Thiên Sư Tái Xuất

Chương 376



Chương 376

“Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông hỏi.

“Vừa nãy. ……Vừa nãy trợ lý của em gọi điện thoại cho em, nói rằng thầy Nguyễn Công Trí đã đích thân gọi điện đến công ty, đã thiết kế một bộ trang phục riêng giống bộ trước đó, chậm nhất là tối nay, sẽ vận chuyển bằng máy bay đến tay em, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa . . . . “

Nói đến lúc này, trong giọng nói của người phụ nữ, dường như mang theo tiếng khóc nức nở: “Thầy Nguyễn Công Trí còn nói, lần này là lần cuối cùng thầy ấy thiết kế trang phục riêng cho em, về phần đại ngôn đã được ký kết, cũng bị hủy bỏ, cậu Lương, tại sao lại như vậy?”

Là một ngôi sao hạng hai, cô ta không biết đã tốn bao nhiêu tinh thần sức lực, mới có thể leo lên vị trí hiện giờ, tác phẩm mới năm nay của bậc thầy thời trang toàn cầu Nguyễn Công Trí, mời cô ta đến với sàn catwalk, không thể nghi ngờ gì đây là một bước nhảy vọt về danh tiếng của cô ta, thậm chỉ cô ta còn có thể tưởng tượng tới, sau lần đại ngôn này, bản thân chắc chắn có thể tiến lên bảng xếp hạng ngôi sao hàng đầu, nhưng mà đột nhiên, một giấc mộng to lớn, lập tức lại tan biến thành hư vô!”

“Đường lo lắng, bất ngờ, vẫn còn ở phía sau!”

Giọng nói của Diệp Phùng vừa vang lên, điện thoại của người phụ nữ lại đổ chuông, chẳng qua lần này nghe xong sắc mặt của cô ta, lập tức trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy, điện thoại, rơi xuống mặt đất.

Trên khuôn mặt tinh xảo, tràn ngập vẻ kinh ngạc không thể tin: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”

Mới vừa rồi, cô ta nhận được tin tức công ty đuổi việc cô ta, khống chỉ vậy, tất cả những đại ngôn và kịch bản đã được thảo luận xong, đều bị hủy bỏ toàn bộ, trong nháy mắt, tất cả những gì cô ta có được, đều tan thành hư không!

“Cậu Lương, giúp em! Chỉ có anh mới có thể giúp em!”

Người đàn ông căn bản không thèm để ý đến lời cầu xin của người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt nhìn Diệp Phùng.

“Chuyện này là anh làm?”

“Trang phục đã bị làm hỏng của cô ta, tôi sẽ đền cho cô ta một bộ trang phục giống y như đúc, hợp tình hợp lý.

“Cô ta tát bạn của tôi một cái, tôi trả lại cô ta một cái tát, hợp tình hợp lý.

“Nhưng mà cô ta xúc phạm bạn tôi và ba mẹ cô ấy, ha ha. . . . . . . Chúng tôi không phải chó điên, Khinh thường việc mắng chửi người khác, cho nên, ăn miếng trả miếng, hợp tình hợp lý!

“Cậu Lương. . . . “

Người phụ nữ đáng thương nhìn người đàn ông, giờ phút này cô ta, không dám tranh cãi với Diệp Phùng, cô ta không ngu, có thể dùng một cuộc điện thoại đã làm cho thầy Nguyễn Công Trí phá vỡ quy tắc không bao giờ thiết kế một bộ trang phục lần thứ hai của mình, làm cho công ty quyết đoán từ bỏ một ngôi sao nữ tiêu tốn nhiều tiền bạc để nâng lên, Diệp Phùng, không thể trêu chọc vào!

Ánh mắt của người đàn ông, dần trở nên âm trầm, tuy rằng người phụ nữ bên cạnh, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi của anh ta mà thôi, nhưng trước khi anh ta còn chưa chơi chán, chung quy lại, vẫn là người phụ nữ thuộc về anh ta.

Người đàn ông lập tức đi đến trước mặt Diệp Phùng, khí thế trên người, giống như một quý tộc địa vị cao quý, mà Diệp Phùng ở đối diện, rõ ràng là mặc bộ quần áo rẻ tiền nhất, nhưng không chút nào lộ ra yếu thế. Sau khi đối diện một lúc lâu, người đàn ông dẫn đầu mở miệng: “Anh có tư cách biết tên của tôi, Lương Duy Văn!”

Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo ngất trời của anh ta, Diệp Phùng có hơi dùng ánh mắt giống như nhìn người bệnh thần kinh nhìn anh ta, người này, còn tự cảm thấy bản thân rất tốt đẹp!

“Tên của cậu, tôi không cảm thấy hứng thú chút nào!”

Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, ăn một bữa cơm, tại sao lại khó khăn như vậy!

Ánh mắt Lương Duy Văn hoàn toàn trở nên u ám, đáy lòng dâng lên sự tức giận, bản thân đã tự hạ thấp phận xuống như vậy, vậy mà Diệp Phùng, không cho anh ta một chút mặt mũi nào!

“Anh có biết, xúc phạm người của tôi, đều có kết cục như thế nào không?”

Khóe miệng Diệp Phùng giương lên một độ cong nghiền ngẫm: “Tôi thật sự cũng rất hiếu kỳ, có thể sẽ xảy ra kết cục gì?”

Tuy nhiên dưới cái nhìn của Lương Duy Văn, càng chính là, mang tính khiêu khích nhiều hơn!

“Ha ha…….”

Lương Duy Văn nở nụ cười, nụ cười cực kỳ âm trầm: “Được lắm, hi vọng kế tiếp, anh còn có thể không chịu khuất phục giống như hiện tại!”

Lương Duy Văn khẽ vỗ tay, bảy tám tên vệ sĩ mặc đồ đen, đột nhiên xuất hiện xông lên, toàn bộ bên trong nhà ăn, những người còn lại thấy chuyện có vẻ không ổn, vội vàng rời khỏi nơi này, còn lại, chỉ còn Diệp Phùng và đám người Lương Duy Văn.

“Có lẽ anh rất ghê gớm, nhưng vẫn chưa đủ để làm càn trước mặt cậu chủ tôi đây!”

“Cho dù là người đứng đầu của thành phố, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy!”

“Bây giờ, tôi cho anh hai lựa chọn, quỳ xuống, nhận lỗi, hoặc là, tôi đánh gãy chân của anh!”

Diệp Phùng liếc mặt thật sâu nhìn chung quang: “Chỉ bằng mấy người vô dụng này?”

Ánh mắt Lương Duy Văn trầm xuống, cũng không nói lời vô nghĩa: “Xông lên!”

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên, tiếp đó một bóng dáng lập tức vụt qua bên người Đào Thiên Linh, chẳng qua chỉ thời gian trong nháy mắt, khi nhìn rõ bóng dáng của anh, chỉ thấy Diệp Phùng lười biếng dựa vào một cây cột bên cạnh, phất tay, một đám người mặc đồ đen ngã trái ngã phải trên mặt đất, ánh mắt hơi giương lên: “Đã lâu không vận động, tay nghề có chút không thành thạo ….”

Sau đó, ánh mắt nhìn về Lương Duy Văn, khóe miệng lộ sự chế giễu khinh bỉ: “Những tên vệ sĩ này, dường như làm cho cậu thất vọng rồi!”

Cho dù là Lương Duy Văn, giờ phút này trên mặt cũng không kiềm chế được, nhìn Diệp Phùng: “Được lắm, anh đã hoàn toàn chọc giận tôi!”

“Chọc giận cậu, cậu có thể làm gì?” Trên mặt Diệp Phùng, xuất hiện một nụ cười khinh thường.

Soạt!

Một cái ống đen ngòm, thật sự nhằm vào ấn đường của Diệp Phùng, trên khuôn mặt Lương Duy Văn hằn lên vẻ dữ tợn: “Con người của tôi tính tình không tốt, đắc tội người của tôi, thường kết cục sẽ rất thảm hại!”

“Cho nên bây giờ, anh là lựa chọn quỳ xuống, hay là lựa chọn, đi tìm chết!” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Sự nuôi dưỡng quý tộc chỉ cho cậu một cái túi da, thực chất, cậu còn không bằng một tên côn đồ hạng ba!”

“Anh nói cái gì? !”

Ánh mắt Lương Duy Văn trở nên càng dữ tợn thêm mấy phần: “Chẳng lẽ anh không tin, tôi sẽ nổ súng sao?”

Diệp Phùng dường như hoàn toàn không thèm quan tâm đến họng súng trước mặt bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta: “Nếu cậu dám nổ súng, tôi đảm bảo, người chết nhất định không phải tôi!”

“Ha ha….”

Trong mắt Lương Duy Văn hiện lên sát ý sâu đậm: “Vậy anh đi chết đi!”

Ngay thời điểm anh ta đang muốn nổ súng, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, từ dưới lầu truyền đến!

“Nếu cậu dám nổ súng, tôi đảm bảo, nhà họ Lương trong vòng ba ngày, sẽ tiêu tan thành mây khói!”

Diệp Phùng nhướng mày, nắm đấm đã dồn lực chờ đợi ở sau lưng hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn theo nguồn phát ra âm thanh, một bóng người màu trắng xuất hiện ở cửa cầu thang.

Tuổi tác xấp xỉ Diệp Phùng, mang theo khí chất thư sinh nho học, cơ thể bên trong nhìn có vẻ gầy gò, lại ẩn dấu một sức mạnh bất cứ kẻ nào, cũng không dám khinh thường.

Thấy rõ khuôn mặt của người tới, Lương Duy Văn khẽ nhăn mày, nhìn người đàn ông, nhướng mày: “Anh là ai?”

Trương Thành Quân nhìn anh ta liếc mắt thật sâu, môi khẽ mở, lạnh lùng tùy tiện: “Tôi là người có thể làm người nhà họ Lương của cậu, toàn bộ tan thành tro bụi!”

“Ha ha…,.. Hôm nay cậu chủ tôi đây thật đúng là mở mang kiến thức, không có bao nhiêu năng lực, nhưng kiêu căng xăng bậy, lại thật sự người này so với người kia còn ghê gớm hơn!”

Lương Duy Văn ngạo nghễ nghìn Trương Thành Quân: “Anh có biết tôi đây là ai không? Cũng dám thốt ra lời nói khoa trương này?”

Trương Thành Quân ho khan hai tiếng liên tục, sắc mặt vốn trắng nõn, lại càng tái nhợt đi ba phần, chẳng qua, đôi mắt càng trở nên sáng ngời, nhìn Lương Duy Văn, mở miệng nói: “Nhà họ Lương ở thành phố Phi Vân, kế thừa từ những năm cuối thời dân quốc, tích góp qua nhiều thế hệ, tài sản hơn 30 nghìn tỷ, thế lực trải dài hai bên trắng đen, chính là gia tộc lớn số một sô hai thành phố Phi Vân.”

Có lẽ do liên tục nói ra nhiều lời như vậy, Trương Thành Quân lại liên tục ho khan hai tiếng, bởi vì dùng sức quá lớn, liên lụy đến cơ thể, cũng không làm chủ được mà loạng choạng.

“Ối chà, không nhìn ra, một tên quỷ bệnh lao như anh lại hiểu rõ gia thế của cậu chủ tôi đây như vậy. :.:..

Lương Duy Văn nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt khinh thường; “Nếu biết rõ lai lịch của tôi đây, còn làm láo xược trước mặt cậu chủ tôi như vậy, chẳng lẽ anh không sợ, tôi tiễn anh về Tây thiên trước tiên sao?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Thành Quân, xuất hiện vẻ kiêu ngạo, lắc đầu với anh ta: “Cậu không dám!”

“Tôi không dám? Ha ha…… Anh dám nói cậu chủ tôi đây không dám?”

Lương Duy Văn giận dữ bật cười, sải bước đi qua, tóm lấy cổ Trương Thành Quân, thân hình gây yếu, lập tức bị anh ta nhấc lên, vẻ mặt dữ tợn: “Với dáng vẻ gần chết này của anh, cậu chủ tôi đây muốn giết chết anh, cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy!”

Nhìn thấy vẻ mặt Trương Thành Quân dưới sự dùng sức của Lương Duy Văn trở nên hơi đỏ lên, Đào Thiên Linh sốt ruột nói với Diệp Phùng: “Anh Diệp, đó là bạn của anh đúng không?”

“Em thấy trạng thái hiện tại của anh ấy dường như không ổn lắm. ….

.Chẳng lẽ anh định ra tay giúp đỡ sao?”

Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một nụ cười nghiên ngẫm, lắc đầu: “Nếu một tên vô dụng đã có thể khiến anh ta bị làm sao, vậy thì anh ta, cũng sẽ không được gọi là Trương Thành Quân.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.