Tên nơi ở của Thiện Lâm dù được gọi là Bách Hợp điện nhưng kỳ lạ là lại chẳng có lấy một đoá hoa bách hợp nào, ngược lại nguyên cả vườn cây đều là hoa hải đường.
Sau cái đêm được lâm hạnh, Bách Hợp điện gần như bị bao phủ bởi hoa hải đường, từ cửa ra, tẩm điện đến sân viện ở mỗi góc đều tràn ngập những màu hồng, đỏ, trắng, vàng của hải đường rực sắc.
Ở khung viên phía sau, nơi có vị thế đẹp nhất, có một đình nhỏ gồm bàn đá và ba ghế gỗ, đây luôn là nơi Thiện Lâm ngồi hóng mát ở những buổi trời chiều nắng đẹp, hoặc ngắm mưa, không chỉ vậy, đây cũng là nơi mà đêm qua mình được tự mình ngồi lại hoạ tranh cho chúa thượng một nước, nàng mà đem kể chuyện này ra ngoài chắc không mấy ai tin đâu.
Đêm nay trời thanh gió mát, nhân dịp đêm qua là sinh thần của mình, Thiện Lâm đành mở một bàn tiệc nho nhỏ mới Hải Nghi và Mộc Lan đến cùng mình dùng bữa, lý ra đây phải là một đêm vui vẻ náo nhiệt, nhưng không biết vì căn nguyên gì mà bầu không khí trở nên căng thẳng khó lòng diễn giải.
Nàng, Hải Nghi, Mộc Lan đều yên vị tại bàn tròn mà đối mặt với nhau, không ai nói gì, bầu không gian này gượng gạo bức bối làm ai cũng ngộp thở.
Phía Thiện Lâm mà nói, nàng vẫn còn có đôi chỗ hổ thẹn với Mộc Lan về chuyện mình giành được thánh ân đêm qua, nghe hơi kỳ lạ vì nếu hoàng đế không chọn nàng thì cũng không có nghĩa là sẽ nhắm tới Mộc Lan, nhưng sự thật là một phần nào đó bản thân mình đã làm đứa em này thất vọng.
Còn Hải Nghi, những gì mà ban nãy Thiện Lâm nhìn thấy vẫn còn rõ mồn một, Nam Sơn Dương bí mật xuất hiện tại Hợp Hoan điện, đúng là đáng nghi...
Nhưng cái làm Thiện Lâm ngạc nhiên là sự khúc mắc kia không chỉ riêng mình có, mà Hải Nghi với Mộc Lan có vẻ cũng có tâm tư tương tự.
Nhất là Mộc Lan, nàng để ý nó cứ luôn nhìn Hải Nghi bằng con mắt vô cùng kỳ lạ, thái độ dành cho Thiện Lâm thì sượng sùng vì thân phận cách biệt.
Còn Hải Nghi chẳng khá hơn là bao, cả buổi đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hai người, mấy lần định lên tiếng mà cuối cùng chẳng thể nói nên lời được.
Thiện Lâm ghét cái không khí này, nàng cầm bình rượu lên tự gót cho mình một cốc:
"Sinh thần năm ngoái chẳng có một buổi tiệc tử tế, năm nay chúng ta phải vui thật vui..."
Hải Nghi dù nói bị thương nhưng tay trái nhẹ hơn tay phải, cầm nắm đồ vật không đến mức khó khăn, cũng thuận tay uống một cốc.
Men rượu thật sự có thể khiến người ta tự tin hơn, giống như đêm qua vậy, Thiện Lâm đã dám làm việc mà mình chưa từng dám nghĩ tới, đêm nay nàng cũng phải mạo hiểm một trận tương tự như vậy, nương theo chút vị say mình vừa uống mà bạo gan nói:
"Chúng ta nói thật ra đi."
"Nói thật chuyện gì?" Hải Nghi hỏi.
"Những thứ trong lòng mình." Thiện Lâm hớp thêm một cốc, càng thêm dõng dạc hơn:
"Quen biết nhau hai năm nay, chúng ta từng ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, coi nhau như chị em ruột, trải qua bao nhiêu việc, cứ nghĩ là rất hiểu nhau, nhưng thật ra chẳng hiểu gì về nhau cả, không hiểu nhau về suy nghĩ, không hiểu nhau về gia cảnh xuất thân, không hiểu nhau về nội tâm suy nghĩ, ngoài danh nghĩa quen biết, ta hầu như chẳng biết gì về nhau hết."
Nói đến đây, Thiện Lâm ngó sang Mộc Lan, nói:
"Mộc Lan, em đang trách ta phải không?"
Còn chưa kịp để Mộc Lan kịp ngớ người ngạc nhiên, nàng đã quay phắt sang Hải Nghi mà tiếp tục hỏi:
"Hải Nghi, chị đang tính toán cái gì?"
Hai người nọ nhìn nhau, sững sờ đến phát sốc vì cái câu hỏi kia, trông khi Hải Nghi chột dạ cứng miệng không nói lên được một lời thì Mộc Lan cau mày:
"Thiện Lâm, chị nói thế là sao?"
"Không phải sao?" Có rượu trong người, những gì Thiện Lâm nói ra càng thẳng thắn hơn, không nề hà mà trực tiếp đi vào trọng tâm:
"Ta không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với em, vì cái lý do gì mà suốt thời gian qua cứ luôn ủ dột không vui, sau việc ta được triệu hạnh, thái độ đối với ta và Hải Nghi lại càng xa lánh hơn, em đang bất mãn vì ta vô tình chiếm đi thánh ân phải không? Hay là còn lý do nào khác? Nếu hôm nay em mà không nói ra sự thật, Anh Thiện Lâm này nhất định sẽ không để ai rời khỏi Bách Hợp điện này!"
Mộc Lan là một người yếu đuối, bị truy hỏi một lào làm nàng ta mềm oặt người lại như con thú nhỏ tìm kiếm chỗ nấp, trốn không được thì bất đắc dĩ rụt rè đối mặt, mắt không dám nhìn thẳng người đối diện:
"Chị cũng biết mà, vì cái lý do gì lại phải hỏi ta nữa..."
Tay nâng một cốc rượu lên, màu rượu trắng đục khiến Mộc Lan rầu rĩ, nói:
"Cha em lớn tuổi rồi, anh em trong nhà chưa ai làm nên được đại sự lớn, Tô gia thập phần đều nhờ vào người cha già đang gồng mình gánh vác, em với trọng trách vào cung củng cố vị thế cho nhà mẹ mà lại vô năng bất lực, hai năm rồi mà, đến lâm hạnh một lần còn không có cơ hội, em chỉ thấy mình quá vô dụng, cứ nghĩ đến là tâm tình cười đùa chẳng còn nữa, làm chị phải lo lắng rồi."
Buồn phiền chồng chất, Mộc Lan hớp toàn bộ rượu trong cốc vào miệng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút ít:
"Nhìn thấy Thiện Lâm nở mày nở mặt, thật lòng em không hề đố kỵ hay thất vọng gì hết, bởi vì bản thân em hiểu rất rõ, đêm đó phi tần hậu cung mỗi người một vẻ kẻ mười người chín, không phải người này thì sẽ là người khác toả sáng, mới đầu em còn nghĩ mình có cơ hội tiếp cận thánh ảo tưởng, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị hiện thực tát vào mặt mình cái, ngộ ra mình có cái gì nổi bật để bệ hạ chú ý đâu chứ?"
Hớp thêm một ngụm rượu nữa, Mộc Lan nói càng thêm hăng say:
"Em chỉ buồn vì phụ lại sự kỳ vọng của thân mẫu ở nhà thôi..."
Mới đó mà Mộc Lan đã uống hết hai cốc, Thiện Lâm cao hứng rót thêm cho nàng một cốc nữa, hỏi:
"Rốt cuộc mẹ em là người thế nào? Em hay nhắc đến bà ta, nhưng những gì chúng ta thấy chỉ là sự đành hanh đay nghiến con gái mình?"
"Không đâu." Mộc Lan lắc đầu hai cái:
"Bà ấy rất yêu thương em, rất rất thương em, nhưng đại cục Tô gia quan trọng nhất, từ lúc lên tám, em đã được định hướng rõ ràng là sẽ phải nhập cung trong tương lai, bà ấy trao dồi không ít thứ cho em học, học đàn, học đánh cờ, học thơ, tất cả sở thích của tiên hoàng, nhưng rồi bệ hạ đăng cơ, chỉ những năm gần đây mới có tin người thích xem ca vũ, nếu không thì đàn, ca, múa, hát, kể cả thổi sáo mẹ cũng sẽ dạy luôn cho em."
Tay cầm cốc rượu ngưng động giữa không trung, Thiện Lâm nghĩ đến cái gọi là sở thích của hoàng đế thì lại cười trừ, không biết nên nói người mẹ kia của Mộc Lan là tính toán quá mức hay là ngây thơ nữa.
"Gần một năm đổ lại đây, thư nhà bà ấy gửi đến càng lúc càng nhiều hơn, trong thư không còn là những câu hỏi han chăm sóc như lúc mới vào cung nữa, ngược lại đều là những câu trách móc sỉ vả làm em đau lòng..."
Rượu vào làm người ta dễ bộc phát cảm xúc theo bản năng, ví như Mộc Lan hiện tại, hai mắt nàng không biết từ lúc nào đã đầm địa ướt lệ, cách nói chuyện dần thút thít nức nở:
"Cuộc sống trong cung không dễ dàng gì, trước kia có Phương thị, hiện giờ là Tần thị, em cảm thấy mình ngộp thở bí bách, chẳng thể nào thở nổi được nữa, muốn chết quách đi cho xong, dù gì đi nữa em không trách mẹ mình, suy cho cùng bà ấy chỉ muốn em giúp đỡ cho tiền đồ Tô gia nên mới đặt kỳ vọng nhiều như thế vào em như thế."
Hoá ra lâu nay Mộc Lan chất chứa bấy nhiêu đó tâm sự, thân làm chị, Thiện Lâm cảm thấy có lỗi không thôi, nàng biết Mộc Lan dù rất nhạy cảm nhưng nó xưa nay không thích ai ở bên nói những câu an ủi xoa dịu vô nghĩa, nàng chỉ dùng một hành động nho nhỏ là nắm lấy bàn tay em mình như để nói rằng có chúng ta ở đây sẵn sàng nghe nàng tâm sự, đừng buồn nữa...
Nãy giờ chỉ lo nghe Mộc Lan nói chuyện nên Thiện Lâm hoàn toàn chẳng hề chú ý tới Hải Nghi ở một phía đang hớp từ cốc rượu này đến cốc rượu khác, không biết giờ đã đến cốc thứ mấy, trông nàng giờ không còn tỉnh táo mấy nữa, đến nỗi cười khúc khích lộ ra cả răng, hình ảnh mà chưa bao giờ Thiện Lâm hay Mộc Lan thấy ở người chị luôn giữ đúng khuôn khép này.
Hải Nghi đang bị thương, Thiện Lâm vốn chỉ định cho chị ta uống một chút, ai mà ngờ nàng cạn nhiều chén đến vậy, nàng muốn khuyên ngăn thì lại nghe thấy một câu than thở:
"Có thân mẫu thật tốt, cái cảm giác có một vòng tay ấm áp dịu dàng bồng bế mình từ nhỏ, được nghe lời thương yêu, có khi là rầy là trách phạt, ta sớm đã quên mất cảm giác ấy rồi."
"Từ lúc gặp nhau, chúng em chưa bao giờ nghe chị kể về cuộc sống ở Vạn Nam cả." Thiện Lâm vừa nói vừa lấy cốc rượu trên tay Hải Nghi đi.
Hải Nghi xoay mặt lại nhìn hai người em gái, mắt óng ánh mơ hồ, mặt đỏ tía, tiếng nói trầm khàn khác hẳn với thanh âm ngân vang mọi khi:
"Có gì để kể chứ? Ta là vương nữ Vạn Nam, là viên minh châu sáng chói của thiên hạ bá tánh, bề ngoài là hào quang chói lọi, nhưng nhà đế vương nào có thể như gia đình bình thường, cái gì là công chúa vương nữ, nhìn Nguyệt Hằng đấy, viên ngọc thiên tôn vạn quý, sống có vui vẻ gì?"
Dứt câu, nàng vươn tay đoạt lại cốc rượu từ tay Thiện Lâm, sự dứt khoát như thay cho lời cảnh cáo rằng nàng ta chớ có quấy nhiễu việc hưởng rượu của mình, chất giọng khàn khàn tiếp tục nói:
"Cha ta là quốc quân một nước, trong đầu chỉ có chuyện nước chuyện dân, bên cạnh là bao nhiêu cung tần mỹ nữ, dưới gối là biết bao con trai con gái, thêm một đứa mất một đứa, căn bản không quan trọng tới vậy."
Mân mê cốc rượu trên tay, Hải Nghi rất muốn uống thêm nhiều thật nhiều để che lấp đi tất cả oán hận buồn đau trong lòng, nhưng cố lắm cũng chẳng được:
"Mẹ ta... chết lâu rồi, bà ấy bị phụ vương ban chết, ta không biết rõ lắm, chỉ nghe kể lại rằng bà ấy vì yêu quá nên hoá rồ, trong lúc thất sủng đã dám tìm cách hạ độc phi tần đang mang thai khác của phụ vương là Nguyệt Ánh phu nhân, cuối cùng là bị ban tử."
Nói đến đây, Hải Nghi lại bật ra tràng cười khoái trá:
"Vì một người đàn ông thôi mà đi làm việc thiếu sáng suốt tới vậy, hai người thấy bà ấy có phải rất ngu ngốc hay không? Bà ta tự hủy hoại đời mình thì thôi đi, còn khiến phụ vương chán ghét luôn ta, bao nhiêu năm qua ta trưởng thành khi không có vòng tay mẹ bên cạnh, dưới sự lạnh nhạt của cha ruột, sự khinh rẻ coi thường của bao nhiêu người, cuộc sống đó như địa ngục vậy, nếu không có đại vương huynh chăm sóc, ta thật sự đã nghĩ mình chết lâu rồi..."
Hải Nghi có làn hơi rất dài, như đã thuộc lòng trước mà nói ra một tràng không vấp chỗ nào, hoặc có thể đây là tâm sự chất chứa trong lòng nàng bấy lâu, dồn nén chèn ép qua từng ngày, cuối cùng cũng có cơ hội để bộc phát, chất giọng không giấu được chút run run sắp vỡ...
Hải Nghi suy cho cùng vẫn cứng gắn hơn Mộc Lan, nhìn qua đôi mắt rưng rưng cùng ngữ khí dồn dập, Thiện Lâm thấy được nàng phải cố lắm mới gắng gượng không khóc.
"Ta lớn lên đến ngày hôm nay, gả qua cái nơi từ nhỏ đã được những người xung quanh gọi là địch quốc, thú thật, nếu không gặp được hai người, ta nghĩ sớm muộn gì cũng chết trong đau khổ buồn chán."
"Thế à?" Mộc Lan nghe qua lời ấy của Hải Nghi mà chợt cong môi cười mỉm.
Hình như Mộc Lan say lắm rồi, Thiện Lâm nhận ra cách nói chuyện của nàng ta có hơi mang dáng vẻ cợt nhả, có điều đó chỉ là khoảnh khắc nhỏ, nàng không quá chú tâm vào.
Nhờ cuộc nói chuyện đêm nay không hiểu sao Thiện Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có lẽ đây là lần đầu họ mở lời tâm sự nhiều về bản thân với mình như vậy, lo lắng về việc quan hệ tan vỡ trong lòng nàng phút chốc tan biến, nàng tự rót cho mình một cốc:
"Thú thật không biết có nên nói ta may mắn hơn hay không, ta có cha, có mẹ đủ cả, xuất thân trong nhà danh gia có người hầu tấp nập, ăn uống sinh hoạt không thiếu, vốn dĩ không tới mức gọi là bị bạc đãi, chỉ là từ bé cứ luôn thấy không đúng, cũng chẳng biết là không đúng cái gì nữa, chỉ là thấy không đúng thôi."
Uống xong cốc rượu, Thiện Lâm lúc này mơ mơ tỉnh tỉnh, gắng lắm mới nhớ lại được chút chuyện cũ trong cơn say này để nói:
"Người ta nói nam nhi chí lớn lập nghiệp, nữ nhi công dung ngôn hạnh, anh trai và chị gái ta đều có đức tính này, chỉ có Thiện Lâm là chẳng biết giống ai nữa, thân nữ nhi, mà từ nhỏ đi đánh nhau chọc phá sớm làng, ta thích vẽ, ta thích ra bên ngoài rong chơi, mẹ không cho ta vẫn đi, ta thích học chữ, cha cho rằng không cần thiết, ta vẫn trốn đi học lén ở ngoài, họ muốn ta thế này, họ muốn ta thế kia, nhưng chỉ cần ta không thích là lại không làm, có phải ta rất ngang ngạnh hay không?"
Hải Nghi với Mộc Lan liếc mắt nhìn nhau, trong mắt họ không giấu được sự ngạc nhiên.
"Ta luôn biết mình nên làm cái gì, sẽ làm cái gì, thích làm cái gì, cho nên... ta nhất định phải làm cho được, ta biết nhiều thứ, hiểu rõ nhiều thứ hơn anh chị, không giống bọn họ tự biến mình thành đứa hài tử ngoan ngoãn của cha mẹ, ta sớm không giống một đứa hài tử nữa, có lẽ gì vậy mà giữa ta và cha mẹ mình sinh ra một khoảng cách vô hình nào đó, anh chị có thể cùng họ thể hiện sự thương yêu chăm sóc lẫn nhau như người một nhà, còn ta thì không."
"Ai bảo ương bướng quá làm gì chứ? Nếu ta có con như vậy, ta sẽ đánh đòn nó!" Hải Nghi là người được dạy dỗ đúng chuẩn khuôn khép của một nữ nhân theo lễ giáo, nghe được những lời bộc bạch vừa rồi liền nhịn không được bỉu môi chọc ghẹo.
"Con chị sinh ra mà giống như em thì chắc chắn mỗi ngày đều khiển phạt, còn bị bắt học thuộc nữ huấn với tắc, tội nghiệp đứa nhỏ làm sao..." Thiện Lâm thuận theo lời Hải Nghi mà bông đùa một câu, cười bảo:
"Nói thật cho hai người biết một việc, đây là bí mật của Anh gia, đừng kể cho ai biết nhé..."
Thiện Lâm ngó đông ngó tây, cung nhân nơi sân viện này sớm bị đuổi ra hết nên ngoài họ ra thì không có ai cả, nàng càng yên tâm hơn, ghé người về phía hai người đối diện mà thỏ thẻ:
"Trước kia cha ta bị mất sổ sách quan trọng, ta thì luôn là đứa phá phách, đúng lúc ta lại là nghi can vì ở gần đó, họ nhất quyết muốn dùng gia pháp lớn nhất phạt ta, mà ta cứng đầu không chịu nhận tội oan, vừa sợ vừa giận mà chạy đi thật xa, để rồi vô tình chạy vào một thuyền đánh cá chở đi tới một nơi xa xôi ở tận phía nam, lạc nhà tận một năm, nhưng ta chẳng sợ, tận dụng cả cơ hội đấy để ngao du một chuyến, thời gian ta bị lạc nhà dài suốt tận một năm, lúc đó chỉ mới mười một tuổi, hai người nghĩ xem, ta đã gặp được những gì bên ngoài?"
Càng kể càng phấn khích, Thiện Lâm bắt đầu huơ tay múa chân để miêu tả:
"Nhờ lần đi đó mà ta quen được không ít bạn bè, đều là đám trẻ lang thang cả, trong đó có một người xem ta như em gái, bảo vệ che chắn cho ta trước mọi thứ, y rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai ta biết trên đời vào lúc đó, đến anh trai ruột còn không tốt với ta như vậy, ta còn nhớ cũng là y đưa ta trở về Anh gia..."
"Anh trai..." Hải Nghi nghe đến câu này lại thẩn thờ, nhớ về khoảng thời gian lúc nhỏ được Nam Sơn Dương che chắn chăm nơm mà thấy nơi đáy lòng êm dịu lắng đọng, đau đớn y gây ra cho nàng từ thể xác đến tâm hồn đều tan biến đi đâu hết.
"Hai người nghĩ xem, là nữ nhi danh gia mà bỏ nhà tận một năm, cha mẹ lúc ấy giận dữ như thế nào? Họ không thèm tạ lỗi vì nghi oan cho ta, không hề hỏi vì sao ta lạc nhà, họ nghĩ rằng ta hư thân không giữ lễ đạo, là nỗi ô nhục của gia môn, cấm ta không được ra khỏi nhà trong suốt một thời gian sau đó, thời điểm ta mất tích cha chỉ nói với người bên ngoài là ta bệnh nặng rời quê nhà chữa trị, hiện giờ mới quay trở lại, đây là việc tuyệt mật chỉ có nội bộ Anh gia biết mà thôi...ực..."
Đang nói trôi chảy, đến chữ cuối cùng Thiện Lâm lại bị nấc một cái, có lẽ do say quá rồi nên bao tử mới lộn cộn khó chịu.
Mộc Lan cứ đứ đừ ra, chẳng biết vừa rồi có nghe rõ mấy lời tám nhảm Thiện Lâm kể hay không, còn Hải Nghi tay chống cằm, nhìn Thiện Lâm bằng một con mắt xét đoán:
"Ta nhìn là biết em không phải người bình thường rồi, sau này không biết còn làm nên đại sự long trời lở đất gì nữa..."
Thiện Lâm coi đó như lời khen, cười thêm khoái trí:
"Đến nam nhi ở tuổi đó còn chẳng có mấy ai như ta, cũng không khó hiểu việc cha mẹ vì em mà đau đầu thế nào...ực... chả bù với chị gái, xinh đẹp kiều diễm, có đủ phẩm chất công dung ngôn hạnh cùng với cầm kỳ hơn người, là lá ngọc cành vàng của Anh gia, định sẵn chỉ có thể làm đại phu nhân quyền quý hoặc là vào cung làm phi làm tần, sống cuộc sống sung sướng, ta cả đời chỉ sống dưới cái bóng ấy...ực... họ đều muốn ta phải trở nên giống như vậy...ực..."
Uống thêm ngụm nữa, chuyện xưa lần lượt lướt qua đầu mình, việc vui không có bao nhiêu mà việc bực tức lại đầy tràn cả rổ, nàng hừ nhẹ:
"Nhưng ta không thích sống như thế, ta không thích phải làm cái gì mà yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, không thích gò bó, không thích phải làm ả đàn bà giỏi tề gia hầu hạ ai, đáng tiếc... ực... Tôn ngộ không còn bị Như Lai Phật Tổ thu phục cơ mà, ngang ngược ương bướng đến mấy rồi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời bề trên, sau đó không lâu thì ta bị bắt học may vá, học nữ huấn, nữ tắc, học việc hầu hạ chăm bẵm, tất cả những việc nữ nhân bình thường làm ta đều phải làm theo."
Chưa gì rượu trong cốc đã cạn, Thiện Lâm chán nản đặt xuống, cả thân trên đờ đẫn lắc lư theo đất trời chao đảo trước mắt, không phân được thiên địa nữa, mơ mơ màng màng nói:
"Từ bé... em đã rất ngưỡng mộ những nữ nhân như Võ Mị Nuơng hay Trưng Vương, phụ nữ đảm đương việc nước việc dân, thật đáng nể... chỉ tiếc thiên hạ này là của đàn ông, người ta bảo nữ nhân khi chưa xuất giá phải nghe theo cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai, đến thiên hạ này cũng phải nằm trong lòng bàn tay của thiên tử là nam nhân...nữ nhi như chúng ta vốn nằm trong tay họ, sự tồn tại chẳng khác gì thêu hoa trên gấm vậy."
Những lời Thiện Lâm nói vô tình chạm đến cõi lòng Hải Nghi, vì một sự hờ hững của phụ vương mà nàng khó khăn cơ cực cả một thuở ấu thơ, lớn lên rồi cũng chỉ là viên đá trong tay để lão ném đi đâu thì ném, cho đến hiện tại, người vương huynh mà nàng nghĩ sẽ không giống bất kỳ ai khác cũng đang kiểm soát nàng... nàng thật sự luôn ở trong lòng bàn tay họ... mặc người điều khiển...
"Nói thật, người lẽ ra được chọn vào cung là chị của ta, Anh Sở Ngọc, nhưng có tai nạn bất đắc dĩ xảy đến nên Anh Thiện này phải nhập cung, có phải buồn cười lắm không?"
Từ lúc bé cho đến tuổi thiếu nữ, Thiện Lâm luôn có một ước mơ hiện đi hiện lại trong đầu rằng một ngày nào đó nhất định phải thực hiện, nàng ước mình được đứng tít trên đỉnh cao, có thể là toà tháp, có thể là ngọn núi, miễn là nơi cao nhất thiên hạ, ngắm nhìn thiên hạ chúng sinh.
Nhưng không biết từ khi nào, có lẽ là từ vào cung, nàng dường như không còn biết được mình muốn cái gì, thích cái gì nữa, cuộc sống của nàng chỉ đơn giản là trôi qua, trôi qua từng ngày nhàm chán vô vị để rồi bất lực nhìn hoạ trên đầu rơi xuống... nàng không biết ngày mai mình phải làm gì nữa...
Mệt nhoài gục người xuống bàn, nghĩ lại khoảng thời gian vui buồn lẫn lộn ở trong cung, Thiện Lâm không biết nên kể từ đâu cho hết:
"Thật ra dù nói bị ép nhập cung nhưng xem ra không tệ nhưng ta nghĩ, vào hoàng cung tuy không giống với ngao du sơn thủy, nhưng cảm giác mạnh trải qua cũng không thiếu, từ bị vu khống đặt chuyện đến bị tra tấn, tất cả đều trải qua, rất phấn khích đấy."
"Hahaha." Mộc Lan bị rượu say điều khiển, cười nắc nẻ một tiếng không có chút câu nệ hình tượng nào.
Tròng mắt liếc lên nhìn nữ nhân xinh đẹp đang dần say khướt là Hải Nghi, Thiện Lâm nén cơn sôi ùng ục trong bụng mà nói:
"Hải Nghi chị nói đúng, em ghét cuộc sống ở trong cung này, nhưng quen biết được hai người đúng là không uổng, còn có được một đêm vui vẻ như hôm nay nữa, thoắt cái buồn rầu quên hết..."
Hải Nghi đang cười cười tự dưng lại trầm mặt, đôi mắt đục ngầu xoay đi né tránh cặp mắt Thiện Lâm, không biết là đang che giấu điều gì, ở phía khác Mộc Lan như biến thành đứa trẻ, ôm bình rượu xem như đồ chơi không chịu buông ra.
Rượu vừa ngọt vừa cay, làm tâm tình đang vui cũng thành trầm buồn, Thiện Lâm lại uống một ngụm, kế đó ném chén rượu qua một bên, khảng khái nói:
"Thôi được rồi... ực... đừng nghĩ đến chuyện buồn nữa, mau vui lên đi, đêm nay chúng ta không say không về, ai còn buồn phiền gì trong lòng thì bị phạt uống thêm nửa bình!!!"
"Quá đáng..." Mộc Lan vật vã kêu lên, gắng gượng ngồi thẳng người dậy, hỏi:
"À phải rồi... cái điệu sáo mà chị thổi... ở yến tiệc là gì thế? Nghe hay quá... em đang buồn lắm... hay là chị tấu một khúc đi..."
Thiện Lâm gật gật đầu, nàng lòm còm cúi người nhìn đâu đó dưới đất, thấy được có một cây sáo tre nằm trơ trọi, trong chút ký ức nhỏ nhoi đêm hôm trước thì đây là nơi nàng thổi sáo cho hoàng đế nghe, sau đó cây sáo rơi đi lúc nào không hay...
Nhặt sáo lên kê bên miệng, Thiện Lâm vừa định thổi thì ngưng bặt, một tiếng nhạc cũng chẳng thổi được ra hơi, không phải vì say rượu nên không thể thổi...
...mà là vì nàng chỉ muốn thổi cho y nghe mà thôi.
Buông sáo xuống, Thiện Lâm vươn tay chỉ chỉ vào hai nữ nhân đối diện, làm giọng ra lệnh:
"Thôi đi, đang vui vẻ, đừng tấu nhạc buồn... ta sẽ thổi khúc nhạc vui vẻ mà bọn trẻ quê ta rất thích, hai người nhất định phải đàn hát đó! Bên trong nội điện có đàn, mau đem ra đây!"
Hải Nghi cũng bị rượu thâu tóm mất rồi, nhưng ý thức chưa mất đi, nàng bỉu môi:
"Tay ta bị thương, không góp vui được rồi..."
"Vậy thì múa đi."
"Múa?" Hải Nghi ngẩn ra mất ba nhịp, tính toán nghĩ ngợi rồi thấy chẳng có cách nào khác, vậy là gật đầu ngay:
"Được..."
Lúc Thiện Lâm cất tiếng sáo, lúc Mộc Lan cất tiếng hát kỳ quặc trong cơn say, Hải Nghi mới bắt đầu loạng choạng ngồi dậy mà múa như lời mình vừa nói.
Dù say mèm nhưng nàng quơ tay múa chân vẫn có gì đó rất mượt mà, có lẽ nàng biết cả vũ nghệ nhưng xưa giờ lại giấu chiêu không thể hiện ra, động tác dứt khoát gãy gọn vẫn có nét đặc sắc riêng.
Bí mật này cho tới sau này cũng chỉ có Thiện Lâm và Mộc Lan khi đang say rượu biết thôi...
Thiện Lâm không còn nhớ ra sau đó họ làm cái gì, hát hò, nhảy múa, thổi sáo, cười đùa giỡn hớt, trò gì cũng bày ra hết, Bách Hợp điện náo nhiệt xôm tụ vang khảo một góc cung hẻo lánh...
Không biết qua bao lâu, cả ba đã cùng say đến bí tỉ mỗi người ngồi một góc bàn, người ngủ thiếp, kẻ lầm bầm mê man, người mở to mắt trân trân nghĩ về thế sự cuộc đời.
"Mộc Lan... Hải Nghi..." Thiện Lâm lèm bèm trong cơn say, không còn thấy rõ trời trăng mây gió gì nữa.
"Hai người... đừng có giấu ta việc gì nữa đấy..."
Thiện Lâm muốn chợp mắt thiếp đi, nhưng rồi nhớ ra một việc quan trọng, một chút tỉnh táo còn lại cố kéo lại chút lý trí trong cơn say của nàng quay ngược lại.
Bóng đen... bóng đen ở cửa Hợp Hoan điện... Nam Sơn Dương...
Nàng he hé mở con mắt nhìn người chị Nam Hải Nghi đang chống cằm nhìn trăng tự vấn, nàng muốn gặn hỏi về bóng đen ẩn nấp ở Trước Hợp Hoan điện, muốn hỏi vì sao Nam Sơn Dương đột nhập được vào hậu cung, Hải Nghi và hắn ta rốt cuộc đang âm mưu cái gì với nhau?!?
Thiện Lâm cố muốn mở miệng nhưng chỉ ra được cái tiếng càu nhàu nhức tai của người đang say ngủ, hoàn toàn không có một câu nào tròn trĩnh...
"Thứ lỗi cho ta... Thiện Lâm... thân phận Nam thị của ta... vốn dĩ từ đầu chúng ta không nên kết giao... ta e rằng mình sẽ làm hai người thất vọng rồi."
Còn không để cho Thiện Lâm nói được một chữ rành mạch, Hải Nghi vậy mà lại cất tiếng trước, chẳng biết nàng ta có biết hai người em gái ngồi cùng mình có nghe được những lời tâm sự ấy hay không, nàng vẫn cứ tiếp tục giọng nói mang máng u buồn:
"Cứ oán hay hận ta cũng được... ta cũng không muốn phải làm thế..."
"Làm gì?" Thiện Lâm nhỏ tiếng đáp, nhỏ đến nổi dường như chỉ có nàng nghe được...
"Phản bội hai người..."
___________
Cạch...
Cùng hoàng đế đánh cờ hơn một canh giờ, cuối cùng lão thái giám Vương Thanh Mục cũng phải nhận thua, chủ động đứng dậy cúi người:
"Lão nô ngu dốt, để thua bệ hạ rồi..."
Nhìn trận cờ mình vừa thắng, Võ Tương Minh thấy không hề có một chút vẻ vang nào, ngược lại làm y thấy mất hứng bực dọc, nhìn lão thái giám thân cận mà rầu rĩ:
"Ván cờ này dù là trẫm thắng, nhưng chỉ cần tinh mắt nhìn kỹ cục diện thì hoàn toàn có thể nhận ra một sự thật rằng nếu vừa nãy khanh thay đổi hướng chơi, từ binh đến tướng trẫm hoàn toàn có thể bị khanh diệt sạch, việc này chỉ có hai khả năng, hoặc là khanh là kẻ vô tri đần độn không thể tìm được đường cứu mình, hoặc là..."
Vươn tay cầm lấy quân cờ của phía đối địch lên, Võ Tương Minh đặt lên mép trái bàn rồi huých nhẹ, quân tướng của mình cứ thế nằm gọn trong lòng bàn tay:
"...là khanh đang giả vờ thua để trẫm được vui."
Hoàng đế đã nhận ra việc mình cố tình nhún nhường, Vương Thanh Mục vội quỳ xuống:
"Lão nô đáng chết."
Thế sự cũng là như thế, vào lúc mình đắc ý nhất cũng là lúc bản thân lơ là nhất, nghĩ rằng mình đã thắng, thực tế sự thật tàn khốc sắp đến với mình chính là thất bại ê chề, đôi khi trong nhất thời kẻ địch đột nhiên thua thiệt không phải vì hắn yếu kém, mà là vì hắn muốn lùi một bước để tiến thêm mười bước, ăn sạch lại cả vốn lẫn lãi.
Trải qua những việc vừa qua, mích lòng thái hậu, suýt nữa gây họa trong lễ vạn thọ, đây coi như là bài học cảnh tỉnh cho y thôi không đắc ý quá sớm nữa.
Cờ chưa chiếu tướng thì dù đến lúc đứng ở bờ vực cũng chưa thể nói là thua, ngược lại dù đối phương có đang bị mình dồn đến chân tướng cũng chẳng đồng nghĩa là mình có lời thế hơn...
"Thôi không chơi nữa."
Khi y ném quân đi cũng vừa vặn đúng lúc có một thái giám cúi đầu che kín mặt mũi thình lình tiến vào thỉnh an, kế đó ghé vào tai hoàng đế thủ thỉ đôi câu, Võ Tương Minh nghe xong lại cười:
"Chỉ mới tới Vạn Thành vài hôm thôi mà thế tử Vạn Nam đã nóng lòng như vậy rồi, có biết hắn đi đâu không? Tới chỗ Nam Tiệp Dư à?"
"Bệ hạ dặn không được theo dõi quá sát sao kẻo đánh rắn động cỏ, hơn nữa đối phương ẩn nấp tài tình, nô tài khó mà lần theo nên không biết y đi đâu, còn Nam Tiệp Dư hiện đang cùng Tô Tiểu Nghi ở chỗ Anh Tiệp Dư uống rượu dùng tiệc, có lẽ Nam Tiệp Dư không biết gì hết."
Việc mình muốn nghe chỉ như vậy là đủ, Võ Tương Minh ra hiệu bảo đối phương lui ra, y nhìn trời tối bên ngoài, thấy giờ chẳng còn sớm, liền nói:
"Trễ thế này, bọn họ còn tiệc tùng gì nữa chứ? Không hợp lễ nghi gì cả..."
Vương Thanh Mục đang thu dọn mớ quân cờ trên bàn, híp mắt trả lời;
"Nô tài có hỏi thăm được, nghe nói mấy hôm trước... cùng với lễ vạn thọ của bệ hạ chính là sinh thần của Anh Tiệp Dư, nàng ta coi như biết lễ nghĩa, tránh né ngày thọ của bệ hạ mà làm tiệc, nếu không sẽ rất bất kính, đến hôm nay mới được thoải mái vui vẻ."
Tay cầm lên quân tướng ngắm một lúc, Võ Tương Minh trầm giọng:
"Những việc đó thì trẫm biết..."
Ảo não nhìn trời bên ngoài, Võ Tương Minh thấy bí bách khó tả, trăng sáng tinh khiết nay đã bị che khuất dưới làn mây mù mịt, điểm sáng cuối cùng của bầu trời bị che lấp làm cho màn đêm càng thêm u tối, mà trong bóng đêm, người ra kẻ vào giờ này nếu không mang theo đèn sẽ chẳng khác gì nhắm mắt đi bừa, khó mà phân định được đâu là trái, đâu là phải, lỡ mà sa đoạ vào đường lối bất chính thì quá là không may...__________
Cùng với Mộc Lan và Hải Nghi láo nháo cả một đêm, Thiện Lâm lúc tỉnh dậy mệt đến đứ cả người không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhờ đến An Ly và Liên Nhu giúp mình.
Nghe An Ly kể lại, đêm qua là sau khi nàng với Mộc Lan say mèm ngủ thiếp đi, là Hải Nghi còn một chút tỉnh táo đã thu xếp mọi việc, đưa Thiện Lâm về tẩm điện, còn Mộc Lan thì được một kiệu loại nhỏ đưa về Trí Ninh điện.
Sau khi rửa mặt chải tóc kỹ càng Thiện Lâm mới thấy mình giống một người bình thường hơn cái bộ dạng xù xù lôi thôi khi mới thức giấc, vhưa bao giờ nàng uống say như thế này ở trong đời cả, đã vậy còn uống say tận hai đêm liên tiếp, may là hoàng hậu không khỏe nên hôm nay không có buổi thỉnh an, nếu không nhất định sẽ tới trễ rồi lần nữa trở thành tâm điểm của cả cung cho xem.
"Chủ nhân, Tào Thượng Cung tới."
Vừa đúng trang điểm làm tóc qua loa xong là thái giám bên ngoài đã truyền lời tới, Thiện Lâm giật mình quay mặt lại hỏi kỹ mới biết mình không nghe lầm.
Tào Thượng Cung tới đây...
Từ lần trò chuyện kia, Thiện Lâm không còn đụng mặt bà ấy thêm lần nào nữa, hơn nữa nàng cũng không nghĩ là hai bên còn mặt mũi gì để gặp nhau, nàng quá vội vàng hấp tấp, chưa gì đã nóng lòng truy hỏi bà ta về chuyện quá khứ hai mươi năm trước của Ngô gia, còn bà ta thì cứ vậy mà bộc bạch hết những lời trong lòng vốn dĩ không nên nói ra với một người xa lạ là nàng.
Thiện Lâm không có bản lĩnh nhìn thấu tâm can của ai để biết những lời bà ta nói hôm đó có phải thật hay không, nhưng rõ ràng là giờ đây hẳn là bà ta phải thấy xấu hổ, hoặc đơn giản là ái ngại với việc đụng mặt nàng mới đúng, lý gì mà lại trực tiếp chủ động đến đây?
Có điều xem ra Anh Thiện Lâm này đánh giá quá thấp con người của Tào Thị Hương kia rồi, quả nhiên là người thâm niên trong cung, hỉ nộ ái ố không có điểm nào lộ ra ngoài thanh sắc, mặc cho trước đó cùng Thiện Lâm trút ra bao nhiêu lời gây khó xử cho đôi bên, hôm nay bà ấy vẫn có thể xem như chẳng có gì xảy ra, bình tĩnh mà thỉnh an rồi nói chuyện một cách cực kỳ thản nhiên, càng làm Thiện Lâm thấy bái phục đối phương.
"Bình thường giao gửi phẩm vật đều là chuyện của thuộc hạ, hôm điều gì có thể khiến cho Thượng Cung đại nhân cất công lặn lội qua đây thế?"
Tào Thượng Cung hơi hạ mắt một chút, ngữ khí vô cùng lễ độ:
"Tiệp Dư đại hỉ được thăng cấp vị, Thượng Cung cục cũng rất muốn tỏ một chút lòng thành, phải do đích thân Thị Hương phải tự tay dâng đến, tục lệ xưa giờ đã là như vậy, vốn định đến từ hôm qua, nhưng hẳn lúc đó chỗ này phải rất bận rộn tiếp đón trưởng sự các cung các viện khác cho nên mới lùi đến hôm nay, mong là sẽ không khiến Tiệp Dư mất vui."
Cái cách nói chuyện của bà ta dành cho Thiện Lâm dường như khác hẳn ngày xưa, còn nhớ khi nàng còn là Tài nữ, bà ta đối với bất kỳ ai cũng nghiêm khắc dạy dỗ, khi mới tháp phong nhưng chưa được lâm hạnh thì chỉ đơn giản là nhún nhường một chút, hiện nay đích thị là sự lễ độ mà một cung quan nên có đối với phi tần hậu cung, bà ta đối với từng người từng địa vị đều có cách hành xử riêng, mà cái quan trọng là những người ngày xưa từng sống dưới sự quản thúc của thị không một ai để bụng việc cũ, chỉ xem đó là sự tận tình mà bậc tiền bối dạy dỗ, đó là cái tài của họ Tào này.
Con người có vạn khuôn mặt không thể kể hết, mình đổi màu thì họ cũng đổi màu theo, đúng là huyền diệu...
"Đây là gấm tiến cống của Giang Hải, mềm mại mát tay, rất thích hợp để mặc vào dịp mùa hạ oi bức, mời Tiệp Dư xem qua xem thử."
Tào Thượng Cung ngoắt tay, nữ quan cấp thấp liền hai tay cầm một sấp gấm dâng lên chừng năm đến sáu sắp vải, Thiện Lâm không phải người thích đua đòi gấm lụa, lý ra nàng có thể từ chối thẳng thừng, nhưng nghĩ đến đối đã đích thân tới đây mình mình không thể không nể mặt, đành miễn cưỡng nhận lấy xem qua qua loa, định là sẽ chọn bừa một cái rồi đuổi khéo đối phương đi.
Mà phải công nhận đây là lụa tốt, như lời Tào Thượng Cung nói, chạm vào vừa mềm vừa mát, cảm tưởng như mình đang chạm tay vào một dòng nước mát, màu sắc cũng óng ánh vừa phải không quá chói mắt cũng không không hề quá u tối, chất liệu thế này dù có tìm sấp vải đẹp nhất ở Bách Hợp điện này ra so cũng chẳng bằng một phần mười.
Càng ngắm càng thích, xem đến mẫu thứ mười, đột nhiên có một mẫu giấy lộ ra, trên đó là một loạt các ký tự kỳ lạ cùng với những hàng chữ vàng cam như được in lên, nàng cúi mặt gần hơn, mở mắt đọc thầm:
"Bệ hạ đã biết việc Vạn Nam gửi thư chiêu mộ Chung gia, nghĩ rằng cha con ta cấu kết Nam thị phản bội Vạn Thành, hiện con bị cấm túc nơi cung môn không thể ra ngoài, nếu cha còn muốn giữ lại mạng, tốt nhất nên đề phòng cẩn trọng, thời cục bây giờ không còn như xưa, người phải thể hiện cho bệ hạ thấy Chung gia trung thành với triều đình..."
"Đây là..."
Tào Thượng Cung có vẻ chính là kẻ cố tình để Thiện Lâm nhìn thấy mảnh giấy ấy, bà ta vẫn làm như không có gì mà nói:
"Loại gấm này ở phương xa, tiểu chủ lần đầu thấy nên ngạc nhiên cũng phải, nếu người thích, Thị Hương có thể cùng người nghiên cứu thêm một chút..."
"Được." Thiện Lâm không dong dài mà trả lời ngay.
An Ly và Liên Nhu còn đang mải mê gọt hoa quả ở bên cạnh nên không chú ý tới sắc mặt hiện giờ của Thiện Lâm, nàng tằng hắng
"Hai người ra ngoài đi, ta muốn đàm đạo một chút với Tào Thượng Cung..."
Đến khi nội điện không còn ai ngoài mình và nữ phụ nhân, Thiện Lâm không giữ nổi kiên nhẫn nữa mà giơ mảnh giấy lên hỏi:
"Đây là ý gì?"
Môi họ Tào mím lại thành một đường ngang, dẫu Thiện Lâm là phi tần, bà ta là cung quan, nhưng khí thế kia hoàn toàn lấn át đứa trẻ ranh nàng, đối phương cứ vậy mà đổi khách thành chủ, biến mình như trở thành chủ nhân nơi đây:
"Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng ý tứ có hết, người còn chưa hiểu ư?"
"Tôi là muốn hỏi bà muốn bày trò gì?" Thiện Lâm lên giọng, tay đặt mạnh mẫu giấy xuống bàn.
Tào Thượng Cung bật cười, nét già dặn làm thần thái bà ta trở nên thật quyền uy sang trọng:
"Đâu có ý gì? Thế cục đang diễn ra người còn chưa nắm rõ à? Ngày xưa tiên hoàng lên ngôi lập quốc dù thiên hạ bề ngoài ổn định nhưng bên trong biến loạn trùng trùng, các môn hộ từng ủng lập người lập quốc nay đều đã trở thành các đại gia tộc hùng mạnh mỗi người mỗi thế lực, đến triều đình cũng chẳng kiểm soát được, tiên hoàng băng hà để lại một cục diện rối rắm cho bệ hạ tự mình giải quyết, Lý gia quyền uy, Chung gia hùng mạnh, cùng biết bao nhiêu quân lực chia nhỏ đằng sau đó, có đế vương nào mà không mong muốn mình giữ được quyền lực độc tôn cơ chứ, nếu Anh Tiệp Dư là quốc quân một nước, liệu có chấp nhận để kẻ bấy lâu luôn có thế lực uy hiếp ngai vàng của mình tiếp tục được tồn tại hay không?"
Từng hầu việc ở ngự tiền, việc hoàng đế đau đầu đâu phải Thiện Lâm không biết, có điều nàng là phận cung nữ nhỏ nhoi, đôi khi có những suy nghĩ hoang bạo nhưng cuối cùng cũng chẳng có bản lĩnh gì để xoay chuyển càn khôn cả.
"Nhìn lại vị thế ở triều đường hiện giờ, Ôn tướng quân cùng bao nhiêu binh sĩ ở khắp khu vực phía Bắc đều quy thuận bệ hạ, Tần tướng dưới chướng bệ hạ ngày càng có nhiều binh quyền, đám lão thần cũ gần như chẳng còn bao nhiêu đất dụng võ nữa rồi, vì cái gì mà thời gian qua Chung Quý Phi đóng cửa cáo bệnh không muốn ra ngoài? Vì cái gì mà Chung Thái Úy ở trên triều dốc lực muốn xung phong ra tiền tuyến?"
"Mảnh giấy này là của Chung Quý phi viết?" Thiện Lâm hỏi.
"Phải." Tào Thượng Cung gật đầu, tay chỉ vào mảnh giấy nhăn nheo kia mà tường thuật mọi chuyện:
"Vào ngày lễ vạn thọ, Quý phi đột nhiên mang một chiếc vòng tay bị hỏng tới Thượng Cung cục dặn dò Bạch Ty Trân phải đích thân sửa chữa, nhưng lại giấu vào trong đó một mẫu giấy hàng hà các đường nét vẽ bậy cùng với những câu đe doạ sẽ tố giác việc xấu trước kia của thuộc hạ tôi ra bên ngoài, việc này đúng lúc bị tôi bắt gặp..."
Nhận ra Thiện Lâm đang mở to mắt tựa hồ rất chăm chú lắng nghe, Tào Thượng Cung nói tiếp:
"Ta cứ thấy rất hiếu kỳ tại sao Chung phi lại muốn ta đem mảnh giấy với mấy câu từ nghệch ngoạch thế kia mang đi cho Chung thái úy, chỉ có đoán được là họ trao đổi tin tức bằng dấu hiệu gì đó..."
Thiện Lâm nhìn qua hàng chữ báo tin màu cam nổi bật, rõ ràng đây không giống như là được viết lên bằng giấy mực thông thường, đưa mũi hửi thử, lập tức nghe ra được cái mùi khó chịu của thức ăn để ở ngoài quá lâu dẫn tới ôi thiu:
"Mảnh giấy này khả năng cao là họ quét một loại màu ngầm hay dầu mật nào đó lên giấy, ta từng thấy người ta dùng mật hương làm chữ viết ngầm rồi bén với lửa, có khi nào..."
"Tiểu chủ xem ra cũng có hiểu biết..." Tào Thượng Cung xem đó như trò con nít, bật cười:
"Chút tiểu sảo này của họ Chung làm sao mà qua mặt được tôi? Vậy là tôi tương kế tựu kế, cho người giả nét chữ của Quý phi rồi dùng mật thư giả đánh tráo, xem như không có chuyện gì mà gửi tới cho Chung thái úy, còn mẫu giấy người vừa xem chính là nguyên bản, có điều đã bị xé mất một góc, Bạch Ty Trân mà biết mình bị thêm một người nữa nắm thóp chắc là sẽ từ quan mất, haha."
Không mấy quan tâm tới câu bông đùa của họ Tào, Thiện Lâm lẩm nhẩm những câu trong giấy viết, lẩm bẩm:
"Quý phi muốn Chung thái úy ra tiền tuyến đánh Vạn Nam, họ là không chờ được muốn lập công hiển hách để sống lại thời kỳ hồng trang của gia tộc sao?"
Nhận ra điểm bất thường, Thiện Lâm nói:
"Thế vì sao mà Quý phi lại bị cấm túc?"
Tào Thượng Cung dè chừng nhìn ra ngoài, sau đó cất bước lại gần Thiện Lâm, giọng nói khẽ khàng chỉ muốn để một mình Thiện Lâm nghe thấy:
"Tôi quen biết với một số người ở ngự tiền, họ dù úp úp mở mở nhưng tôi hoàn toàn có thể nhìn ra họ ám chỉ trên triều có kẻ thông đồng với Vạn Nam quốc, ở bên trong phá hoại nền mống Vạn Thành, bệ hạ tra tới tra lui, cuối cùng lại phát hiện ra cái đuôi cáo của đám người họ Chung, dù Chung gia có phản bội Vạn Thành thật hay không thì đại họa rơi xuống Quý phi trong nay mai là việc chắc chắn rồi."
"Thảo nào những ngày qua cô ta không hề ra khỏi cửa một bước, đến tôi cũng thấy rất khả nghi, tiếc là thân phận nhỏ nhoi không đủ tiềm lực để lần mò tường tận."
"Bây giờ người đã biết sự thật đằng sau rồi đấy."
Tào Thượng Cung thong dong trả lời, nhưng rồi khi ngẩng mặt lên, bà ta lại nhận về một đường mắt sòng sọc như dao cùng với vẻ xét đoán nghi vực lộ rõ, bà hiểu rõ nữ nhân nọ không tin nhưng cũng chẳng nao núng chút nào, cười bảo:
"Tiệp Dư muốn tin hay không cũng được, hôm nay Thị Hương chỉ muốn tới đưa vật, nhận hay không nằm ở tiểu chủ người..."
Đến Thiện Lâm cũng chẳng biết mặt mình đang nhăn nhó thế nào, kể từ lúc đặt xuống nàng không chạm tới mẫu giấy thêm lần nào, chỉ hỏi:
"Vì sao bà lại cho tôi biết việc này?"
Họ Tào giống như đợi nàng nói ra câu này lâu lắm rồi, bà ta thở dài, nói:
"Trước kia Tiệp Dư từng nói ta nịnh sang khinh hèn, bị Quý phi mua chuộc cho một chút lợi lộc mà làm ra chuyện đê tiện làm cho Tiệp dư bị giáng làm tỳ nữ, tôi chỉ muốn nói cho người biết, ở trong cung này nương theo chiều gió mới là trường thọ, biết tiến biết lùi mới là chân lý, giống như ta ở trong cung này, có thể tồn tại tới bây giờ không chỉ là làm giỏi làm tốt, đôi khi luồn cúi tuân lệnh, nịnh nọt bợ đỡ cũng là đạo sinh tồn, ngày xưa Quý phi quyền uy ngút trời, đến bệ hạ còn phải e dè xuất thân của nàng, đứng nói gì đến một nữ quan nho nhỏ như ta, đó chính là cái bất đắc dĩ, vâng lời nghe lệnh để sóng yên biển lặng mà tôi luôn nói."
Nói quá nhiều làm giọng thị khàn trầm đi thấy rõ, nhưng việc đó không làm cho sự đanh thép trong từng câu chữ của bả yếu đi:
"Ngày đó tôi vì cái bất đắc dĩ kia mà thuận theo cô ta tráo đổi y phục của người, khiến Tiệp dư bị đày làm cung nữ chịu cảnh khổ sở, hôm nay tôi mang bí mật này của Quý phi dâng lên là để Tiệp dư hiểu rõ, trừ bậc chúa thượng ra, đối với bất kỳ người nào tôi cũng có thể đứng yên nghe lệnh để bảo toàn cho mình, nhưng để nói là trung thành thì đừng nghĩ cũng đừng nghĩ tới, giữ dao bên cạnh chính là việc nguy hiểm nhất trên đời..."
Càng về cuối giọng điệu họ Tào càng lạnh, dù không biết lý do bất đắc dĩ mà bà ta nói là gì, Thiện Lâm mang máng nhận ra rằng vị Thượng Cung đại nhân này vốn cũng chẳng vừa mắt gì Chung phi cho cam...
"Bây giờ người đã là Tiệp dư, tân sủng mới của bệ hạ, hào quang như vậy làm cho ruồi bu kiến đậu bên cạnh hẳn là không ít, cứ xem như là ta nịnh bợ Tiệp Dư đi, về cái bằng chứng này, người giữ lại cũng được, hủy đi cũng được, thậm chí là tố giác lên bệ hạ chỉ chứng Chung thị, nô tỳ cũng sẽ sẵn sàng tháp tùng..."
Nói nãy giờ như thế cũng đã đủ, Tào Thượng Cung nhìn thẳng vào nét sững sờ không nói nên lời của Thiện Lâm, hiểu rõ nàng cần có thời gian để suy nghĩ, bà đành cáo lui, trước khi đi, bà ta như quên việc gì đó, quay mặt lại dặn dò:
"Ta ở trong cung bao nhiêu năm, thấy được và nhận ra được vô số chuyện, cô tiếp xúc với Nam thị, không phải điều tốt đâu..."
Nói xong, bà ta cứ thế mà rời khỏi, để lại Thiện Lâm đang ngơ ngác vì biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu.
Nam Hải Nghi...
Tần Lập bảo mình cẩn thận với Hải Nghi, đến Tào Thượng Cung cũng nói một câu tương tự như vậy, Thiện Lâm không phải người đa nghi, đối với chị em thân thiết, Thiện Lâm càng không muốn có suy nghĩ xấu xa về họ xuất hiện ở trong đầu.
Nhưng có lửa mới có khói, Tần Lập từng nói cái thai bị sảy của Tần Thục Dung can hệ vô cùng mật thiết với Vạn Nam, nếu nói Nam Hải Nghi có liên quan thì không phải không có khả năng.
"Cứ oán hay hận ta cũng được... ta cũng không muốn phải làm thế... phải phản bội hai người..."
Câu này không hiểu vì sao lại xuất hiện trong đầu Thiện Lâm mãi không rời đi, nàng không biết mình nghe được lời ấy vào thời điểm nào, là thực hay mơ, chỉ mang mang nhớ là đêm qua, giọng nói đó là của Hải Nghi.
Phải rồi! Đêm qua Nam Sơn Dương xuất hiện ở Hợp Hoan điện!!!
Vào lúc này nàng càng thêm chắc chắn họ có ý đồ bất chính, mà cái thai của Tần Thục Dung bảy phần là liên quan đến họ...
Việc này tạm thời gác lại, Thiện Lâm đợi đến lúc họ Tào đi mất dạng rồi mới giấu mảnh giấy vào túi áo trong sự nơm nớp lo sợ.
Thiện Lâm phải thầm cảm phục người đàn bà họ Tào này, ngày xưa bà ta cúi đầu tuân lệnh Chung thị chà đạp một con Tài Nữ thân cô thế cô là nàng, giờ đây thấy Anh Thiện Lâm một bước lên mây thì lập tức bày ra một bộ mặt khác, đưa ra bằng chứng quan trọng giúp nàng chỉ điểm nhằm cắn ngược lại Chung thị.
Có thể thấy, chỉ cần mình giữ được lợi thế, Tào Thị Hương ấy tuân lệnh bao nhiêu người cũng được, mà cái quan trọng là Anh Thiện Lâm nàng chỉ có quyền tiếp nhận ý tốt của bà ta, bà ta mới là người chủ động, việc còn lại là để đám chủ nhân cắn xé lẫn nhau.
Thảo nào nữ phụ nhân ấy tồn tại được đến ngày hôm na ở trong cung, bày mưu tính kế, không biết có bao nhiêu người bại dưới tay bà ta rồi...
Quên mất, phải nói là từ hai mươi năm trước thị vốn đã lợi hại như thế rồi mới chính xác, một đường xử gọn mọi kẻ ngán đường tranh chức Thượng Cung của mình, từ Hồ Ty Thiết lẫn kẻ phụ tình là Ngô thượng thư, trả thù lên trên dưới nhà họ Ngô không còn một mống người.
Dẫu nay Thiện Lâm có chút phong quang nho nhỏ, nhưng nàng tự dằn lòng rằng tốt nhất không nên có bất kỳ mâu thuẫn nào với người như Tào Thị Hương nữa, nếu việc Chung phi gặp họa như trong mảnh giấy nói là thật, vậy thì kẻ tiếp theo có tai ương ập tới chính là nàng!
____________
Thời tiết tháng sáu oi bức khó chịu, năm nay lại còn nắng gắt hơn năm trước, được mấy hôm trời thanh gió mát Thiện Lâm bèn ra ngoài tản bộ một chút cho chân thêm khỏe.
Vốn không phải người thích dạo hoa bắt bướm, thú vui tản bộ ngắm hoa của người trong cung tới bây giờ Thiện Lâm cố lắm cũng chưa thích ứng hoàn toàn, nhìn tới nhìn lui hàng hoa rực sắc mà thấy chán ngấy vô vị.
"Tiểu chủ à, hoa mẫu đơn đẹp quá..." An Ly chỉ vào chậu hoa gần hồ sen mà nói.
Phải rồi, mẫu đơn bên kia nở đẹp thật, dưới hào quang rực sáng càng tô thêm nét diễm lệ tuyệt sắc của nó, làm biết bao ánh mắt phải lưu luyến không nỡ rời, không hiểu sao cứ nhìn thấy thược dược hay mẫu đơn là Thiện Lâm lại nhớ về Chung phi, có lẽ do hai vẻ xinh đẹp vạn người mê ấy của người và hoa quá giống nhau, làm người ta không nhịn được mà liên tưởng.
Nói tới Chung thị... bằng chứng mà Tào Thượng Cung đưa cho... Thiện Lâm vẫn còn giữ ở trong tay, nàng không biết phải làm gì tiếp theo cả, là giữ kín bí mật hay công khai vạch trần?
Vốn cùng Chung phi nảy sinh thù oán sâu nặng, nếu thích, nàng hoàn toàn có thể cùng Tào Thượng Cung đem vật chứng ấy lên chỉ tội họ Chung vì dám âm thầm trao thư qua lại với ngoại tộc, sự hiềm nghi hoàng đế ném lên Chung gia sẽ càng tăng mạnh.
Nhưng mặt khác, đây cũng chỉ là một mảnh giấy, điều gì khẳng định những gì họ Tào ấy nói là sự thật?
Chung thị kia tất nhiên nàng sẽ không dễ dàng tha thứ đối với những việc thị từng làm với mình, nhưng trước khi đưa thứ này trình lên cho hoàng đế, nàng nên tìm thêm một vài căn cứ khác để khiến lời vạch trần này thêm đáng tin cũng như làm rõ mẫu giấy trên tay.
Nghĩ đến họ Chung rơi vào kết cục này, lý ra Thiện Lâm phải thoải mái lắm mới phải, nhưng không hiểu sao nàng lại chẳng vui nổi...
"Thược dược mẫu đơn đẹp thật, nhưng tuổi thọ của mấy loài này ngắn lắm, đem về trồng rồi giữ được bao lâu chứ? Chúng ta có hải đường là đủ rồi, không cần thêm nữa..."
Hải đường cũng là một loại hoa tuổi đời ngắn...
Nhìn tới nhìn lui cả hoa viên này đều là mấy đoá hoa sớm nở tối tàn cả, quá ngày hôm sau lại phải thay mới, ngày qua ngày, năm qua năm đều như thế, chỉ có thứ duy nhất không thay đổi là sự ganh đua phân cao thấp giữa các loài hoa là chưa bao giờ có điểm dừng.
Người ta ví người đẹp như hoa, trong nhất thời khó mà phân biệt được đâu với đâu, đơn cử là hiện tại đây giữa vườn hoa xuất hiện một nhóm mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy kiêu sa mỗi người một vẻ thi nhau đua sắc không khác gì mấy chậu hoa đằng kia, chỉ khác là họ không vô tri vô giác, đấu đá ngấm ngầm so với minh tranh trực tiếp còn đáng sợ hơn cả.
Chào xong cả một loạt người có địa vị cao hơn, Thiện Lâm không quên cả nữ nhân có vị trí cùng mình ngang vai ngang vế, hướng nàng ta cười nói:
"Ninh Tiệp Dư."
Đám phi tần ngoài Hà phi, Diêu phi và Ninh Tiệp Dư chẳng mấy ai dành cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì, đặc biệt là Tần Thục Dung, trong đó chỉ có Hà phi trước nay luôn ôn tồn gần gũi với mọi người, nói:
"Lâu rồi không đụng mặt nói chuyện cùng Tiệp Dư, lần trước ngươi bị vu khống đặt chuyện, bản cung vô dụng, chỉ có thể đứng ngoài làm người ngoài cuộc trơ mắt mà nhìn ngươi chịu cực trong Bạo Thất, càng nghĩ càng thấy mình có lỗi."
Dẫu từ khi làm phi tần đến bây giờ thái độ Hà phi đối với Thiện Lâm có phần rất xa cách, gặp mặt nhau chẳng được tới chục lần nhưng trước sau không thay đổi, nàng vẫn là người Thiện Lâm tôn trọng nhất:
"Đức phi chớ nghĩ nhiều, Thiện Lâm khi đó bị kẻ xấu hắt nước bẩn, có bằng chứng nhân chứng chỉ tội không thể tự cứu nổi bản thân, Thiện Lâm còn thấy vui mừng vì Đức phi không lên tiếng, nếu vì mình mà để Đức phi bị liên lụy, Thiện Lâm có chết ở Bạo Thất cũng xứng đáng."
"Haha..." Tần Thục Dung bất chợt cười khúc khích, nàng vươn tay che miệng, hành động nền nã cao quý bất chợt làm người ta liên tưởng về Chung phi:
"Anh Tiệp Dư hồi trước từng là cung nữ, phong sương gió cát gì cũng trải qua rồi, chút trầy da tróc vảy nơi Bạo Thất xá là gì, sẽ không trách Đức phi đâu."
Bị công kích trực tiếp, Thiện Lâm nghĩ đến tay chân suýt nữa tàn phế của mình mà nắm tay thành đầm giấu trong váy áo không để lộ ra...
Giống như Hạnh Tuyển Thị trước kia, Ô Mỹ Nhân là phi tần rất hay kè kè theo bên cạnh nịnh bợ Tần Thục Dung, thấy họ Tần mỉa mai Thiện Lâm, ả cũng lanh miệng mà tiếp nối:
"Phải đó, Thục phi từng khen Anh Tiệp Dư biết nếm mật nằm gai, quả đúng là như thế, ngày xưa từ Tài nữ biến thành cung nữ, sang hầu cung Đức phi chắc phải siêng năng cần mẫn lắm, hầu thế nào mà có thể chạy từ Thanh Ninh cung qua tới ngự tiền hầu hạ thánh thượng, chặng đường dài như thế, gió cát khói bụi hẳn là hít đủ rồi..."
"Hahaha..."
Nhìn bọn họ thi nhau cười khúc khích, Thiện Lâm có giận trong lòng cũng phải nhịn, Thục phi và Đức phi đang ở kia, mình thì thấp cổ bé họng vừa có chút vốn liếng, không nên cùng họ đớp chát qua lại làm gì, thiệt thòi chỉ có bản thân thôi.
Không thèm liếc hai người đó lấy một cái, Thiện Lâm hướng về phía Diêu phi và Hà phi, hỏi:
"Các chị em hôm nay đi đâu mà đông đủ thế?"
Diêu phi và Hà phi nhìn nhau, trong mắt là sự lúng túng không biết phải trả lời thế nào, Dụ Giai phi ở phía sau nhanh miệng nói:
"Là sinh thần của Thục phi, chị ấy mời các phi tần chúng ta ghé qua Hiền Linh cung ăn tiệc, Anh Tiệp Dư có..."
Nói đến đây, Dụ Giai phi nhận ra vấn đề mà ngưng bặt, căn bản Diêu phi vốn dĩ chẳng hề mời Thiện Lâm, cho nên nàng ta có đôi phần ái ngại không biết phải ăn nói làm sao...
Mình đã là khách không mời, chường mặt ra đây chỉ có nước làm người ta cười nhạo thêm, chẳng bằng quay về sớm một chút, hơn nữa Thiện Lâm càng không muốn cùng họ tụ tập làm gì.
"Thiện Lâm có việc bận ở cung phòng, không làm phiền các vị nương nương nữa, xin phép cáo lui..."
"Này Thiện Lâm..."
Hà phi gọi nàng, trong một khoảnh khắc nhỏ, Thiện Lâm cảm tưởng như mình được quay trở về khoảng thời gian là tỳ nữ Thanh Ninh cung.
"Hay là ghé qua Hiền Linh cung cùng chúng ta nói chuyện tâm tình đi, ngươi làm phi tần gần một năm rồi mà chẳng hoà nhập gì cả, chẳng bằng nhân dịp này cùng với chúng ta gắn bó một chút?"
Dụ phi thấy ý này rất hay, cũng tán thành:
"Phải đó, gặp Anh Tiệp Dư thật hay quá, sẵn đây hãy cùng đàm đạo về may vá, nghe nói Anh Tiệp Dư hồi còn là Tài nữ nổi danh là người có bản lĩnh thêu thùa nhất, Hà phi từng nhờ Anh Tiệp Dư giảng giải mà tay nghề càng tiến bộ hơn, ghé qua yến tiệc ăn uống rồi sẵn tiện cho chúng ta lĩnh hội một chút, chị em thấy có được không?"
Xưa kia hậu cung này dưới chướng hoàng hậu thì tứ đại hoàng phi Quý - Thục - Đức - Hiền là những người đứng đầu chúng phi tần, nhưng Ngô Hiền phi xuất thân chỉ là một tỳ nữ, vốn không được xem trọng, sau này thì bệnh tất triền miên nằm lì ở thẩm cung, dẫu có làm chính nhất phẩm nhưng người trong cung vốn đều xem là không có nàng ta tồn tại, cái chết của Ngô Ngọc Huệ cách đây không lâu chẳng qua là xác nhận việc ấy thêm một lần nữa thôi, cục diện hậu cung vốn chẳng thay đổi gì mấy.
Còn Dụ Giai phi là phi tử duy nhất ở ngai vị chính nhị phẩm, ngó lơ đi Ngô Hiền phi, mọi người từ lâu luôn mặc định nàng là người có địa vị cao thứ năm ở hậu đình sau Hoàng hậu, Quý phi, Thục phi và Đức phi.
Ngô Hiền phi chết rồi, ai nấy trong cung đều thủ thỉ với nhau rằng nếu có tháp phong ngôi Hiền phi mới thì Dụ Giai phi là người có khả năng cao nhất, có lẽ bản thân nàng ta cũng mơ hồ suy tính tới việc ấy, giờ đây trông nàng hào quang rực rỡ, cách nói cười tỏ rõ ra một ngạo nghễ, giống như rất sẵn sàng cho vị trí Hiền phi rồi.
Thấy Dụ phi và Hà phi đều ngỏ ý, Diêu phi nào có để mình mất đi mặt mũi trước tân nhân, bèn cười tươi:
"Đương nhiên là có thể, vậy thì Tiệp Dư hãy nể mặt bản cung mà đến Hiền Linh cung một chuyến nhé?"
...
Ngoài lúc còn là cung nữ hầu việc ở Thanh Ninh cung Đức phi, đây là dịp đầu tiên Thiện Lâm được cất bước vào cung thất của một phi tần chính nhất phẩm khác.
Nơi đây không giống Thanh Ninh cung bị kiềm nén mãi trong sự thô sơ mộc mạc của vị nữ chủ nhân, Hiền Linh cung bộc lộ rõ bề thế của một quý phi chính nhất phẩm hơn, cửa lớn cung to với màu cam vàng lộng lẫy, bên trong sân tứ phía có nhiều loại cây tùng, thiên tuế, đinh hương,... xa xa còn có một vườn hoa nhiều màu thắm sắc.
Tiếc là bữa tiệc diễn ra ngoài sân cho nên không thể thấy được toàn bộ nội thất bên trong xa hoa như thế nào.
Khách nhân tại đây có tổng cộng mười lăm người, nghe nói hoàng hậu có được mời tham dự nhưng không tới, về quy mô mà nói không phải quá lớn, không biết là Diêu phi giản dị cần kiệm hay vốn dĩ là bất công trong hậu cung, đường đường là Thục phi chính nhất phẩm mà sinh thần chỉ tổ chức đơn giản , hoàng đế bận quốc sự nên chỉ gửi lễ tới cho có lệ.
Chẳng bù vội tiệc sinh thần của Tần Thục Dung hồi đầu năm nay, dù cuối cùng vì việc sảy thai mà rối loạn tùng phèo nhưng quy mô hơn như vậy gấp chục lần, nhạc trống linh đình, hoàng đế lẫn hoàng hậu đều tham dự.
Mà dễ hiểu thôi, Tần Thục Dung ở hậu cung bây giờ địa vị lớn, anh trai nàng là Tần Bình, thống lĩnh mười mấy vạn quân từ thành đông tới bắc, quân lực áp đảo cả Chung gia, Lý gia, ở hậu cung nàng một tay nắm giữ ân trạch của thánh thượng, Lý hoàng hậu hay Chung Quý phi một thời lừng lẫy hậu cung đều phải cách xa ba thước.
Tần Thục dung cũng có tham dự, có lẽ nàng ta trông người mà nghĩ đến bản thân, nhìn thấy có tiệc sinh thần được tổ chức, lại thấy Diêu phi ẵm công chúa Điền Thanh mà tự nhớ đến việc mình mất con vào đúng dịp sinh thần, khó tránh khỏi trên mặt là mang máng buồn tủi.
Diêu phi nhận ra việc đó, vội bảo người đưa Điền Thanh sang chỗ khác chơi, cười nói:
"Bản cung vốn mời Thục dung đến là để giải khuây, nào ngờ có chút động chạm rồi."
Tần Thục Dung cụp mắt, không nói gì cả...
Diêu phi tiếp tục dùng lời dịu ngọt để an ủi:
"Thục dung đừng buồn quá, con rồi sẽ có nữa, huống hồ em lại là người nhận được thánh sủng nhiều nhất, chỗ bản cung có liều thuốc gọi là Hoàn Trì an dưỡng rất tốt, hợp cho phụ nữ muốn có con, lúc trước ta dùng không ít, quả nhiên lại hiệu nghiệm, để lát nữa bản cung cho người mang qua Các Vân hiên nhé?"
Vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, Tần Thục dung cười khiên cưỡng:
"Không cần đâu, tần thiếp nghe nói từ lúc vào vương phủ đến sáu năm sau đó Thục phi không có một mụn con nào, miệt mài tìm đủ cách dưỡng thai, dùng đến cả cái thuốc Hoàn Trì ấy, cuối cùng sinh ra một công chúa..."
Như là một việc rất buồn cười, họ Tần bắt đầu cười tủm tỉm:
"Tần thiếp nghĩ người vẫn còn cần phải dùng thứ thuốc này nhiều hơn nữa, sợ là không đủ cho tần thiếp dùng rồi."
Trước mặt bao nhiêu người Tần Thục Dung nọ dám châm biếm Diêu Thục phi chỉ sinh được công chúa, mặt Diêu phi vì thế mà tái hẳn.
"Tần thiếp xin được nhận sự chiếu cố của Đức phi hơn, dưới gối bệ hạ chỉ có một hoàng tử, Đức phi là sinh mẫu hoàng tử duy nhất, địa vị độc tôn, đại điện hạ không có anh em cùng mình vui đùa, hẳn là Đức phi cũng đau đầu chăm nom lắm, tần thiếp nguyện gánh lãnh trách nhiệm giúp Đức phi phân ưu..."
"Ây cha..." Hân Tu Nghi bỉu môi ra mặt:
"Long chủng của Thục dung mới mất nửa năm, còn chưa biết khi nào sẽ hoài thai tiếp mà Thục dung đã vội vàng tính đến cả việc đứa nhỏ kế tiếp là nam hay nữ rồi."
Tần Thục Dung nào có nhún nhường gì một Hân Tu Nghi nhỏ nhoi, cũng cười ma mãnh đáp:
"Chỉ trách Như Huệ này được bệ hạ chiếu cố, mấy tháng qua người đến hậu cung ba lần thì hai lần là ở Các Vân hiên rồi, không muốn tính cũng không được, Hân Tu Nghi hầu hạ bệ hạ gần bốn năm, mày cao mắt thấp của bệ hạ không biết đã nhìn thấy qua bốn lần hay chưa, vậy nên mới có thể thong dong nhàn nhã không cần đau đầu suy nghĩ chuyện tương lai, Như Huệ muốn an nhàn như vậy còn chẳng được."
"Cô!" Hân Tu Nghi thẹn quá hoá giận kêu lên.
Tiệc sinh thần đột nhiên trở thành chiến trường đấu khẩu của đám phi tần, đến Hà phi tính tình hòa nhã cũng bị những lời vừa rồi làm cho cau mày, thở dài:
"Vẫn là Thục dung có phước nhất, ngày ngày được bệ hạ ghé thăm, cung thất thì nằm ngay kế bên cung Thượng Dương của hoàng hậu, có thể dựa rồng bám phượng, có ân trạch cao chiếu, việc tính toán tới cả đường con cái trong tương lai chỉ có Thục dung đủ cân lượng nói ra thôi, chả bù với đám nữ nhân thất thế như chúng ta, chỉ có thể ngày ngày ngồi dưới bóng chiều tà thơ thẩn chờ đợi."
Không biết có phải chỉ có một mình Thiện Lâm nhận ra hay không, nhưng nàng dường như nhìn ra được cách Tần Thục dung nói chuyện với Hà phi có vẻ nể mặt hơn đối với Diêu phi:
"Bám rồng dựa phượng thì tần thiếp không dám nhận, bệ hạ xem trọng hiền thần, đối với tần thiếp chẳng qua là hậu đãi một chút thôi, còn hoàng hậu, haha, đúng là nhờ có hồng phúc của hoàng hậu cả..."
Có vẻ là để thể hiện uy thế, trời nóng như thế này mà Tần Thục Dung kia ăn mặc quá cồng kềnh, trên đầu là trâm hoa đủ loại, thân mình khoát áo nhung vạt cẩm màu lam đỏ đậm cùng với khăn choàng vàng tươi bắt qua ngang eo, ở đây tưởng chừng như nàng ta là kẻ có địa vị cao nhất.
"Từ ngày chuyển đến bên cạnh Thượng Dương cung thì tần thiếp mới được nở mày nở mặt, cứ nhìn xem số lần bệ hạ đến Các Vân hiên xem, còn nhiều hơn cả những lần ghé thăm bậc mẫu nghi..."
Dụ Giai phi bắt đầu thấy Tần Thục dung đi hơi xa, vội nhắc nhở:
"Thục dung ăn nói hình như có phần mạo phạm rồi đấy."
Bỏ một quả nho tím vào miệng, Tần Thục Dung làm như chẳng mấy để tâm tới ở hậu cung có người gọi là Dụ phi:
"Tần thiếp nào dám mạo phạm hoàng hậu, hoàng hậu thân phận cao quý, được bệ hạ ban cho bao nhiêu đãi ngộ tận mây xanh, cung thất tráng lệ, cây hoa trong vườn không phải mai đỏ thì là mẫu đơn, chưa kịp héo lá vội vàng thay mới, làm Mộc Uyển cục phải bận rộn tới lui."
Nói đến đây, Tần Thục Dung vuốt vuốt vạt áo, ngữ khí đầy sự chua ngoa ngạo mạn:
"Thấy hoa mà không kịp nhìn quả thì quá tiếc đi..."
Hay cho câu thấy hoa mà không kịp nhìn quả, họ Tần này càng ngày càng quá xấc láo, dám đem hoa với quả ra để châm biếm hoàng hậu về đường con cái, nói tới sinh nở, ở hậu cung ngoài Diêu Thục phi và Hà Đức phi ra thì làm gì còn ai có con nữa, nàng ta nói như thế khác nào là đang tát vào mặt trên dưới tất cả hậu phi còn lại?
Thiện Lâm nãy giờ chỉ ngồi cuối đầu húp bát súp, vốn không mấy quan tâm đám người kia giương dao ném rìu, cho đến khi nghe thấy lời mới vừa rồi mới ngẩng lên, nàng nhận ra mặt Hà phi tối sầm, Diêu phi cười trừ gượng gạo, các phi tần người nào người nấy đến hầm hầm giận dữ lườm liếc Tần thị...
Họ Tần kia vẫn tỏ ra thản nhiên sau khi nói ra những lời đại bất kính, nàng ta nâng cốc rượu lên nhâm nhi, làm như mọi ánh mắt thù ghét xung quanh mình căn bản không hề tồn tại.
Từ trước tới nay cái gọi là hảo cảm Thiện Lâm dành cho Tần thị ấy gần như là bằng không, ngày xưa lúc còn là Tài nữ cũng là ả nhiều lần ỷ mình thân phận cao quý mà nghênh ngang tự đắc không xem ai ra gì, so với Phương Chỉ Lôi đâu kém cạnh gì, nghĩ tới mình cùng cô ta không thù không oán mà bao nhiêu lần bị công kích mỉa mai, đến lúc này xem ra không thể ngồi đây mà nhìn được nữa...
Buông thìa xuống, Thiện Lâm nhìn các phi tần đang mặt mày hầm hầm mà cười giải hòa, cố hết sức có thể mới làm cho giọng mình bình ổn thong dong mà nói:
"Nhắc đến hoa quả, mấy hôm trước bệ hạ cho người mang tới Bách Hợp điện rất nhiều hoa hải đường, đây là loại hoa ngắn tuổi, hoa không còn thì lại có quả, rồi lấy đó làm thu hoạch rồi trồng tiếp diễn một vòng tròn."
Đến đây, Thiện Lâm ghé mắt qua chỗ Tần Thục Dung còn dương dương đắc ý với bộ gấm phục đỏ xanh đẹp mắt, nói:
"Trong đó có một cành hoa đỏ rất đẹp, dù chưa biết sau này ra quả sẽ như thế nào nhưng nó vẫn là cành nở to nhất, xoè ra rực rỡ nhất, lấn át cả mấy loại hoa khác ở bên cạnh, chờ đợi mãi suốt một thời gian, cuối cùng chẳng những quả hỏng hết mà lại héo nhanh nhất, phí cả công sức của người trồng mấy tháng qua, Thiện Lâm không phải người thích ngắm hoa, chỉ biết giữ lại cây tốt hơn là thích cây đẹp, cho nên cái cành hoa đó sớm Thiện Lâm bỏ quách đi rồi, đẹp tới đâu cũng không giữ lại làm gì được, ngược lại có những hoa tuy trồng chậm, tuy không phải rực sắc nhất nhưng hoa tươi quả đẹp, có thể thu hoạch dùng tiếp, chỉ như thế là được, không cần phải hơn."
Đang đắc ý, sắc mặt Tần Thục dung thoáng cái đổi màu xanh tím, các phi tần một số người đã che miệng cười dẫn tới nàng ta thẹn quá hoá giận, đập bàn quát:
"Cô dám đem việc long tự đã mất của bản cung ra giễu cợt sao?"
Khi không bị ném tội từ trên đầu xuống, Thiện Lâm nào lại để yên, bèn vội đứng lên cúi người:
"Xin Thục dung thứ lỗi, ban nãy Thục dung nhắc tới việc thấy hoa không kịp thấy quả, Thiện Lâm chỉ tùy tiện nhắc lại việc trồng hoa ở nhà mình thôi, nào có so sánh hơn thiệt với ai, xin các vị nương nương suy xét..."
Dừng một chút, Thiện Lâm lại giương mắt lên liếc họ Tần, ngữ khí càng thêm cứng cáp:
"Còn nếu bảo ví hoa với người là mạo phạm, Thục Dung nhắc tới hoàng hậu rồi lại bảo thấy hoa mà không kịp nhìn quả, đây há có phải là câu đại nghịch bất bạo dĩ hạ phạm thượng nhất?"
Diêu phi thoả mãn ra mặt, bẽn lẽn bảo:
"Anh Tiệp Dư nói hay thật, trong một vườn hoa không cần phải có một cành nở to nở đẹp nhất, quan trọng là một vườn mỗi cây mỗi loại đều nở đẹp tươi tốt, hoa nở quả mọc đúng với chu kỳ, thu hoạch rồi lại trồng tiếp, từ đó mới ra được một vườn tược nhiều cây nhiều loại không đâu là cao nhất, không đâu là thấp nhất, tạo ra mỹ cảnh hài hòa, đây mới là cách trồng hoa hưởng hoa..."
Bình thường họ Tần luôn là kẻ đổ nước lạnh lên đầu rồi để người khác im lặng chịu trận, bây giờ lại chịu thiệt trước một Tiệp Dư mới nổi, thêm những câu Diêu phi nói như châm thêm dầu vào lửa, khiến nàng phải bật ra một tràng đay nghiến:
"Bản cung được bệ hạ sủng ái, không có phúc phận sinh con thì cũng sẽ được hồng phúc cao chiếu chở che, nhưng Tiệp Dư đề cao bông hoa nhỏ nhoi như ta quá rồi, có hoa mà không có quả, hoa đẹp nở to nhất nhưng quả hỏng mà cô bảo chắc là đoá hoa vô phúc vô phận trong vườn hoa không ai thèm ngắm tới, ta chỉ là một Thục Dung, đâu phải hoàng hậu, nào có dám nhận là hoa vương để mà nở to đẹp nhất?"
Lần này, một lần nữa cả cung điện bị đợt im lặng không gợn sóng bao trọn, mọi người nhìn nhau, ngầm hiểu họ Tần cư nhiên tiếp tục mỉa mai Lý hoàng hậu, chỉ là ám chỉ lần này so với ban nãy còn gay gắt cay nghiệt hơn.
Dụ Giai phi tự thấy mình luôn đối tốt với Tần thị, lúc đối phương sảy thai cũng là mình thường xuyên đến hỏi thăm chăm nom an ủi, vậy nên hết sức chạnh lòng vì phải nghe lời cay đắng vừa rồi, muốn đứng dậy nói lý lẽ thì bị một hình ảnh làm cho kinh động nhẹ, lời nói cũng lấp bấp:
"H... h..."
Hà phi lắc đầu hết nói nổi với Tần Thục Dung, đúng lúc thấy sắc mặt của Dụ phi liền hiếu kỳ hỏi:
"Sao thế?"
Dụ phi không trả lời Hà phi, thần sắc càng kinh hãi hơn, run rẩy bảo:
"H... hoàng hậu nương nương..."
Cả một đám phi tần hoảng hồn quay mặt lại, thấy được ngay tại cổng thủy đình là một nữ nhân bận phượng bào hồng gấm, trên mặt nàng mang theo một nét phong sương mệt mỏi cùng đâu đó sự hờn giận căm tức bên trong ánh mắt.
"Hoàng hậu vạn phúc kim an!!!"
Tần Thục Dung là người cuối cùng nhận ra sự hiện diện của Lý hoàng hậu, càng là người duy nhất chỉ đứng ngây ra trong khi những người còn lại đang quỳ dưới đất hô giọng thỉnh an, đến khi đám người kia dứt lời nàng mới bình tĩnh lại sau cơn giận bộc phát, đứng lên làm tư thế bái kiến:
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu."
Mãnh thú trước lúc vồ mồi đều rình rập chậm rãi từ tốn, Lý hoàng hậu trông chẳng khác gì mấy, nàng ta chậm rãi cất bước đi đến nơi mà Tần Thục Dung đứng, một tay được cung nữ dìu, tay còn lại thả thong dong thả lỏng lắc lư theo từng bước chán, ban cho họ Tần một cái ánh mắt chẳng hiền từ gì cho cam.
Tần thị hay làm hùng làm hổ nhưng thực tế chỉ là cọp giấy, đứng trước hoàng hậu nào có dám thái độ gì như ban nãy nữa, chưa gì đã tay chân bủn rủn, nói năng càng không nên lời:
"Hoàng... hoàng hậu..."
BẠT!!!
Tính từ lúc hoàng hậu xuất hiện cho tới khi giáng lên mặt Tần Thục Dung một bạt tay đau điếng chỉ vỏn vẹn trong vài nhịp, nàng ta ra tay gãy gọn dứt khoát không dư thừa một đoạn nào, đến cả Tần thị sau khi bị tát xong vẫn còn thẩn thờ chưa hiểu điều gì mới xảy đến với mình.
"Chăn êm nệm ấm lâu rồi nên có vẻ cô rất dễ ngủ mơ, cát tát này là để cô tỉnh táo ra một chút đấy!"
Giọng hoàng hậu hơi run run nhưng sắc bén đanh thép, làm cho người nghe phải ớn lạnh, nàng ta quay người lại nhìn vị chủ nhân của Hiền Linh cung, bật cười:
"Thục phi... tiệc sinh thần của cô nào nhiệt quá đi..."
Mắt phượng nhìn một loạt người nơi đây, cuối cùng dừng ở chỗ Thiện Lâm, dĩ nhiên nàng cũng nhận ra ánh mắt như dao phóng về mình, nàng chỉ biết cuối đầu thật thấp, cố lắm mới thôi không suy nghĩ đến việc sẽ nhào lên đó bóp chặt cổ đối phương...
"Hừ..." Không còn gì để xem nữa, Lý hoàng hậu hừ nhẹ, phất nhẹ tay áo quay người một đường đi khỏi Hiền Linh cung.
Mọi người đều chỉ cúi mặt nên hoàn toàn không có một ai nhận ra rằng bước đi của hoàng hậu khập khễnh loạng choạng như thế nào, nếu không có cung tỳ theo đỡ, sợ là có thể sẽ ngã sầm ngay tại nơi đây...
Lý hoàng hậu đi rồi, sự căng thẳng mới vừa rồi cũng vơi đi ít nhiều, Hà phi là người đứng dậy đầu tiên, nàng vội vàng đi đến chỗ Tần Thục Dung ân cần hỏi:
"Có sao không?"
Hà phi đứng ở phía bên tay phải của Tần Thục dung, mà nàng ta bị tát ở má trái nên khó mà thấy rõ vết thương, đến khi Nguyễn Sung Dung ở kế bên hét lên mọi người mới vỡ lẽ:
"Máu! Máu kia kìa!!!"
Cái tát kia đích thực đã tát bay luôn hồn vía của Tần Thục Dung rồi, nàng ta ngẩn người cả một hồi lâu, đến khi tiếng kêu của Nguyễn Sung Dung cất đến mới giúp nàng choàng tỉnh, tay vươn lên xoa xoa má, thấy được cả một làn nước đỏ dính nhoè cả các đầu ngón tay.