Thiên Tôn Bất Bại

Chương 2: Ông Không Xứng!





Có những người vừa xuất hiện đã có thể mang đến sự bất ngờ và khiến mọi người phải sửng sốt.
Quân Tường chính là ví dụ điển hình.
Mặc dù nước da hơi tái vì bệnh nặng nhưng khuôn mặt điển trai và khí chất mạnh mẽ vẫn khiến cho Quân Tường
vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đây là ai vậy? Sao tôi lại cảm thấy đáng sợ đến vậy?”
“Người này có khí chất quá đi!”
“Có cảm giác rất uy nghiêm…”.
Những người xung quanh bắt đầu bàn luận, ai nấy cũng đều lén nhìn Quân Tường.
Cũng giống cách ví von ‘Rồng lạc vào đàn rắn thì sao không kiêu ngạo được’.
Ánh mắt của Tôn Thanh Ảnh cũng nhìn về phía Quân Tường.

Mặc dù ánh mắt có chút quen thuộc nhưng dù sao
cũng xa cách bao năm nên hiện giờ Quân Tường với khí thế này thì Tôn Thanh Ảnh cũng khó lòng nhận ra được.
“Bác Tôn! Đi hỏi lý lịch xem thế nào”, Tôn Thanh Ảnh cười một cái rồi nghiêng đầu nói với người bên cạnh mình.
Ông lão đó gật đầu rồi đi về phía Quân Tường.
Mặc dù bác Tôn năm nay gần sáu mươi tuổi nhưng ngoài mái tóc hoa râm thì không nhìn ra chút già nua nào.


Ông ta
mặc vest, cơ bắp nổi lên, thoạt nhìn vẫn vô cùng cường tráng.
Bác Tôn là quản gia số một của nhà họ Tôn, cũng là nhân vật chỉ cần giậm chân một cái là khiến thành phố Thiên
Nam ‘run rẩy’.
Ngày thường, có không ít người muốn nịnh bợ nhà họ Tôn thì đều lấy lòng bác Tôn trước, vì vậy bác Tôn sớm đã
hình thành nên tính khí cao ngạo.
Lúc sắp đi đến trước mặt Quân Tường, bác Tôn với đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Quân Tường, sắc mặt không
mấy thiện cảm: “Không biết anh là người ở đâu, đến tham dự hôn lễ của gia chủ nhà họ Tôn sao?”
Quân Tường nhìn Tôn Thanh Ảnh, không để ý đến bác Tôn mà chậm rãi đi về phía bục cao của nhà họ Tôn.
Thấy Quân Tường phớt lờ mình, bác Tôn ngay lập tức thấy bị sỉ nhục, chau mày lớn tiếng quát: “Anh là ai? Tại sao
lại đến nhà họ Tôn?”
Quân Tường vẫn không đáp mà rảo bước về phía trước.
Bác Tôn phẫn nộ, giơ tay ra chặn Quân Tường lại, nói: “Nếu như không nói thân phận thì đừng trách tôi không khách
khí”.
Lúc này Quân Tường mới dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn bác Tôn với vẻ khinh bỉ: “Muốn biết tên của tôi sao?”
Mặc dù Quân Tường chỉ nghiêng đầu nhìn thôi nhưng bác Tôn lập tức cảm thấy sống lưng gai buốt.
Ông ta cảm giác các dây thần kinh toàn thân như căng ra, mồ hôi lạnh khắp trán.
Thậm chí bác Tôn còn có ảo giác là người trẻ tuổi trước mặt mình, có thể giết mình chỉ bằng một ánh mắt.
Ông ta nuốt nước bọt ừng ực, quay đầu lại nhìn Tôn Thanh Ảnh và các vị khách quý ở đây, lúc này ông ta mới lấy lại
dũng khí.
Ông ta đứng thẳng người, nói với khí thế ‘chó cậy gần nhà’, nói: “Đúng vậy! Anh là ai?”
Quân Tường thản nhiên cười, nói: “Ông không xứng được biết tên tôi”.
Giống như nước lạnh dội vào dầu nóng, mọi người có mặt ở đây như sững sờ.
Bác Tôn được coi là người đại diện của nhà họ Tôn khi ở bên ngoài.

Toàn thành phố Thiên Nam có ai không kính nể
ông ta vài phần chứ?
Trong mấy gia tộc lớn của thành phố Thiên Nam, hôm nay là hôn lễ của gia chủ nhà họ Tôn Tôn Thanh Ảnh và cậu
chủ của nhà họ Tiền, Tiền Chấn.
Trong ngày này mà người trẻ tuổi này lại nói quản gia số một của nhà họ Tôn không xứng được biết tên cậu ta?
Đúng là kẻ ngông cuồng!
Khách quý có mặt ở đây không có ai không sốc.
Tôn Thanh Ảnh chau mày nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười, cầm ly rượu lên nói với Quân Tường: “Mọi người đến
đây đều là khách, không biết anh là ai?”
Là gia chủ của nhà họ Tôn, tất nhiên Tôn Thanh Ảnh cũng độ lượng hơn.


Chỉ có điều, Quân Tường vẫn có thể nhìn
ra sự khó chịu trong ánh mắt của cô ta.
Quân Tường chậm rãi lên trước, nói: “Không xứng!”
Vẫn là hai chữ này nhưng sắc mặt của khách quý ở đây đều đồng thời biến đổi.
Nếu như nói ban nãy không hiểu chuyện thì bây giờ người trẻ tuổi này ăn nói như vậy với gia chủ nhà họ Tôn thì
đúng là ngông cuồng tự tìm cái chết.
Bởi vì đây là nhà họ Tôn!
Mọi người đều huyên náo cả lên, tất cả mọi người nhìn Quân Tường như đang nhìn một người chết.
“Tôi chưa từng nghe thấy kẻ nào đắc tội với nhà họ Tôn mà vẫn sống sót ra được khỏi đây”.
“Người trẻ tuổi này đúng là ngông cuồng kiêu ngạo quá đi!”
“Haiz! Đúng là đáng thương cho một tướng mạo đẹp”.
Khách quý ở xung quanh đều thì thầm to nhỏ, chắc chắn Quân Tường không thể sống sót mà đi ra khỏi nhà họ Tôn.
Tôn Thanh Ảnh cũng ngây người ra nhưng thoắt cái lại cười được.

Ánh mắt cô ta nhìn về Quân Tường có chút gì đó
bỡn cợt.
Bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu năm nay không có ai dám ăn nói với mình như vậy.
Trên khuôn mặt kiều diễm của Tôn Thanh Ảnh xuất hiện chút nham hiểm, lạnh lùng nói: “Có những người, cho họ thể
diện mà họ không biết điều”.
Lời nói này của Tôn Thanh Ảnh cũng thể hiện rõ thái độ của cô ta.
Bác Tôn đứng bên cạnh Tôn Thanh Ảnh lập tức đi về phía Quân Tường.

Làm chó săn của nhà họ Tôn, bác Tôn phải
xử lý phiền phức cho chủ nhân.
Bác Tôn giơ tay ra định nắm chặt lấy bả vai Quân Tường.
Rầm!
Cửa lớn nhà họ Tôn bị phá tan, trên tòa nhà cao không xa có không ít hộ vệ từ bên trên rồi bám vào dây thừng bay
xuống.
Trong chớp mắt, trong nhà họ Tôn rộng lớn đã chật cứng binh đặc chủng mặc chiến phục.
Bác Tôn sững người, ngây người nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường biểu cảm không biến đổi, trầm giọng nói: “Sao ông không ra tay đi?”
Bác Tôn cảm thấy mấy binh đặc chủng ở bên cạnh trong tay đều cầm vũ khí nhắm chuẩn về phía mình.

Chỉ cần ông
ta nhúc nhích thì sẽ đầu lìa khỏi cổ.
“Là cô lại đây hay tôi lại đó?”, Quân Tường không để ý đến bác Tôn mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Thanh Ảnh,

giọng điệu vô cùng bình thản.
Mặc dù Tôn Thanh Ảnh có chút thất thần nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.
Khí thế này… Xem ra lai lịch không nhỏ!
Chỉ có điều, trong ấn tượng của Tôn Thanh Ảnh thì cô ta không hề có kẻ thù như này.
Tôn Thanh Ảnh nở nụ cười kiều diễm, nói: “Không biết nhà họ Tôn đã làm gì đắc tội với anh, hôm nay tôi xin thay mặt
cho nhà họ Tôn và nhà họ Tiền xin lỗi anh”.
Tôn Thanh Ảnh đang kéo dài thời gian, đồng thời cũng như lời cảnh cáo cho nhà họ Tôn và nhà họ Tiền.
Làm sao mà Quân Tường không nghe ra ý tứ trong câu nói của cô ta.

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như đao
khiến người ta lạnh buốt xương rồi nhìn Tôn Thanh Ảnh, nói: “Cô tưởng nhà họ Tôn và nhà họ Tiền có thể dọa được
tôi sao?”
Quân Tường từng bước đi lên bục cao, cách Tôn Thanh Ảnh ngày càng gần.
Tôn Thanh Ảnh cảm thấy Quân Tường giống như ngọn núi cao, khi anh tiến lại càng gần thì mình chỉ có thể bị thần
phục và quỳ dưới chân của người này thôi.
Chỉ khí thế này đã đủ khiến Tôn Thanh Ảnh sợ hãi rồi…
Cô ta cắn răng, cố gắng kìm chế bản thân đang không ngừng run rẩy, cố giữ tôn nghiêm của gia chủ nhà họ Tôn.
Quân Tường nhìn dáng vẻ Tôn Thanh Ảnh như này nên ánh mắt càng ghét bỏ.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Khương Hân ở đâu?”
Nhắc đến Khương Hân, Tôn Thanh Ảnh dường như nhớ tới gì đó, lập tức trợn trừng mắt nhìn Quân Tường: “Là anh?
Là chồng sắp cưới của tiện nhân đó?”, Tôn Thanh Ảnh theo bản năng thốt ra câu này.
“Bốp, bốp”, Trần Nộ mặc chiến phục đứng bên cạnh khi nghe thấy Tôn Thanh Ảnh nói như vậy thì lập tức tức giận đi
lên trước.

Sau đó anh ta trực tiếp tát lên mặt cô ta hai cái.
Mặt kiều diễm của Tôn Thanh Ảnh sưng phù lên, cô ta há hốc mồm, máu tươi và răng đều nôn ra ngoài.
Quân Tường vẫn với sắc mặt bình thản, giống như ban nãy thuộc hạ của mình đánh không phải đánh gia chủ của
nhà họ Tôn mà đang đánh một con chó dại bên đường.
“Nói đi! Khương Hân của tôi ở đâu?"


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.