Phí Vân Đình tức giận đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn. Những nếp nhăn trên mặt cùng gân xanh trên trán đua nhau nổi nên. Ngập trong đôi mắt giảo hoạt thường ngày kia là lửa giận ngùn ngụt. Tay ông siết chặt thành đấm.
Thiên Nương nhanh chóng bị hai tên nô bộc cao to, lực lưỡng ép quỳ xuống sàn. Hai đầu gối va chạm mạnh mẽ với sàn đá đau buốt. Nàng hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh như tờ.
"Lão gia, ông bớt giận, kẻo hại thân thể."
Lộ Kiều mềm mại xoa xoa lòng ngực Phí Vân Đình, giọng điệu ân cần, quan tâm, lo lắng. Phí Vân Đình vẫn đang thở phì phò. Ông thực sự không thể chấp nhận chuyện mất mặt này.
"Thật không ra thể thống, phép tắc gì nữa rồi! Chẳng làm được việc gì, chỉ giỏi khiến chúng ta mất mặt."
Mặc cho lão chỉ tay vào Thiên Nương lớn tiếng la mắng thậm tệ, không tiếc lời sĩ nhục, bôi nhọ phẩm hạnh của nàng, Phí Thiên Nương vẫn quỳ ở đấy, im như tượng. Nàng sớm đoán được phụ thân yêu quý của nàng không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện việc nàng lén lút bán tranh, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã phát giác ra được.
Vừa mới sáng nay vẫn còn vui vui vẻ vẻ dùng bữa sáng, vậy mà trời vừa trở chiều, nàng đã bị mấy tên nô bộc trong nhà lôi đến đây. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì đã hứng trọn bạt tay của lão, má trái của nàng vẫn còn nóng rát một mảng, chắc là bị sưng rồi.
"Phụ thân, đây là có chuyện gì? Người hà cớ gì tức giận như vậy?" Phí Bảo Nhiên vẫn là chưa rõ chuyện gì, đây là lần đầu nàng thấy phụ thân mình nổi cơn thịnh nộ như vậy, còn trực tiếp ra tay đánh nhị tỷ trước mặt mọi người.
"Nhiên Nhi, đây không phải việc của con. Về phòng đi!" Lộ Kiều gắt giọng.
"Nhưng nhị tỷ..."
"Không nhưng nhị gì cả! Ta bảo con trở về thì trở về đi!"
"..."
Phí Bảo Nhiên không hiểu sao mẫu thân lại to tiếng với mình, nước mắt nhanh chóng ứa ra, tràn ngập khoé mắt. Sau đó, một câu cũng không nói, vụt chạy ra ngoài. Phí Bảo Nhiên vừa rời đi, Phí Vân Đình lại quăng chén trà về phía nàng, nước trà nóng bỏng văng trúng tay áo nàng, mảnh vỡ cũng sượt ngang khuôn mặt để lại một vệt máu đó tươi.
Lần này thì có phần hơi quá quắc rồi.
"Phụ thân, người đã điên đủ chưa?" Giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên, không nghe ra chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như chính sắc mặt của nàng.
Lời vừa noi mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh sống lưng, không khí ngột ngạt đột nhiên trở nên khô lạnh, càng khó hít thở.
Nhị tiểu thư Phí gia thực sự điên rồi!
Vậy mà dám ăn nói như vậy với Phí lão gia.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Đúng thật không còn xem ai ra gì nữa rồi!! Ngươi tự nhìn xem mình đã làm ra việc đáng xấu hổ gì. Danh tiếng mấy đời Phí gia chỉ sợ bị ngươi làm hỏng hết cả rồi. Những thứ rác rưởi này, ngươi vậy mà lại dám thông đồng với lũ gian thương thấp kém đó, giấu giấu giếm giếm, qua lại giao dịch lâu như vậy."
Phí Vân Đình không hề nể mặt, ném cuộn tranh lụa về phía nàng.
Phí Thiên Nương nào còn bộ dáng ngoan ngoãn, nhẫn nhục như trước nữa, con sói hung ác trong nàng đã trỗi dậy, ánh mắt sắt lạnh nhìn thẳng vị mà nàng luôn gọi là "phụ thân" suốt hơn 16 năm kia.
"Ta thật sự không biết từ khi nào vẽ vài bức tranh mà đã được xem là trọng tội, hủy hoại danh dự Phí gia rồi. Tội danh này quá lớn, Thiên Nương ta gánh không nổi, phụ thân đừng nói bừa."
Ngưng một chút, nàng mang theo ý cười mỉa mai, nhàn nhạt nói: "À mà nếu nhớ không lầm thì mấy hôm trước người còn rất thích tranh ta vẽ mà nhỉ. Thậm chí bây giờ còn treo nó trong thư phòng kìa".
"Tranh của ngươi?" Lộ Kiều nghi hoặc hỏi.
"Chính là bức thủy mặc Yên Lư đó. Rất đẹp mà đúng không?"
Vẻ mặt kiêu ngạo, giọng nói khiêu khích của nàng đã thành công chọc cho Phí Vân Đình tức điên. Người học chữ vốn trọng sĩ diện, huống hồ Phí gia còn đặc biệt, đặc biệt coi trọng mặt mũi. Bị chọc hoáy như vậy, ông ta nào còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Nhanh! Mang nghiệt chủng này lôi ra ngoài đánh cho ta. Đánh đến khi nào nó không dám mở miệng xất xược như vậy nữa thì lôi vào tiếp tục tra hỏi!"
Lộ Kiều nghe vậy đáy lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cũng không quên diễn tròn vai của mình: "Lão gia, ông như vậy sẽ đánh chết nó mất."
"Hừ hừ! Không đến lược bà xen vào. Đường đường là chủ mẫu lại để nó làm ra chuyện hoang đường này, lát nữa ta sẽ nói chuyện với bà sau!"
"Lão gia..." Lộ Kiều ủy khuất, bà ta nào biết được chuyện này chứ, nếu biết sớm thì đã tương kế tựu kế không để Phí Thiên Nương ngóc đầu lên nữa.
Thiên Nương quỳ giữa sân đá cuội, cái nắng về chiều đã không còn gay gắt nhưng sân đá vì hấp thụ nhiệt cả ngày mà không ngừng toả hơi nóng, hun cho nàng cả khuôn mặt đỏ bừng. Chưa kể, cảm giác đau rát từng cơn liên tiếp từ phía sau truyền tới như muốn chặt đứt toàn bộ kinh mạch trên người. Từng roi da không chút thương xót quất xuống bờ lưng nhỏ nhắn, thẳng tấp, rất nhanh máu đã nhuộm đỏ một mảng lớn. Thiên Nương không nhịn được, dù đã cắn chặt răng nhưng vẫn phát ra mấy tiếng rít nhỏ.
Dù gì đây cũng không phải lần đầu nàng bị đánh, nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.
"Các ngươi chưa ăn cơm à? Đánh thật mạnh vào cho ta!"
Phí Vân Đình ở trong sảnh dường như nếu không nghe được âm thanh kêu gào nhận lỗi của nàng thì không thể nguôi giận.
Tên gia đinh lực lưỡng tay cầm roi mây thật sự không biết phải làm thế nào. Hắn đã nặng tay lắm rồi, nếu còn tăng thêm lực đạo thì thân thể yếu ớt của nhị tiểu thư làm sao chịu nổi? Lão gia cũng quá nhẫn tâm rồi.
"Được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa muội ấy sẽ chết mất!"
Không biết từ đâu chạy tới một cô nương mặc y phục màu tím, tóc búi gọn sau gáy, đầu cài vài cây trâm hoa mai. Nhìn nàng ta có vẻ rất chính chắn, già dặn, độ tuổi tầm hơn 20 một chút, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn, dáng người thon thả, đồi núi trập trùng.
Phí Uyên Châu vội vàng giằng cây roi mây trên tay gia đinh, vứt qua một bên. Nàng liếc mắt nhìn Thiên Nương đang dùng chút sức lực yếu ớt của mình chống cự để quỳ trên đá, cố gắng giữ cho thân thể không ngã rạp xuống, miệng không lưu tình phun ra mấy chữ: "Ngu xuẩn!"
Sau đó, nàng ta nhấc làn váy lên, bước vội vào trong.
"Cha, nương, Uyên Châu về thăm mọi người."
Phí Vân Đình vừa trông thấy nàng thì sắc mặt đã hoà hoãn hơn vài phần. Lộ Kiều càng khoa trương hơn, trực tiếp nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng ngồi lên ghế.
"Sao ngươi về mà không báo cho chúng ta một tiếng? Văn Tường đâu? Hắn không về cùng ngươi sao?"
"Chàng ấy đang thu xếp hành lý ngoài cổng, lát nữa sẽ vào ạ." Vừa nói nàng vừa khéo léo rút tay lại.
"Có chuyện gì vậy? Sao cha lại đánh nhị muội như vậy?"
"Con không biết đâu, cứ mặc kệ nó. Nó dám làm chuyện tổn hại tôn nghiêm Phí gia thì ta tuyệt đối không thể tha thứ, huống hồ nó còn dàm dùng cái thái độ xấc xược, láo toét đó nói chuyện với ta!"
"Cho dù là vậy thì cũng không nên đánh muội ấy nặng như vậy. Cha, người bình tĩnh một chút, cho người dìu muội ấy vào, chúng ta cùng nhau phân xử. Lát nữa, Văn Tường vào trông thấy cảnh máu me thế này lại không hay."
"Được rồi, đem nó vào đây đi. Tránh cho người ngoài dị nghị."
Phí Uyên Châu có chút không vui. Nàng là trưởng nữ Phí gia, đương nhiên không phải do Lộ Kiều sinh ra nhưng khác với Phí Thiên Nương, nàng là do bà ta một tay nuôi lớn, dạy dỗ nên người. Hai năm trước nàng đã được gả ra ngoài, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Vương ở vùng Tắc Trạch, cách kinh thành vài dặm. Nhà họ Vương tuy không có quyền thế, nhưng cũng là gia đình giàu có, nói đúng hơn là giàu nứt vách ở Tắc Trạch. Phu quân nàng là Vương Văn Tường, một người nho nhã, lịch thiệp. Thế nên, nghe Phí Vân Đình dùng hai chữ "người ngoài" ám chỉ phu quân của mình, nàng tất nhiên không thoải mái.
Chỉ trách, người cha này của nàng rất trọng thể diện. Con gái gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, cuối cùng cũng chỉ là nương tử người khác, nửa đời còn lại cũng phải phục vụ cho nhà chồng. Chuyện xấu trong nhà, người như ông ta chắc chắn không muốn để nhà họ Vương biết được.