Lần này bọn họ nghĩ mãi không ra, dù là lạc mềm buộc chặt cũng không thể đùa giỡn như vậy, đây đúng là cơ hội trời cho, vậy mà đối phương lại từ chổi.
Lý Phàm chẳng hề có suy nghĩ nhỏ nhặt đó, anh chỉ tới đây vì mảnh chìa khóa Long Môn, nên nhìn tên nhà giàu, rồi cười nói: “Xin lỗi, ngoài chuyện này ra, thì mấy chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với cậu”
Advertisement
Tên nhà giàu nghe xong thì không thể làm gì được Lý Phàm, đành phải tháo đồ trên cổ mình xuống nói: “Nhưng anh đã cứu tôi một mạng, nên tôi tặng món đồ này cho anh”
Lý Phàm hơi sửng sốt, mặc dù đầu óc đối phương hơi bất thường, nhưng anh ta vẫn biết ơn báo đáp, làm anh hơi bất ngờ.
“Được.”
Lý Phàm nhận lấy rồi dẫn người rời đi.
Mấy tên côn đồ khác liên quyết cầm số tiền trên bàn nhét vào tay Lý Phàm.
Lý Phàm không hiểu mấy người này đang nghĩ gì, từ khi nào bọn họ lại tốt bụng như thế?
Anh và Trương Đức Võ vừa đi ra ngoài, thì phát hiện có người luôn theo dõi hai người, lúc anh quay đầu lại nhìn thì thấy là đám côn đồ đó, anh đã hiểu được đại khái rồi, anh biết mấy người này chẳng có ý tốt gì mà.
“Các cậu đi theo tôi làm gì?” Lý Phàm tức giận hỏi.
Đám côn đồ nghe Lý Phàm hỏi vậy thì nở nụ cười lạnh lẽo đáp: “Chúng tôi muốn lấy lại khoản tiền trên người anh”
Lý Phàm nghe xong còn tưởng là chuyện gì, ai dè đám côn đồ vẫn không thay đổi, nếu đã như thế thì anh dứt khoát tặng cho họ là được.
Anh ném lại số tiền mà đám người đó đã nhét vào tay anh cho họ. Đám côn đồ ngẩn người, không ngờ Lý Phàm lại dứt khoát như thế, nên kết luận anh là người chỉ phát triển cơ bắp, chứ không có lá gan đó. Nhưng bọn họ đâu biết, Lý Phàm hoàn toàn không cần số tiền đó.
Một tên côn đồ trong số đó nói: "Lão đại, em cảm thấy thằng nhãi này xem tiền như rác, chắc chắn nó cũng là người giàu có, chúng ta có nên xuống tay không?”
Tên lão đại nghe xong thì rơi vào trầm tư, anh quan sát Lý Phàm từ trên xuống dưới, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương là tên nghèo hèn. Nhưng anh nghĩ, nếu đã lấy được tiền nhiều như vậy, thì anh không ngại lấy thêm lãi từ trên người đối phương, dù chỉ là mấy chục nghìn cũng được.
Tất nhiên Lý Phàm cũng nghe thấy đoạn đối thoại của họ, anh lắc đầu, cực kỳ cạn lời, còn tưởng đám côn đồ vẫn còn chút lương tâm, ai dè bọn họ vẫn suy nghĩ bậy bạ.
Lý Phàm thật sự không còn gì để nói với suy nghĩ này, anh không hiểu rốt cuộc trong đầu bọn họ đang nghĩ gì nữa? “Nếu đã như thế thì đừng trách tôi không khách sáo” Lý Phàm hờ hững nói.
Đám côn đồ liếm môi nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên giao hết tiền trên người ra đây, như vậy chúng tôi có thể tha mạng cho anh”
Lý Phàm cười đáp: "Xem ra các cậu hơi có lòng tham không đáy rồi đấy, tôi nói cho các cậu biết, tôi sẽ không giao hết tiền trên người cho các cậu đâu, nếu các cậu muốn tới lấy thì cứ việc.”
Dứt lời, anh bày ra tư thế chiến đấu, Trương Đức Võ vô thức lùi về sau mấy bước, chủ yếu là vì ông là Kill Stealing, nhưng đối mặt với tình huống này, thì ông đành phải trốn sau lưng Lý Phàm.
Lý Phàm cũng chẳng nói gì, nếu Trương Đức Võ cũng gia nhập, ngược lại sẽ kéo chân sau anh, nên ông ta không tham gia vào là cách tốt nhất.
Trương Đức Võ gãi đầu, cũng hết cách với Lý Phàm, ông không ngờ anh lại nói thế, làm ông rất kinh ngạc, nghĩ mãi không ra, chẳng thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của anh.
Lý Phàm hờ hững nói với Trương Đức Võ: “Ông tránh ra đi”
Trương Đức Võ gật đầu, cố ý lùi về sau mấy bước.
Đám côn đồ nhìn thấy tư thế của Lý Phàm thì trong lòng hơi sợ hãi, bọn họ đều có dự cảm không lành, từ tư thế của đối phương có thể thấy, Lý Phàm gần như không sợ bọn họ.