Thiên Vu

Chương 836: Cách cục thế giới biến hóa (2)



Cho đến năm thứ sáu sau khi núi Táng Cổ hiện thế, khi một tiểu linh giới hoàn toàn diễn sinh ra, trực tiếp đẩy cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên này lên mức cao trào, bảy đại đoàn vinh quang vì tranh đoạt tiểu linh giới mới sinh này liền ra tay với nhau, quy mô cực lớn, nhân số tham dự có thể nói là số một trong lịch sử, đây giống như là cuộc chiến của bảy quốc gia.

Cuối cùng vẫn là đại lão Vân Đoan đứng ra trấn áp, lúc này mới kết thúc một hồi chiến tranh điên cuồng. Chủ nhân Vân Đoan tự mình giáng lâm, quát mắng ba đại tập quyền trung tâm và ba đại thánh địa tu hành, vì tranh đoạt tài nguyên khiến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, sau đó Vân Đoan dương lên ngọn cờ gìn giữ an bình muôn dân, xây dựng thế giới yên ổn, đã chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau Vân Đoan sẽ tiếp quản trật tự thế giới.

Năm thứ sáu sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Vân Đoan chính thức tiếp quản thế giới, thành lập hội nghị Vân Đoan, chỉnh đốn trật tự thế giới, tứ phong mười hai nghị viên vinh quang. Thông qua lần nghị sự thứ nhất, chỉnh đốn lại thế giới vinh quang, tứ phong ba đại Vinh Quang thành, ba đại Vinh Quang thánh địa, bảy đại Thiên Đoàn vinh quang, bảy đại thương các vinh quang, mười đại Vinh Quang chi vương, mười đại Vinh Quang chi tử, mười đại Vinh Quang thiên nữ.

Mười đại Vinh Quang chi vương, chính là Thiên Vương thượng cổ Thương Vô Tà, Địa Vương thượng cổ Mộ Vân Không, Nữ Vương thượng cổ Tuyết Thiên Tầm, Khổng Tước Minh Vương Tần Phấn, Dạ Xoa Minh Vương Ngạo Phong, Tự Nhiên chi vương Hiên Viên Đồng, Hoàng Cực chi vương Hiên Viên Vũ, Thần Thánh chi vương Thái Sơ, Quang Minh chi vương Lý Thiên Tâm, Nhân Vương Nhạc Vấn Thiên.

Mười đại vinh quang chi tử, là Thiên Tứ chi tử Gia Cát Thiên Biên, Huyết tộc chi tử Tịch Nhược Trần, Thế Giới chi tử Nghịch Lang Gia, Thần Toán Tử Thiên Tà, Tự Nhiên chi tử Lãnh Cốc, Vũ Hóa Phi, Bạch Phiêu Phiêu, Thiên Kiêu chi tử Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh.

Mười đại Vinh Quang thiên nữ, chính là Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Tri Thu, tiểu Mạn Đà La, Nhan Vô Lệ, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt.

Năm thứ bảy sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Vân Đoan hạ xuống ánh sáng sinh mệnh, ánh sáng thần thánh ẩn chứa ba đại linh tức vô thượng, ban ơn trạch cho muôn dân trong thiên hạ.

Năm thứ tám sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Vân Đoan mở ra thí luyện Vinh Quang, tứ phong mười hai Vinh Quang thiên kiêu chi tử, mười hai chi địa kiêu tử Vinh Quang, mười hai nhân chi kiêu tử Vinh Quang, được xưng là ba mươi sáu kiêu tử vô song.

Năm thứ chín sau khi núi Táng Cổ hiện thế, một đoạn Thiên Hạ Ca nói về biến đổi trong chín năm sau núi Táng Cổ hiện thế bắt đầu lưu truyền rộng rãi. Trời xanh giận, giáng diệt phán, nghịch thiên Lang gia tuyệt thiên địa, đoạn thiên duyên, Ngũ y tán, mười hai nữ thần qua đời, sóng gió nổi lên, thế giới biến, mười vương mười tử chấn động bầu trời dưới Vân Đoan, quản thế giới, kiêu tử vô song hoành hành thiên hạ, núi Táng Cổ, loạn chín năm, chân chủ cười nhìn phong vân biến thiên địa nhân, mệnh nhất định, cuộc đời thăng trầm không biết ai làm chủ.

Cũng không biết là ai lập lên Thiên Hạ Ca này, tới năm thứ chín sau khi núi Táng Cổ hiện thế, không hiểu sao khắp đường lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền bài ca này, nói chính là trời xanh hạ xuống thẩm phán câu diệt, một đời nhân vật huyền thoại của Lạc gia chết đi, thiên hạ thành thất truyền. Sauk hi Lạc gia chết, nhân gian sẽ không còn gặp lại được Ngũ y thiên hạ như một câu đó, mười hai vị nữ thần có ái hận tình cừu với Lạc gia cũng ít đi lại bên ngoài, ít nhất trong chín năm qua vẫn chưa hề đi lại thế gian.

Mười đại Vinh Quang chi vương và mười đại Vinh Quang chi tử tại trong cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên đều hiển lộ thần thông, uy chấn bầu trời, không người địch nổi, ai mạnh ai yếu không phân cao thấp, giờ khắc này tên tuổi của mười vương mười tử đã nổi danh khắp thiên hại, không ai không biết, không ai không hiểu.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay thế người cũ, sau lượt mười vương mười tử, Vân Đoan tứ phong ba mươi sáu vô song kiêu tử cũng quật khởi mạnh mẽ, hoành hành khắp thiên hạ, thậm chí trong đó còn có người dám khiêu chiến mười vương mười tử.

Bản Thiên Hạ Ca này lý giải rất rõ ràng, nhưng có hai câu sau lại khiến cho rất nhiều người không tìm được manh mối. Núi Táng Cổ, chín năm loạn, chân chủ cười nhìn phong vân biến, thiên địa nhân, mệnh nhất định, cuộc đời thăng trầm ai làm chủ.

Núi Táng Cổ, chín năm loạn, những câu này mọi người đều biết, có điều chân chủ cười nhìn phong vân biến là có ý gì? Chẳng lẽ chín năm loạn, chân chính có thể là do ai đó ở sau màn điều khiển, cười nhìn phong vân? Đặc biệt là câu cuối cùng, thiên địa nhân, mệnh nhất định, cuộc đời thăng trầm ai làm chủ càng khiến cho người ta không cách nào hiểu được ảo diệu thực sự trong đó.



Núi Táng Cổ biến mất rồi, đối với rất nhiều người thì là như vậy, nhưng đối với Đường Phi thì núi Táng Cổ chưa bao giờ biến mất, bởi vì nàng từ đầu tới cuối vẫn chưa từng rời khỏi núi Táng Cổ, trước kia là thế, hiện tại là thế, sau này có thể vẫn sẽ không rời khỏi. Nàng đang đợi, còn đợi cái gì thì chính nàng cũng không biết, chỉ biết là phải ở lại chỗ này, nơi này không có thời gian, cũng không có không gian, cũng chẳng có gì cả, nàng giống như một cô hồn giã quỷ trôi dạt trong không gian núi Táng Cổ vô biên vô hạn, nàng lạc lối, từ vừa mới bắt đầu đã lạc lối, không chỉ lạc lối chính mình, cũng lạc lối tất cả, chỉ biết một điều rằng phải ở lại nơi đây.

- Ngươi… Đã chết rồi sao? Thật sự… Thật sự đã chết rồi sao?

Thanh âm Đường Phi đứt quãng, nỉ non, thần tĩnh vẫn mãi là hoảng hốt như vậy, giọng điệu vẫn mãi là điên điên khùng khùng như vậy.

- Không… Ngươi sẽ không chết, ta… Ta không cho phép ngươi chết… Ngươi đã nói… Ngươi sẽ tìm đến ta… Sẽ dẫn ta rời khỏi…

- Ô ô… Tại sao… Ta không cảm giác được sự tồn tại của ngươi…

Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng thở dài, Đường Phi đang như cô hồn dã quỷ bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn một bóng người đột ngột xuất hiện phía trước mình, bóng người rất mơ hồ, cũng rất mộng ảo, thật thật giả giả, khiến người ta không thể phân trần rõ ràng, nàng đứng lặng ở trong bóng tối, tựa như đang nhìn Đường Phi, thương xót nói:

- Xem ra ngươi thực sự đã lạc lối…

- Ngươi… Là ai…

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng ở chỗ ngươi là ai.

- Ta là ai…

Đường Phi bàng hoàng lắc đầu một cái, nói:

- Ta không biết mình là ai…

- Ngươi đã lạc lối, hà tất còn phải đợi ở chỗ này, có đáng không?

- Không đáng sao?

- Hắn sẽ không trở về.

- Hắn sẽ…

- Ha!

Cô gái thần bí mơ hồ phía đối diện đột nhiên cười cười, hỏi:

- Vì sao ngươi không tự hỏi xem chính mình, ngươi đến cùng là ở chỗ này chờ hắn, hay là đang trốn hắn?

- Chờ hắn? Trốn hắn? Ha ha…

Thần tình Đường Phi càng thêm hoảng hốt, hai con mắt càng thêm bàng hoàng, rù rì nói:

- Đến cùng là ta đang chờ hắn, hay là vẫn trốn hắn… Tại sao phải đợi hắn, tại sao phải trốn hắn?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.