Thiên Sư Lộ

Chương 13: Chuyện Cũ



“Lão Tứ, quỷ cạo đầu là gì thế?” Mọi người đều có chút hoảng loạn, nhưng cũng không sợ, chẳng qua là đầu trọc mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, cho nên sau phút kinh ngạc ban đầu, Lý Hạo lập tức hoàn hồn hỏi tôi.

“Tôi biết.” Vương Hàn liếc nhìn cái đầu hói của Triệu Dương lên tiếng: “Quỷ cạo đầu trong y học chính là bệnh rụng tóc, là một loại bệnh da liễu. Đầu tiên là đột ngột xuất hiện những nốt ban có hình tròn hoặc hình bầu dục, lỗ chân lông to dễ thấy, bởi vì phát bệnh đột ngột nên đầu thường bị trọc sau một đêm, vì vậy dân gian hay gọi là ‘quỷ cạo đầu’.”

“Cái đệch... Mà tôi cũng xui quá đi chứ? Đang trẻ trung phơi phới lại mắc cái bệnh quái quỉ này...? Trong tay Triệu Dương vẫn còn nắm mớ tóc của mình, khóc không ra nước mắt.

“Ừ, chuyện này đúng là cậu xui xẻo. Loại bệnh rụng tóc này còn chuyên phát tác ở thanh niên trai tráng, đến nay vẫn chưa tra rõ được nguyên nhân, nhưng cũng không phải chuyện nghiêm trọng đâu.” Vương Hàn cười nói.

“Được à nha. Lão Tam, cậu không hổ là sinh viên đại học y, còn chưa vào học mà đã thông thạo y thuật rồi.” Lý Hạo giơ ngón cái về phía Vương Hàn.

Trong phòng xếp hạng theo biểu hiện gần gũi, Triệu Dương là lão Đại, Lý Hạo lão Nhị, Vương Hàn lão Tam còn tôi lười tranh với bọn họ cho nên là lão Tứ. Nhưng lúc này trong đầu tôi không nghĩ giống bọn họ, còn cảm thấy họ thật ngây thơ. Có điều cũng phải nói Vương Hàn khiến tôi có chút kinh ngạc, cậu ta có vẻ học rất khá, trong đầu quả thực có chữ. Tuy vậy nghĩ lại thì cậu ta xuất thân từ nơi thôn quê hẻo lánh, nếu như không có thực lực thì làm sao lên được Đại học Y Xuyên Nam.

Vốn là có chút kinh hoảng nhưng sau khi nghe Vương Hàn giải thích, bọn họ đều bình tĩnh lại. Ngoại trừ Triệu Dương đang nhe răng trợn mắt nhìn mình trong gương thì những người khác đều cười đùa vui vẻ, trông bộ dạng của cậu ta giống y như chú hề, Lý Hạo còn len lén dùng điện thoại di động chụp lại hai bức ảnh.



Nhưng mà tôi lại không hề thấy lạc quan chút nào, trong sách của ông ngoại có ghi lại rõ ràng hiện tượng linh dị quỷ cạo đầu. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi gặp nhưng trên tóc của Triệu Dương rõ ràng có vết máu, trên da đầu cũng có những vết thương vụn vặt. Đây tuyệt đối không thể nào là rụng tóc tự nhiên được, chẳng nhẽ trong phòng này có quỷ thật ư?

Nghĩ tới đây, người tôi nổi đầy da gà.

Triệu Dương cảm thấy dáng vẻ này của mình quá xấu xí nên cậu ta đi ra ngoài cạo luôn thành đầu trọc. Mặc dù cũng rất xấu nhưng còn tốt hơn so với trước đó. Bởi vì mới là ngày thứ hai nhập trường nên mọi người nhìn gì cũng thấy lạ, cười cười nói nói, không bao lâu đã quên luôn chuyện quỷ cạo đầu. Nhắc tới cũng trùng hợp, ở trong phòng ăn chúng tôi lại gặp được đàn anh hôm qua dẫn đường cho cả bọn, anh ta nhìn cái đầu trọc của Triệu Dương không nhịn được cười nói: “Ai da, cậu cũng có tinh thần ghê ha?”

Triệu Dương lúng túng, đành ấp úng cho qua.

Anh chàng kia cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ giới thiệu những món ngon ở nhà ăn cho chúng tôi. Đúng lúc mọi người đang đói, ai nấy đều đi lấy ít đồ ăn, sau khi thấy bọn họ tản đi, tôi mới nhân cơ hội hỏi: “Anh Trần, chuyện người chết trong phòng ký túc của chúng tôi là thế nào?”

Anh Trần hơi biến sắc, hỏi ngược lại: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Tôi thấy anh ta căng thẳng, cố ý cười đùa cợt nhả: “Làm gì được chứ? Tò mò thôi, dù gì cũng là chuyện xảy ra ở phòng của chúng tôi, tôi không quan tâm mà được à? Thế anh giai, chuyện kia là thế nào? Tình cảm không thuận?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.