Thiên Vu

Chương 568: Tự mình xéo hay để ta



Chỉ có thế?

Không.

Còn chưa.

Nhiều người phát hiện Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn rất kỳ lạ, như ẩn như hiện, mơ hồ hư vô, như hư như thực, mỗi phù văn đều thế. Ngưng diễn phù văn lấp lóe sau đó phù văn dần biến mất, nếu không cẩn thận cảm ứng thì không phát hiện được.

Người cẩn thận phát hiện Tiêu Du Tử ngưng diễn mỗi một phù văn đều ảnh hưởng môi trường tự nhiên xung quanh. Ví dụ mộc hành phù văn thì xung quanh như mùa xuân vạn vật thức tỉnh, hành hỏa phù văn thì hoàn cảnh bốn phía nóng bức như mùa hè, ví dụ khảm cung phù văn, càn quẻ phù văn... Tất cả những phù văn Tiêu Du Tử ngưng diễn đều ảnh hưởng môi trường xung quanh.

Nhiều người thấy cảnh tượng này nhớ ngay đến đoạn văn trong sách.

Phù văn, được tiếng là ngôn ngữ thiên nhiên, là ngôn ngữ nhân loại câu thông hư vọng minh tưởng đại pháp. Khi cộng hưởng linh hồn cùng tần suất với hư vọng minh tưởng đại pháp cộng hưởng thì ngưng diễn phù văn hoàn mỹ phù hợp với hư vọng minh tưởng đại pháp, dung nhập vào hư vọng minh tưởng đại pháp.

Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn như ẩn như hiện không phải biến mất mà dung nhập vào hư vọng minh tưởng đại pháp. Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn có thể ảnh hưởng môi trường xung quanh là... Vì... Phù văn hoàn mỹ trong truyền thuyết!

Hễ là trận sư đều không xa lạ gì với phù văn hoàn mỹ, vì mỗi trận sư trên con đường trận pháp sẽ có một lần vô tình ngưng diễn ra phù văn hoàn mỹ. Dù sao thiên nhiên biến hóa đa đoan, không có linh hồn người nào giữ tần suất giống với hư vọng minh tưởng đại pháp cộng hưởng. Có lẽ ngẫu nhiên may mắn cộng hưởng linh hồn sẽ tình cờ trùng tần suất với một loại nguyên tố cộng hưởng nên có thể ngưng diễn ra phù văn hoàn mỹ.

Một số trận sư già tạo nghệ thâm sâu như Hồng Chính Thiên, Tả lão đẳng cấp tông sư có lẽ sẽ ngưng diễn ra mấy phù văn hoàn mỹ, thậm chí là hai trận pháp hoàn mỹ. Bọn họ không ăn may mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, tham ngộ hư vọng minh tưởng đại pháp, dốc hết tài học cả đời miễn cưỡng ngưng diễn ra mấy phù văn hoàn mỹ.

Đại tông sư như Hồng Chính Thiên, Tả lão còn như vậy càng đừng nói những người khác. Mấy thiên kiêu? Ngại quá, thứ này không liên quan gì tư chất, thiên phú, cần năm rộng tháng dài tích lũy tạo nghệ tinh thâm.

Tiêu Du Tử thì sao? Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn là... Tất cả đều là phù văn hoàn mỹ! Trời, sao có thể? Cái này cần linh hồn cường đại biết bao, tạo nghệ thâm sâu biết mấy, vận dụng tinh thần giỏi cỡ nào?

Không ai biết, bọn họ không tưởng tượng được. Bởi vì kim cổ vạn năm chưa từng nghe nói cao thủ trận pháp nào ngưng diễn phù văn toàn bộ đều là hoàn mỹ. Đúng vậy, không có, đừng nói là kim cổ, dù giở hết sách cổ trận pháp, trong kỷ nguyên thứ ba cũng không ghi chép về nhân vật như thế.

Nhưng trước mắt có một người, hắn tùy ý ngưng diễn là các phù văn hoàn mỹ dung nhập vào hư vọng minh tưởng đại pháp. Nếu không thấy tận mắt ai tin đây là sự thật? Dù nghe thần thoại cũng vẫn không tin nổi.

Các đại nhân vật trận pháp công hội, trận tháp với Kim Vinh dẫn đầu đứng như trời trồng, ngẩn ngơ hóa đá. Bọn họ nhìn, ngắm, rung động. Tiêu Du Tử tồn tại vượt phạm trù hiểu biết của bọn họ.

Mặt Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội xanh mét nhỏ giọng nói:

- Điều này không thể nào... Không thể nào!

Kim Vinh hít sâu đè nén nỗi lòng rung động, nói:

- Giới trận pháp tuyệt đối không cho phép người như hắn tồn tại, không thể! Đặc biệt khi hắn là phái hệ lang thang, không được, tuyệt đối không được! Hôm nay Tiêu Du Tử phải chết, phải chết!

Phía không xa, Dạ Thất Nương bần thần lẩm bẩm:

- Trời, hắn... Còn là người sao? Một người bình thường sao có thể... Sao có thể...

Không biết, Dạ Thất Nương không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Tiêu Du Tử.

Khuôn mặt già nua của Hồng Chính Thiên không thể che giấu nỗi lòng kích động, người run bần bật:

- Ông trời có mặt, Hồng Chính Thiên ta lúc còn sống được thấy kỳ tài trận pháp tuyệt thế vô song như vậy đời này không còn tiếc nuối!

Trong đám người, Tả lão cũng kích động như Hồng Chính Thiên. Người Tả lão run rẩy, lão liên tục hít sâu mấy lần vẫn không thể kiềm nén nỗi lòng kích động.

Tả lão nhỏ giọng nói:

- Linh hồn khủng bố, cộng hưởng cường đại, tinh thần lực bàng bạc, thủ pháp ngưng diễn tùy ý không gì không làm được, ngưng diễn đều là phù văn hoàn mỹ, ha ha ha ha ha ha! Tụt dốc? Ai dám nói phái hệ lang thang tụt dốc, diệt vong? Có kỳ tài trận pháp tuyệt thế vô song như Dạ Thất Nương thì ai dám khiến phái hệ lang thang diệt vong?

Tả lão mắt lại, hít sâu một hơi, lại nói:

- Quang Minh điện đã đi nhầm nước cờ, sai quá đáng, lão phu cũng sai. Ta cho rằng trong vòng mười năm hắn sẽ trở thành thủ lĩnh giới trận pháp. Mười năm? Không cần mười năm, dựa vào tạo nghệ hiện tại của Tiêu Du Tử đã đứng trên đỉnh giới trận pháp. Nếu bàn về thực lực trận pháp có lẽ khá nhiều lão trận sư áp chế được hắn, nhưng tính độ mạnh linh hồn, cộng hưởng linh hồn, thủ pháp ngưng diễn, vận dụng tinh thần lực, phù văn tinh tianá, tạo nghệ trận pháp thì Tiêu Du Tử đứng đầu. Trong thiên hạ không người sánh kịp, có thể nói Tiêu Du Tử là đệ nhất thế giới. Thời đại kim cổ, lịch sử vạn năm, nói đến trận pháp thì cái tên Tiêu Du Tử là truyền kỳ rực rỡ nhất, duy nhất!

Lời Tả lão lẩm bẩm làm Cổ Du Nhiên cảm thấy tim đập chân run. Cái gì gọi là tạo nghệ của Tiêu Du Tử đã đứng trên đỉnh thế giới? Cái gì gọi là đệ nhất? Cái gì gọi là thời đại kim cổ, lịch sử vạn năm, nói đến trận pháp thì cái tên Tiêu Du Tử là truyền kỳ rực rỡ nhất? Có lẽ Tiêu Du Tử rất lợi hại nhưng có cần khoa trương như vậy không?

Cổ Du Nhiên không hiểu rõ về trận pháp nên không cảm nhận được nỗi lòng kích động của Tả lão vào lúc này, nàng chỉ quan tâm tình hình chiến đấu.

Cổ Du Nhiên hỏi:

- Tả lão, người nói xem mấy thiên kiêu giới trận pháp vây công Tiêu Du Tử sẽ thua sao?

- Chỉ cần Tiêu Du Tử muốn thì đám thiên kiêu giới trận pháp này không đáng nhắc tới.

- Xem tình hình chiến đấu dường như không phải vậy. Tuy các thiên kiêu không làm gì được Tiêu Du Tử nhưng hắn trừ ngăn cản ra không có năng lực phản kháng.

- Cổ thống lĩnh sai rồi, không phải Tiêu Du Tử không có năng lực phản kháng mà là bây giờ chưa phản kích.

- Là sao?

- Hắn đang dùng trận pháp bố cục.

- Bố cục? Bố cục gì?

- Thứ lỗi lão phu mắt kém, thật sự không nhìn ra Tiêu Du Tử bố cục gì.

Khi nói lời này vẻ mặt Tả lão bất đắc dĩ, tự giễu.

- Sao có thể lão cũng...

Tả lão lắc đầu, khẽ thở dài:

- Long quyển phong bạo cao cấp ngưng diễn phù văn hoàn mỹ dung nhập hư vọng minh tưởng đại pháp, trận pháp cũng vậy. Sau khi trận pháp hình thành dần dung nhập thiên nhiên, người khác không thể phát hiện ra, lão phu bất lực.

Sự thật đúng là vậy, tuy Cổ Du Nhiên không rành trận pháp nhưng nàng dù sao là đại thống lĩnh của Quang Minh điện, quanh năm đánh nhau cùng trận sư tà ác, khá hiểu biết về bố cục của trận sư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.