Bà ấy không ngờ rằng người hãm hại mình lại chính là tôn nhi và tức phụ của bà.
Sở dĩ bọn chúng hãm hại bà là để đối phó với Diệp Hàn, không để bà bảo vệ Diệp Hàn.
Bọn chúng càng muốn hại bà, bà càng phải sống thật tốt, bọn chúng càng muốn hại Diệp Hàn, bà càng phải bảo vệ hắn.
Vân Nhược Linh nghĩ rằng trước đây Thái hậu bị hại là do Tấn Vương mua chuộc Vương thái y, nàng vội vàng nói với Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, người làm như vậy là đúng, để bệnh tình của người khỏi hẳn, mấy tháng này người nhất định không được gặp họ, tránh việc họ lại làm ra chuyện gì đó, cố ý chọc giận người, bệnh lao phổi của người không chịu được tức giận."
Bây giờ phu thê Tấn Vương không dám hạ độc Thái hậu, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không dùng những cách thức khác.
Thái hậu già rồi, chỉ tức giận một chút cũng không chịu được.
Vì vậy nàng phải báo trước cho Thái hậu biết để người đề phòng.
Thái hậu gật đầu, lạnh lùng nói: "Hai kẻ độc ác này, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến những việc không đứng đắn, nếu bọn họ dành một phần mười tâm trí cho việc nghiêm chỉnh thì chắc chắn đã làm được rất nhiều chuyện rồi. Tuyết ma ma, sau này nếu phu thê Tấn Vương còn đến cầu kiến cứ xem như không thấy, ai gia cũng không muốn nhìn thấy hai kẻ vong ân bội nghĩa này."
Phải biết rằng khi Tấn Vương còn nhỏ, Thái hậu cũng rất mực yêu thương và hết lòng bảo vệ.
Không ngờ rằng sau khi lớn lên lại bị mẫu hậu của mình châm ngòi chia rẽ, làm cho hắn ta và Thái hậu dần dần xa cách.
“Vâng, Thái hậu.” Tuyết ma ma lại nói: “Thái hậu, phu thê Tấn Vương có phần hơi quá đáng, lão nô đã nói thân thể của người không được thoải mái, không thể gặp bọn họ, kết quả bọn họ còn cố ý lớn tiếng rêu rao, nói người thiên vị phu thê Ly Vương, đối xử lạnh nhạt với Tấn Vương phủ. Sau màn chia rẽ của Tấn Vương phi, bây giờ cung nữ và thái giám bên ngoài đều nghi ngờ người bên trọng bên khinh. Lão nô e rằng, không bao lâu nữa chuyện này sẽ lan truyền khắp hoàng cung, chỉ sợ rằng sẽ gây bất lợi đến thanh danh của Thái hậu."
“Hai tên chó chết!” Thái hậu tức giận đập một cái xuống giường, đột nhiên hối hận nói: “Xin lỗi, ai gia đã xúc phạm đến chó, hai tên không biết tốt xấu này đúng là súc sinh! Diệp Hàn, Nhược Linh, đợi lát nữa các con ra ngoài, nếu bọn chúng còn ở đó, các con giúp ta nói với chúng, thanh danh của ai gia làm sao có thể bị bọn chúng hủy hoại?”
“Vâng, Hoàng tổ mẫu.” Vân Nhược Linh đáp.
Có ý chỉ của Thái hậu, chờ khi nàng ra ngoài, nhất định phải thay Thái hậu trút giận.
Sau khi Thái hậu nói xong, bà kéo tay Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh, đặt tay hai người lên nhau.
Vân Nhược Linh có chút không quen, nàng định rút tay ra, nhưng lại bị bàn tay như ngọc của Sở Diệp Hàn nắm chặt, hắn khẽ cười liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt có ý sâu xa.
“Diệp Hàn, Nhược Linh, một tháng nữa đã trôi qua, tại sao trong bụng Nhược Linh vẫn không có động tĩnh gì?” Vẻ mặt Thái hậu vô cùng quan tâm hỏi.
Khuôn mặt của Vân Nhược Linh đỏ bừng, nàng và Sở Diệp Hàn thiếu chút nữa đã hòa ly, làm sao có hài tử được.
May mắn là Thái hậu vẫn không biết chuyện hòa ly này.
Nếu thái hậu biết được, chắc chắn sẽ trách mắng bọn họ.
Vốn tưởng rằng Sở Diệp Hàn cũng sẽ như trước không trả lời câu hỏi của Thái hậu, hoặc là tìm đại một cái cớ cho qua chuyện.
Không ngờ rằng, đột nhiên hắn lại nói: "Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, bọn con nhất định sẽ cố gắng."
“Tốt rồi, các con đều đã trưởng thành, nhất định phải sớm có hài tử, ta nghĩ dáng vẻ của Nhược Linh rất có khả năng sẽ sinh con trai, Diệp Hàn, con cần phải cố gắng hơn nữa.” Thái hậu mỉm cười.
Đôi mắt Sở Diệp Hàn sáng như sao trời, hắn đưa mắt liếc nhìn Vân Nhược Linh, trong ánh mắt mang theo ý cười: "Vâng, Hoàng tổ mẫu, tôn nhi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa."