Thiên Vu

Chương 167: Bát trưởng lão tan vỡ (3)



Mấy ngày qua luôn có người bàn tán về chuyện Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu bị ai đánh hấp hôi. Có người nói là Tiết Thường Uyển nhưng lập tức bị mọi người phản đối. Nói đùa, Tiết Thường Uyển là huyết mạch thiên sứ, thần thánh quang khiết, đoan trang trang nhã, đẹp làm người ta ngehjt thở. Một công chúa thiên sự thế này tất nhiên trái tim cũng thần thánh, sao có thể đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu?

Không ai cho rằng Tiết Thường Uyển ra tay, vì vậy cái nhãn hung thủ dán trên người Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc bí ẩn nhất.

Nhưng là Hoàng Tuyền hay Lãnh Cốc?

Không ai biết.

Vì mọi người trừ biết tên của hai người ra còn lại là dấu hỏi, chỉ khi mở cửa trường mới có thể biết là Hoàng Tuyền hay Lãnh Cốc. Vì mọi người còn nhớ câu nói của Tịch Nhược Trần trên quảng trường, gã nói nửa năm sau trên lôi đài sinh tử Trung Ương học phủ sẽ trả lại mối nhục ngày hôm nay gấp mười lần.

Mọi người bàn tán về thí luyện Trung Ương học phủ lần này kỳ lạ, cũng chờ một tháng sau học phủ công bố danh sách tuyển chọn.

Mỗi quý thí luyện Trung Ương học phủ có thể nói là toàn thế giới chú ý, vì thế lực khắp nơi chú ý vào các thiên kiêu. Chỉ cần ngươi đồng ý gật đầu một cái là sau này sẽ tài trợ tài nguyên ùn ùn, điều kiện duy nhất chính là sau khi ngươi tốt nghiệp Trung Ương học phủ, có thành tựu rồi phải tham gia vào bọn họ.

Vì vậy sau khi Trung Ương học phủ công bố xếp hạng thí luyện, các đại thế lực trên thế giới gửi lời mời teoí năm mươi cường. Trong đó hấp dẫn chú ý nhất là Tiết Thường Uyển. Sau khi tin tức Tiết Thường Uyển thức tỉnh huyết mạch thiên sứ ruyền ra gây chấn động thế giới, các thế lực đỉnh cao phái nhân mạch đi lôi kéo, nhưng không ai thấy bóng dáng Tiết Thường Uyển đâu.

Tiết Thường Uyển ở đâu?

Không biết.

Tiết Thường Uyển chỉ nhớ nàng nằm mơ, một giấc mơ lạ, một giấc mơ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nội dung giấc mơ mông lung không rõ ràng. Không biết qua bao lâu Tiết Thường Uyển mơ hồ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, suy yếu mềm nhũn. Tiết Thường Uyển mở mắt ra, trông thấy bóng người quen thuộc.

Một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ba ngàn sợi tóc đỏ.

Tiết Thường Uyển ngồi dậy, nhíu mày nói:

- Lạc Anh?

- Oa, thiên sứ tỷ tỷ, cuối cùng cũng tỉnh.

Có vẻ Lạc Anh rất hưng phấn, nàng ngồi bên giường, đôi mắt quyến rũ nhìn Tiết Thường Uyển từ trên xuống dưới.

- Cái gì thiên sứ tỷ tỷ? Sao ta ở đây?

Tiết Thường Uyển hoảng hốt, muốn nhớ lại nhưng đau thấu óc.

- Thường Uyển, ngươi thật tệ, đã thức tỉnh huyết mạch thiên sứ mà không chịu nói với ta.

- Huyết mạch thiên sứ gì? Lạc Anh, ngươi nói bậy cái gì?

Tiết Thường Uyển xoa trán, ký ức hỗn loạn.

- Không lẽ ngươi không nhớ?

Lạc Anh nhìn bộ dạng mờ mịt của Tiết Thường Uyển thì thấy lạ, lập tức kể lại điều mình biết. Vẻ mặt Tiết Thường Uyển đầy kinh ngạc nghe, thấy rất khó tin. Cái gì từ trên trời giáng xuống, cái gì thần thánh trang nhã, cái gì huyết mạch thiên sứ, cái gì xếp hạng hai, Tiết Thường Uyển hoàn toàn không biết.

- Thường Uyển, ngươi biết không? Bây giờ ngươi là nữ thần trong lòng các nam nhân, mọi người gọi ngươi là công chúa thiên sứ.

- Lạc Anh, ngươi nói có thật không? Tại sao ta không nhớ chút gì?

Tiết Thường Uyển cẩn thận nhớ lại, nàng chỉ nhớ từ cửa thứ tám đã rút khỏi thí luyện, sau đó... Sau đó xảy ra chuyện gì thì Tiết Thường Uyển không nghĩ ra, ký ức hỗn loạn.

- A, phải rồi, lão y sư học phủ có nói bởi vì ngươi quá đau lòng nên mới thức tỉnh huyết mạch, sau khi tỉnh dậy sẽ mất trí nhớ trong thời gian ngắn. A, Tiết Thường Uyển, đang xông quan yên lành tại sao ngươi đau lòng muốn chết?

Bi thương?

Tiết Thường Uyển nhớ đến Trần Lạc, dường như lúc ở cửa thứ tám nàng nghe tin hắn chết. Nhớ đến Trần Lạc, nhớ thiếu niên áo lam là Tiết Thường Uyển cảm thấy tim như bị dao cắt, nàng không biết tại sao, chỉ cảm thấy lòng rất đau. Qua thật lâu sau Tiết Thường Uyển lắc đầu.

Thấy Tiết Thường Uyển đau buồn, tuy Lạc Anh tò mò nhưng ngại không hỏi thêm.

Lạc Anh cười nói:

- Thường Uyển, cho ngươi biết tin tốt, bá phụ bá mẫu cũng đến.

Như Lạc Anh đã nói, sau khi tin Tiết Thường Uyển thức tỉnh huyết mạch thiên sứ truyền ra thì phu phụ Tiết Vân Sơn cực kỳ giật mình không biết nên nói cái gì, vội vạy chạy đến ngay. Thấy nữ nhi hôn mê làm phu phụ Tiết Vân Sơn rất lo, may mắn người Trung Ương học phủ nói nàng chỉ xỉu, không có gì đáng lo. Phu phụ Tiết Vân Sơn yên lòng, vốn định ở bên nữ nhi canh giữ, bất đắc dĩ có ai lộ tiếng gió, mấy ngày qua hai người luôn phải ứng đối các thế lực đỉnh cao từ khắp thế giới tụ về. Ngay hôm Tiết Thường Uyển tỉnh dậy phu phụ Tiết Vân Sơn không chịu nổi nữa, mang theo nữ nhi suốt đêm chạy về Kim Thủy Vực.

Vốn cho rằng trở về nhà sẽ yên tĩnh, nhưng vô dụng. Các thế lực đỉnh cao, các tài phiệt vẫn đến nhà viếng, dù quen biết hay không lục tục đến chúc mừng. Vực Đô Kim Thủy Vực trong phút chốc phồn hoa thịnh thế, mọi người đều vui vẻ chỉ có mình phu phụ Tiết Vân Sơn là không vui nổi. Theo lý thuyết nữ nhi của mình là người đầu tiên thức tỉnh huyết mạch thiên sứ từ xưa đến nay, Tiết Thường Uyển nên vui mừng mới đúng. Nhưng phu phụ Tiết Vân Sơn phát hiện từ khi trở về nữ nhi thay đổi, Tiết Thường Uyển buồn bã, ủ rũ, thường ngẩn người trong phòng. Phu phụ Tiết Vân Sơn hỏi nguyên nhân nhưng Tiết Thường Uyển chỉ lắc đầu. Vài ngày sau, Tiết Thường Uyển thấy phụ mẫu lo lắng cho mình đến không ăn ngon mới nói ra nguyên nhân.

- Nữ nhi bảo bối, ngươi nói cái gì? Tiểu Lạc chết rồi?

Phu phụ Tiết Vân Sơn kinh ngạc nhìn nhau, thấy Tiết Thường Uyển gật đầu thì biểu tình hai người kỳ lạ.

Dung hội trưởng đến gần Tiết Thường Uyển, ngần ngừ hỏi:

- Nữ nhi ngoan, lý do ngươi không vui là vì điều gì?

Tiết Thường Uyển gật đầu, nói:

- Có lẽ.

Rồi Tiết Thường Uyển lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Ta chỉ là cảm thấy một... Một...

Tiết Thường Uyển không biết nên hình dung như thế nào, do dự giây lát tiếp tục bảo:

- Một bằng hữu đã chết làm ta rất buồn.

Tiết Vân Sơn luôn tự cho là nho nhã, quân tử bỗng nổi giận chửi um lên:

- Bà nội nó! Tên khốn kiếp nào đồn bậy báo hại nữ nhi của ta đau lòng?

Tiết Thường Uyển ngây người, không hiểu ra sao.

Dung hội trưởng cười bất đắc dĩ nói:

- Nữ nhi ngốc, ai nói với ngươi tiểu Lạc đã chết?

Tiết Thường Uyển không hiểu phụ mẫu nói gì:

- Mẫu thân có... ý gì?

Dung hội trưởng không đáp.

Tiết Vân Sơn đấm ngực giậm chân chỉ vào Tiết Thường Uyển, tức giận nàng khờ:

- Nữ nhi ngốc, sao ngươi có thể tùy tiện nghe lời người khác? Tiểu Lạc vẫn sống, sao ngươi nghĩ rằng hắn đã chết?

- Cái gì?

Tiết Thường Uyển đứng bật dậy, nghi ngờ nhỏ giọng nói:

- Sao có thể như vậy? Lúc thí luyện ta...

- Sao không thể?

Tiết Vân Sơn khóc không ra nước mắt:

- Nữ nhi ngốc, hôm qua Trung Ương học phủ đã công bố danh sách tuyển chọn, tiểu Lạc là một trong số học tử Kim Thủy Vực thi đuậ Trung Ương học phủ, nếu hắn chết thì Trung Ương học phủ chọn hắn làm gì? Huống chi ngày hôm qua ta uống rượu với tiểu tử kia, từ khi hắn thí luyện trở về thì tăng tửu lượng nhiều, suýt đánh gục phụ thân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.