Thiên Vu

Chương 712: Ai là mộng của ai?



Tri Thu có thể cảm giác được rõ ràng thời gian tới lúc phong ấn Táng Cổ hiện thế càng ngày càng gần, nàng có thể cảm giác được, nàng cũng tin vào cảm giác của mình, chỉ là theo thời gian càng ngày càng gần, nàng lại có chút sợ sệt biết đáp án, bởi vì nam nhân trong mộng kia đã mai táng cả hắn, cả kiếp trước lẫn kiếp sau của hắn, hắn… Sẽ còn có kiếp sau sao? Không biết, Tri Thu thực sự không biết.

Chỉ là ở lầu Vạn Hoa hôm nay, lúc gặp được thanh niên tên Trần Lạc kia, trong lòng nàng không biết tại sao bỗng đau đớn kịch liệt, đó là một loại đau đớn lo lắng, tựa như nỗi đau ly biệt, tựa như nỗi đau tưởng niệm, cũng như nỗi đau u oán, quá nhiều quá nhiều đau đớn, dĩ nhiên khiến Tri Thu không cách nào phân trần, nàng không biết vì sao lại như vậy, thế nên mới lấy một khúc Mộng Về Thiên Cổ để thăm dò.

Một khúc cuối cùng, tuy rằng Tri Thu không biết Trần Lạc đến tột cùng là có mộng về thiên cổ hay không, nhưng cũng biết gia hỏa này đang nói dối, bởi vì từ khúc nàng biểu diễn kia là duyên kiếp trước mộng hồi thiên cổ, chỉ người có duyên với nàng tại kiếp trước mới có thể mộng về thiên cổ. Hắn nhất định mộng về thiên cổ, nhưng hắn là ai? Không biết được.

Trước giờ Tri Thu không thích làm người khác khó chịu, hắn nói thì nói, không nói thì thôi. Nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng nghĩ mất hồi lâu, mỗi lần sau khi trải qua giấc mộng, nàng đều không nhịn được muốn đi đánh đàn, lần này cũng không ngoại lệ, nó đã thành thói quen, dường như muốn tìm kiếm một điều gì đó trong tiếng đàn của mình.

Màn đem tĩnh lặng thăm thảm, tiếng đàn vang lên, tiếng đàn nghe ưu thương càng khiến trời đêm thêm tịch liêu. Trần Lạc ngồi trên bậc thang đình viện, uống rượu một mình, từ lúc trưa nghe được Tri Thu gảy một khúc Mộng Về Thiên ổ, hắn liền tự giam mình ở trong phòng, uống hết không biết bao nhiêu rượu, chẳng biết say từ bao giờ, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, đặc biệt là giấc mộng quái lạ kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu, không thể xua đuổi.

Tiếng đàn trong giấc mộng phảng phất như vẫn còn vọng bên tai, trong tiếng đàn nghe được nỗi đau biệt ly như đứt từng khúc ruột khúc gan, khiến hắn đau lòng như cắt, một loại hổ thẹn cứ dằn vặt hắn không thôi, thậm chí linh hồn cũng như thế, giống như mình đã gây ra lỗi lầm gì với người ta, cảm thấy rất ân hận.

Vì sao lại như vậy, giấc mộng kia là thế nào, nữ nhân trong mộng kia là ai? Tại sao nữ nhân trong mộng cũng giống như Đường Phi, phảng phất như đang chất vấn chính mình mai táng Cổ là vì ai… Trước đó có Đường Phi, hiện tại lại có giấc mộng kỳ quái này, không khỏi khiến Trần Lạc hoài nghi, chẳng lẽ mình thực sự có quan hệ với phong ấn Táng cổ? Hoặc là phải nói người mai táng thượng cổ chính là mình kiếp trước? Điều này có thể sao?

Trần Lạc vẫn thật không biết, vận mệnh là gì, nhân quả là gì, kiếp trước hay kiếp này là sao, hắn vẫn cảm thấy những thứ đồ chơi này đều hư vô mờ mịt, không phải là không tin, chỉ là không có trải qua mà thôi. Một chén lại một chén, một bình lại một bình, uống không biết bao nhiêu bình, cũng không biết bao nhiêu chén, Trần Lạc cứ thế uống ừng ực, chỉ muốn quên mất cái cảm giác hổ thẹn kia, đây là thứ cảm giác bình sinh hắn ghét nhất, đặc biệt là cảm giác hổ thẹn với nữ nhân, quả thực khiến hắn thống khổ không chịu nổi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứ gặp phải, một nữ nhân đã chết trong không gian hư vọng, một nữ nhân đánh đàn đã chết trong mộng.

Phong ấn Táng Cổ, lão tử nhất định phải tìm tới phong ấn Táng Cổ, nhìn xem thời đại thượng cổ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Chuyện đến nước này, Trần Lạc đã không thể nhịn được nữa, hắn cảm thấy còn tiếp tục như vậy, chính mình nhất định sẽ tan vỡ, lần này nói cái gì cũng phải tìm đến phong ấn Táng Cổ, nhất định phải làm rõ tất cả những chuyện này có thực sự liên quan đến mình hay không.

- Ôi, thân ái, làm sao lại một mình ngồi đây uống rượu giải sầu?

Một đạo thanh âm quyến rũ truyền đến, Trần Lạc ngẩng đầu nhìn, chính là Tiểu Mạn Đà La.

- Buổi chiều tìm ngươi uống rượu, ngươi nói ngươi đang ngủ, kết quả là lén lúi trốn một mình uống rượu giải sầu, chà chà, mười ấm Biên Hoang Tam Nhưỡng đều bị ngươi một mình uống sạch, không nhìn ra tửu lượng ngươi cũng được.

Tiểu Mạn Đà La vẫn phong tao trước sau như một, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh Trần Lạc, nhấc lên một bầu rượu, cười nói:

- Có muốn tỷ tỷ uống cùng ngươi hay không?

- Mỹ nhân, đại tỷ ngươi khi nào trở về?

Trần Lạc say không nhẹ, dù cảm giác hổ thẹn kia chưa giảm thiểu chút nào, nhưng ý thức đã bắt đầu mơ hồ, đưa tay ôm lấy cổ Tiểu Mạn Đà La, hỏi:

- Tiết lộ chút tin tức đi, phong ấn Táng Cổ đến tột cùng là ở địa phương nào?

- Thân ái, lúc ban ngày không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, chuyện liên quan đến phong ấn Táng Cổ, chỉ có một mình đại tỷ ta biết.

- Vậy đại tỷ ngươi khi nào trở về đây.

- Thân ái, ngươi uống say chưa? Ta nói rồi, đến ngày sinh nhật của đại tỷ, cũng là ba ngày sau, nàng sẽ trở về. Muốn biết tin tức phong ấn Táng Cổ, đến lúc đó ngươi tới tham gia tiệc rượu với đại tỷ, chẳng phải sẽ biết sao?

- Ba ngày sau?

Trần Lạc ngửa đầu một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhìn trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang, khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà dị.

- Đúng vậy, chính là ba ngày sau, đến khi đó rất nhiều người sẽ tới tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật, ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt đi, hơn nữa nói nhỏ cho ngươi biết, hôm đó đại tỷ ta có thể sẽ tuyên bố tin tức phong ấn Táng Cổ.

- Không phải có thể, là khẳng định đi.

- Thân ái, ngươi có ý gì?

- Nếu đại tỷ ngươi biết tin tức phong ấn Táng Cổ, tại sao không tự mình đi? Làm gì còn phải cho người khác biết? Tuy nói ta không nhận ra đại tỷ ngươi, nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy là lạ.

- Thân ái, ngươi suy nghĩ nhiều quá.

- Thật sao?

- Đương nhiên!

- Theo ta được biến, trấn nhỏ biên hoang cũng là một tòa di tích thượng cổ phải không?

- Thế nào?

- Trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang cũng là trận pháp thượng cổ đi.

- Đó là dĩ nhiên, nếu như không có trận pháp thượng cổ này bao phủ, trấn nhỏ biên hoang làm sao có thể chịu được vạn năm không đổ đây.

- Không biết có phải ta uống say nên hoa mắt, ta luôn cảm giác thấy trận pháp này đang một mực biến hóa.

Nghe được lời này, trong lòng Tiểu Mạn Đà La đột nhiên hơi hồi hộp một chút, trong lòng thầm nói, không phải đại tỷ tuyệt nói tuyệt đối không có người nào có thể nhìn ra trận pháp biến hóa sao? Vì sao gia hỏa này… Không suy nghĩ nhiều, bề ngoài làm bộ không có chuyện gì xảy ra, cười nói:

- Thân ái, nhất định là ngươi hoa mắt.

- Không thể chứ? Tuy ta không có lực lượng tinh thần, không cách nào bố trí trận pháp, nhưng nhãn lực thì vẫn còn, ta dám khẳng định trận pháp này một mực biến hóa, hơn nữa biến hóa sẽ kéo dài đến ba ngày sau liền đình chỉ, sinh nhật đại tỷ ngươi cũng vào ngày ấy, không biết ta nói đúng không? Đại mỹ nhân? Hả?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.