Ninh Bảo Chiêu chạy suốt hai ngày hai đêm mới đến được phủ đệ ở Hàng Châu vào lúc giữa đêm. Nàng mệt muốn ngất xỉu, việc đầu tiên khi bước vào phủ là tắm rửa rồi chui lên giường nằm ngủ đến sáng hôm sau. Ninh Bảo Chiêu thức giấc, cho thuộc hạ đi nghe ngóng tình hình ở kinh thành. Nàng thành công trốn thoát đến Hàng Châu, nơi này cách kinh thành khá xa nên nàng tin Nam Cung Vân Duật sẽ không tìm thấy nàng. Tuy nhiên, không hiểu sao sống lưng Ninh Bảo Chiêu vẫn có chút bất an ớn lạnh
Tại Quốc công phủ
Bạch Ngọc Âm ngồi tựa vào Ninh Dụ Tri, lột quýt bỏ vào miệng, hỏi ông
- Chuyện sao rồi ?
Ninh Dụ Tri thở dài, ông xa nữ nhi có chút nhớ. Mặc dù bí mật đi thăm nhưng không thể gặp thường xuyên được
- Chiêu Chiêu đã đến Hàng Châu vào đêm hôm qua, mọi chuyện vẫn thuận lợi
Cả sáng nay một đám phu nhân kéo sang, thiếp khóc đến sưng mắtTa cũng không kém nàng, hiện giờ Ninh Huân Phong đang tìm xác ngoài biển kìa. Chỉ cần một tháng nữa, ta liền đến Nhiếp Chính Vương phủ xin từ hôn. Nam Cung Khâm chắc phải đồng ý.Ninh Bảo Chiêu ở phủ đệ Hàng Châu tận hưởng làm phú bà cổ đại, có kẻ hầu người hạ. Hiện giờ nàng không phải lo nghĩ gì, cái mạng nhỏ của nàng đã được bảo toàn, cứ ở lì trong phủ ăn rồi nằm, đóng chặt cửa không gặp ai.
Thuộc hạ có nhận được tin tức từ kinh thành, phụ thân nàng đã sang Nhiếp Chính Vương phủ xin từ hôn nhưng nhiếp chính vương vẫn như cũ, không có động thái muốn từ hôn, Ninh Dụ Tri cũng nói rõ ý tứ với Nam Cung Vân Duật nhưng không thu hoạch gì. Phụ mẫu cũng sắp chuẩn bị tang lễ cho nàng luôn rồi
Ninh Bảo Chiêu trầm ngâm, mặc kệ, nàng sống ở đây rất tốt, hưởng thụ làm cá muối có cuộc sống ẩn dật tự tại.
Nàng quay sang nói với Dung nhi
Em còn giữ mấy cái mạn che mặt. Ta muốn cải trang đi dạoEm sẽ đi chuẩnBa người bịt mạn che đi ra ngoài chơi, tự nhiên hôm nay nàng có chút lạnh người. Chắc là bị cảm, Hàng Châu mấy hôm nay toàn đổ mưa giông. Ninh Bảo Chiêu đi trên đường phố, nàng biết Hàng Châu có cánh rừng hoa đào, tò mò muốn đến đó thử một lần cho biết. Nàng nhìn cánh rừng ngập tràn màu hồng, xen kẽ mùi hương dịu nhẹ, thầm nghĩ bây giờ có vò rượu hoa đào cùng thịt nai nướng thì mỹ mãn hết chỗ chê. Dung nhi nhìn xung quanh, hứng thú nói với nàng
- Quận chúa, em nghe nói khu rừng này có một cây cổ thụ ngàn năm, chỉ cần đứng dưới gốc cây ước nguyện, điều ước sẽ thành sự thật
- Thần kì vậy sao ? Chúng ta đi xem thử, ta đang muốn thỉnh một điều ước đây
Thật sự có nơi tốt như vậy sao, Ninh Bảo Chiêu đang muốn cầu bản thân bình an sống qua kiếp nạn, nàng cũng mong muốn bản thân có một nam nhân mạnh mẽ che chở cho nàng, tốt nhất là mạnh hơn Nam Cung Vân Duật, như vậy nàng không còn sống ẩn dật như vậy nữa. Ninh Bảo Chiêu nhìn bóng dáng quen thuộc giống như là
Doãn Đông Thần liền xoay người rời đi nhưng bị hắn gọi lại
- Quận chúa ? Có phải là người...
Nàng cắn môi, hôm nay đúng là xui xẻo, gặp người quen ở đây, cầu cho hắn đừng nhận ra nàng
- Xin lỗi, huynh nhìn nhầm rồi
Nói xong nàng xách váy chạy đi nhưng Doãn Đông Thần nhanh chóng đuổi theo chắn trước mặt nàng, hắn kiên quyết nói :
- Ta không nhầm, quận chúa chính là nhị tiểu thư của Vinh quốc công. Chẳng là mấy ngày trước ta nhận lệnh của hoàng đế đến Hàng Châu làm nhiệm vụ, không ngờ gặp được quận chúa ở đây
Ninh Bảo Chiêu căng thẳng, bặm môi, xem ra hắn đã biết chuyện, Doãn Đông Thần là người rất thông minh sắc bén, gặp nàng ở Hàng Châu mà không phải ngoài sông ngoài biển, hắn liền đoán ra được có ẩn tình
Chắc huynh đã đoán được tại sao ta ở đâyLà người không muốn gả cho Hàn Vũ Vương nên nghĩ ra kế sách giả chết này sao ?Quả nhiên không thể qua mặt hắn, nàng đành xuống giọng cầu xin :
- Nếu huynh đã biết, xin hay giữ bí mật này giúp ta. Ta đa tạ huynh
Ánh mắt Doãn Đông Thần hiện tia vui mừng, hào sảng nói :
- Ta tất nhiên không làm hại nàng. Hiện giờ ta có công vụ tại Hàng Châu thời gian dài. Nếu nàng gặp vấn đề gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp đỡ
Ninh Bảo Chiêu thở phào, không ngờ Doãn Đông Thần lại bảo vệ nàng, dù là bằng hữu nhưng nàng giả chết là chuyện hệ trọng, lỡ may có bất trắc sẽ bị liên lụy. Nàng cúi đầu giã từ Doãn Đông Thần rồi quay về phủ, hôm nay quá mệt nhưng mà vui. Ninh Bảo Chiêu vẫn như thường lệ đợi nha hoàn dọn cơm tối lên, nàng ăn tối xong đi tắm, thay bộ tẩm y mỏng vì đang là mùa hè. Ninh Bảo Chiêu định bụng đọc nốt quyển sách đang lỡ dở sau đó mới đi ngủ
Nàng bước vào phòng ngay lập tức cảm nhận được hàn khí đang xâm nhập vào cơ thể, khiến tứ chi bủn rủn, tê liệt. Trong phòng tối om không có ánh lửa từ nến, Ninh Bảo Chiêu dâng lên cảm giác bất an, nàng vội chạy ra ngoài tìm hai đại nha hoàn nhưng cánh cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại trước mắt. Ninh Bảo Chiêu hoảng sợ đập mạnh cửa, trong đêm tối nàng nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ của nam nhân, trái tim của nàng đập mạnh như muốn rớt ra ngoài. Giọng nói lạnh lẽo nhưng quen thuộc vang lên :
- Chiêu Chiêu, đã lâu không gặp, nàng có nhớ bổn vương không ?