Thiên Sư Lộ

Chương 45: Chiếc La Bàn Thần Bí ☯



Cảm giác ấy vô cùng thần kỳ, trong khoảnh khắc đó, tôi có ảo giác rằng mình đang đứng trên đỉnh vũ trụ.

Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong phút chốc, tôi lập tức rơi khỏi ngôi sao đó, có điều khác với lúc trước, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, mà ngược lại tinh thần hết sức dồi dào.

Cái cường độ tinh thần này đủ giúp tôi ba ngày không cần ngủ.

Cảm giác của tôi cũng trở nên nhạy bén hơn, thậm chí khi tập trung dường như còn có thể cảm nhận được dòng chảy của không khí.

Chẳng trách xưa nay vẫn luôn có truyền thuyết về người tu hành đắc đạo, chắc cảm giác đắc đạo là cảm giác như tôi vừa dạo chơi trong biển ngân hà nhỉ?

Tôi biết rõ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, mình vẫn chỉ là mình, là một người bình thường, không tránh được súng đạn, không phá vỡ được giới hạn của con người.

Từ ảo tưởng về thực tế, quá trình giác ngộ này không hề dễ dàng. Tôi phải quăng vọng tưởng hư ảo trong đầu đi, bắt buộc phải quên đi ngôi sao tỏa ra ánh sáng mê hoặc ấy.

Cuối cùng, tôi mở mắt, ngay khoảnh khắc hai mắt mở ra, dường như có một ánh sao lướt qua trong con ngươi rồi biến mất.

Từ Đào run lẩy bẩy, nhìn tôi đầy vẻ nịnh nọt.

Tôi xoa hai má, ngập ngừng hỏi: “Anh có cảm thấy tôi có thay đổi không?”

Anh ta gật rồi lại lắc: “Vừa nãy có một thoáng cảm thấy cậu rất nguy hiểm, nhưng giờ thì hết rồi. Nhưng vẫn thấy cậu có thay đổi, còn cụ thể thay đổi điểm nào thì tôi không nói rõ được.”

Tôi trầm ngâm một lát rồi gật đầu, lấy một đồng tiền xu ra.

Nhắm hai mắt lại, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng các loại khí trong thiên địa. Dương khí tỏa ra từ những người bạn cùng phòng đang say ngủ, âm khí trên người Từ Đào, cùng những loại khí tản mác lưu động khắp nơi, giống như không khí vậy, ví dụ như oán khí.

Tôi hơi kinh ngạc vì ở hướng ngọn núi phía sau trường học có một luồng oán khí rất mạnh.



Xem ra, ngọn núi này nhất định ẩn giấu điều gì đó.

Tôi nén sự tò mò, một tay vuốt ve đồng tiền xu, tay còn lại bắt đầu bấm quyết.

Thủ quyết này là một chất dẫn, khi vừa bấm xong thì có một luồng âm khí lao vào trong đồng tiền xu, kích hoạt hoàn toàn công dụng của đồng tiền.

Vừa nhìn đồng tiền xu méo mó, tôi vừa mừng rỡ nói với Từ Đào: “Anh vào được rồi đấy.”

Anh ta quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu với tôi xong mới chui vào đồng tiền xu.

Tôi dùng một sợi dây đỏ, xỏ vào đồng tiền rồi để nó trong một quyển sách trên giá.

Mặc dù để Từ Đào ở trong đồng tiền xu chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng cũng tốt hơn là để anh ta hồn phi phách tán. Còn việc giúp anh ta siêu thoát, thì phải tùy duyên thôi.

Vừa bước vào cảnh giới Cảm khí, tôi như đứa trẻ có đồ chơi mới, luôn nhắm mắt cảm nhận các loại khí. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, chẳng bao lâu sau tinh lực đã cạn đáy, khiến tôi chìm vào giấc ngủ say.

Đây đúng là minh chứng thực tế cho câu ‘cố quá thành quá cố’, từ nay về sau tôi không bao giờ dám làm bậy như thế nữa.

Trường học chính thức khai giảng, các đàn anh đàn chị bắt đầu lên lớp, còn lũ sinh viên mới chúng tôi thì bắt đầu học quân sự.

Kỳ quân sự kéo dài nửa tháng, vừa mới bắt đầu đã khiến cả đám sinh viên la ó kêu than.

Không biết trường học mời được vị huấn luyện viên ma quỷ này ở đâu ra, cứ như chưa tra tấn sinh viên đến mức sức cùng lực kiệt thì chưa thoải mái.

Ba người Triệu Dương than như vạc, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để trốn huấn luyện. Còn tôi thì vẫn khá ổn, bởi vì tôi tình cờ phát hiện ra lợi ích mà kỳ huấn luyện này mang lại, đó là có thể giúp tôi thu gom được dương khí.

Mặt trời là ngôi sao chí cương chí dương, độ nóng mặt trời tỏa ra khiến người ta khó mà chịu nổi, nhưng nó lại là thuốc bổ với tôi. Tôi giữ lại những dương khí này, bổ sung cho cơ thể, vì thế nên khi mọi người đã mệt không đứng nổi, thì tôi vẫn mặt mày sáng láng, cả tinh thần lẫn diện mạo đều thay đổi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.