa Y, sau đó nhìn Lý Phàm nói: “Quản lý phụ nữ của cậu cho cẩn thận, ăn nói lung tung rất dễ gặp chuyện.”

“Gặp chuyện gì chứ? Ông mới là người không chịu nói quy tắc trước, nếu ông có thể tăng giá, chúng tôi đương nhiên cũng có thể tăng.”

Lý Phàm xụ mặt nói.

“Ha, tôi đã thông báo tên họ rồi, không lẽ cậu không biết Tào Đại Vượng tôi là ai sao? Cậu đi hỏi thăm khắp cái Hán Thành này xem, có ai mà không biết Tào Đại Vượng tôi không!” Tào Đại Vượng duỗi tay chỉ vào mũi ông ta hô.

Sau khi Tào Đại Vượng nói xong, một nhân viên cách đó không xa chạy chậm đến, mặt mày cười tươi rói.

“Úi cha, đại sư Tào, sao ông đến mà lại không nói tiếng nào, để chúng tôi đi đón ông chứ.”

Một nhân viên nhìn thấy Tào Đại Vượng, lập tức chạy chậm đến.

“Mấy người có chuyện gì thế? Có phải đại sư Tào ưng ý thứ gì không? Mau bán cho đại sư Tào với giá gốc đi, đừng để đại sư Tào tức giận.”

Lý Phàm cười lạnh nói: “Đại sư Tào gì chứ, tôi không hề quen, thứ này còn chưa có nói giá xong đâu, mắc gì phải bán cho ông ta với giá gốc chứ?

Không lẽ tiền của tôi không phải là tiền, tiền của chủ tiệm muốn kiếm cũng không phải là tiền, chỉ có tiền có thằng đại sư cực chó này mới là tiền sao?”

“Anh ăn nói kiểu gì đó, đại sư Tào là đại sự khắc ngọc của Hán Thành chúng ta, điêu khắc ngọc thạch có giá trị xa xỉ, ngọc thạch ở trong tay đại sư Tào mới có thể phát ra ánh sáng thuộc về nó.”

Nhân viên ăn nói hùng hồn đầy lí lẽ.

Tào Đại Vương ưỡn ngực hóp bụng, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cậu thanh niên, bây giờ đã biết tôi là ai rồi chứ, còn dám tranh nguyên liệu ngọc với tôi không?”

“Có gì mà không dám chứ, tôi ra năm tỷ bảy.”

Lý Phàm nhìn sắc mặt của Tào Đại Vương càng lúc càng tối đi, nói tiếp: “Tôi cũng quen biết không ít đại sư điêu khắc ngọc, đại sư Vương khắc ngọc theo phong cách Bắc Kinh, đại sư Dự khắc ngọc theo phong cách Thượng Hải đều là bạn của tôi, nhưng tôi chưa từng nghe vị đại sư nào có tên giống ông, không biết đại sư ông đi theo phong cách ở nơi nào.”

“Cậu cậu cậu, cậu đang sỉ nhục nhân cách của tôi!” Tào Đại Vượng tức giận đỏ mặt, vươn ngón tay liên tục chỉ vào Lý Phàm, giống như muốn chọt chết Lý Phàm.

Nhân viên cũng sa sầm mặt, đen mặt nói: “Đại sư Tào là đại sư chân chính, anh mau biến sang nơi khác đi, đừng đứng đây cản trở đại sư Tào chọn nguyên liệu.”

Chủ tiệm khó chịu nói: “Người anh em, tự do mua bán mà, anh là nhân viên làm việc ở đây không thể phá rối cuộc giao dịch giữa chúng tôi chứ, bây giờ là anh bạn này đang đấu giá với đại sư Tào, hai người này ai ra giá cao hơn thì mua được, anh đừng có xía vào.”

Mặt nhân viên lúc xanh lúc trắng, nghe chủ tiệm nói mà không biết phải cãi lại như thế nào, anh thật sự không có tư cách quyết định chủ tiệm bán hàng hóa như thế nào, lúc này cũng chỉ ỷ vào thân phận mà làm bậy thôi.

Tào Đại Vương nhìn nguyên liệu ngọc kia, ngẩng đầu nói: “Tôi trả giá sáu tỷ, nhóc con tốt nhất đừng có tăng giá nữa, nguyên liệu này có tác dụng rất lớn đối với tôi!

Chủ tịch Hoàng của tập đoàn Đỉnh Thịnh, người có địa vị, tiếng nói nhất Hán Thành có tìm gặp tôi muốn đặt hàng một khối ngọc điêu khắc để tặng cho một người có địa vị cao, tôi mua nguyên liệu này về là để khắc ngọc cho chủ tịch Hoàng.

Vừa nghe thấy Tào Đại Vượng báo tên họ của chủ tịch Hoàng ra, Lý Phàm nhịn không được bật cười.

“Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai, ông cứ gọi điện thoại cho chủ tịch Hoàng, báo tên của tôi ra, ông ấy chắc chắn sẽ bảo ông không cần mua nữa.”

Tào Đại Vượng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Lý Phàm một lúc lâu, xác nhận chưa từng gặp qua Lý Phàm ở Hán Thành.

“Cậu là ai chứ? Cậu bảo tôi gọi thì tôi gọi à, sao cậu không tự gọi đi, đừng nói là cậu không có số điện thoại của chủ tịch Hoàng đó nha.”

“Tôi gọi thì gọi, kết quả cũng giống nhau thôi.”

Lý Phàm cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chủ tịch Hoàng, trò chuyện với chủ tịch Hoàng một lúc, nói cho chủ tịch Hoàng nghe chuyện đang xảy ra ở đây.

Nói xong, Lý Phàm đưa điện thoại cho Tào Đại Vượng: “Lại đây, lão Hoàng bảo ông nghe máy này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.