Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 102



Mạc Liên Y nhắm mắt, cắn nhẹ một miếng thịt xiên, ấy, hình như không khó ăn như tưởng tượng, thịt rất tươi mềm, lại thêm mùi vị ớt cay và gia vị đặc biệt, ăn thực sự rất ngon.

“Thế nào?”

Lưu Minh cẩn thận e dè hỏi.

“Rất được, rất ngon!”

Mạc Liên y cười nói, buổi trưa vốn không ăn được bao nhiêu, bây giờ vừa ngửi thấy hương vị thịt xiên thì đã đói không chịu nổi rồi. Cũng không cần biết có bẩn hay không, lại ăn thêm mấy xiên thịt trên đĩa.

“Sướng!”

Lưu Minh ngửa cổ uống một ngụm bia, tuốt ăn một xiên thịt, lại nhìn Mạc Liên Y phía trước, không nhịn được hô lên một tiếng.

Mạc Liên Y cũng học theo dáng vẻ của Lưu Minh, uống một ngụm bia, lập tức cảm thấy cơ thể mát lạnh sảng khoái.

“Bia, thịt nướng, mỹ nữ, thế mới là sống chứ!”

Lưu Minh lấy điện thoại ra chụp một bức, định khoe với đám súc sinh trong nhóm.

Thấy hình như Lưu Minh chụp mình, Mạc Liên Y vừa định liên tiếng nói.

Đột nhiên bàn bên cạnh vang lên tiếng động lớn, tiếp đó một người trung niên miệng sủi bọt trắng ngã xuống đất, không ngừng co giật, rất nhanh đã ngất đi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chắc không phải lên cơn phát bệnh chứ?”

“Hay là mau gọi cảnh sát đi!”

Mọi người đều cẩn thận e dè nhìn người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

“Đại ca, anh sao thế?”

“Đại ca, mau tỉnh lại đi!”

Lúc này, mấy thanh niên ngồi cùng bàn với anh ta xông lại, vừa lắc cánh tay anh ta, vừa hỏi anh ta làm sao.

Nhưng ngươi đàn ông trung niên không phản ứng đáp lại.

“Mẹ kiếp, ông chủ đâu, chắc chắn là thịt ở chỗ các ông có vấn đề, đại ca ăn vào nên mới vậy!”

“Đúng thế, mới đây thôi đại ca còn rất khỏe mạnh”.

“Ông chủ, hôm nay nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, thì đứng trách mấy anh em chúng tôi không khách sáo!”

Mấy thanh niên xô xô đẩy đẩy chú Phát vào trong đám đông, mồm năm miệng mười nói.

“Cậu nhóc, cậu đừng ngậm máu phun người, nhiều người như vậy đều ăn thịt nướng chỗ tôi, tại sao đại ca cậu đột nhiên ngất, chắc chắn vấn đề không phải ở thịt xiên”.

Chú Phát nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất, vội vàng giải thích.

“Có quỷ mới biết ông cho thứ gì vào trong thịt xiên? Tóm lại hôm nay không cho tôi lời giải thích thì ông đừng làm nữa!”

Một thanh niên trong đó cười lạnh lùng nói.

“Mọi người lại đây mà xem, quán thịt nướng không có lương tâm này, dùng thịt kém chất lượng, bây giờ người ta ăn xảy ra vấn đề còn không chịu trách nhiệm”.

Mấy thanh niên còn lại hô lớn lên với xung quanh, thu hút ánh mắt của không ít người, dù sao buổi tối có rất nhiều người ra ngoài đi dạo, bọn họ đang sầu vì không có gì để làm, bây giờ có kịch vui miễn phí để xem, đâu thể bỏ qua.

Chỉ lúc sau, không ít người đã vây xung quanh.

“Tôi thường xuyên đến quán này, cũng chư từng thấy ai ăn có vấn đề, chắc không phải anh ta giả bộ chứ, muốn lừa tiền người ta phải không”.

“Tôi thấy không giống, anh xem người đàn ông trung niên đó quần áo bảnh bao, vừa nhìn có vẻ là một ông chủ có chút tiền, người như vậy mà lại đến quán thịt nướng lừa tiền?”

“Chẳng lẽ thực sự thịt của quán thịt nướng có vấn đề!”

Mọi người chỉ vào người đàn ông trung niên nằm dưới đất, không ngừng phát biểu ý kiến của mình.

“Người anh em, các cậu đừng hét nữa, cậu muốn bao nhiêu tiền khám bệnh thuốc thang, tôi bỏ ra còn không được ư?”

Chú Phát khổ sở nói, quán nhỏ này của ông ta dựa vào lòng tin để làm ăn, vốn không chịu nổi đám thanh niên này làm loạn ầm ĩ như vậy.

“Mười ngàn!”

Thanh niên đó vô cùng vui vẻ đưa ra mười ngón tay.

“Đây… mười ngàn, có phải nhiều quá rồi không?”

Chú Phát tỏ vẻ mặt khó xử, tuy nói bây giờ làm ăn khá tốt, nhưng cũng không chịu nổi đám thanh niên này gây loạn như vậy.

“Lưu Minh, anh đi giúp ông chủ đi!”

Mạc Liên Y cũng không xem nổi tình huống này nữa, trực tiếp nói với Lưu Minh.

Thực sự nếu những người có mặt ở đây tinh ý một chút đều biết, không phải thịt có vấn đề, mà là đám lưu manh côn đồ này đến gây chuyện.

Nếu hôm nay đưa mười ngàn cho chúng, có thể ngày mai là năm mươi ngàn, mấy ngày nữa là tám mươi ngàn một trăm ngàn.

Lưu Minh gật đầu, đẩy mọi người ra, nói: “Nghe nói ở đây có người bị ngất, tôi là bác sĩ, để tôi khám xem!”

“Anh ăn mặc cũ kỹ bần bần như vậy mà là bác sĩ?”

Tên lưu manh dẫn đầu hiển nhiên không tin.

“Đại ca à, tôi là bác sĩ thật!”, Lưu Minh cười giải thích.

“Thế anh có chứng chỉ hành nghề y không, lấy ra cho tôi xem!”

“Đương nhiên là có, nhưng để ở nhà, không mang theo, tôi đến đây ăn tối, nghe nói có người xảy ra chuyện, cho nên mới chạy đến xem, vốn dĩ còn có lòng tốt khám giúp các anh, không ngờ các anh lại ngăn cản, hiển nhiên là không muốn cho đại ca của anh tỉnh lại!”

Lưu Minh càng nói càng tức giận, vung tay áo chắp tay sau lưng định bỏ đi.

“Người anh em, cậu đừng tức giận, vừa nãy là anh em chúng tôi lo lắng cho an nguy của đại ca, xin anh khám cho đại ca tôi đi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.