“Phu quân, sao có thể nghe lời người ngoài mà gây họa đến thiếp chứ? Từ khi chia tay, sớm chiều nhớ nhung, ăn ngủ không yên, tinh thần sa sút, nào để ý đến việc Thôi Tống khinh thường thiếp, tất cả đều là bất đắc dĩ. Nay thiếp ở kinh thành vì chàng mà dọn đường mở lối, mong sớm ngày trở về.”
Hắn đọc xong, quay đầu nhìn ta:
“Không có một chữ nào là thật cả.”
Ta sững sờ nhìn hắn, rồi bật cười, cười đến khô họng, cười đến kiệt sức.
Thực ra là có thật mà.
“Mong sớm trở về” là thật.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Lý Huyền Ca, từ từ nhắm mắt lại.
Thấy hắn đặt thìa thuốc sang một bên, cầm bát lên.
“Không cần. Lý Huyền Ca, ta không uống thuốc nữa.”
Hắn cúi mắt xuống, nhìn chén thuốc, giọng nói bất đắc dĩ: “Cái này là để ta uống.”
Ta ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn ngửa cổ, uống cạn chén thuốc, đặt bát trở lại, bình thản nằm xuống bên cạnh ta.
Ta sững sờ nhìn hắn, giọng run rẩy: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Hắn nghiêng người nhìn ta, mỉm cười:
“Vấn Thu, đừng sợ.”
Hắn dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta:
“Ta sẽ không bỏ rơi ngươi lần thứ hai.”
Chất độc phát tác rất nhanh, hắn đau đớn cuộn mình, run rẩy bên cạnh ta.
Ta dùng tay ôm lấy mặt hắn.
Lý Huyền Ca nằm nghiêng, nhìn ta không chớp mắt, khóe môi không ngừng chảy m.á.u đen, đứt quãng nói:
“Từ khi chia tay… sớm chiều nhớ nhung… ăn ngủ không yên… tinh thần sa sút…”
Hắn cố gắng tiến tới gần, như muốn hôn ta.
Ta cũng tiến tới gần hắn.
Chỉ nghe thấy hắn mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Ta là thật.”
Từ khi chia tay, sớm chiều nhớ nhung, ăn ngủ không yên, tinh thần sa sút.
Minh Vấn Thu, ta là thật, nghĩ đến ngươi, yêu ngươi, nhớ ngươi, hận ngươi.
Ta lập tức thấy bi thương trào dâng, không kìm được, khóc nức nở.
Hoàng hậu Lý Huyền Ca, tự uống độc dược, tuẫn táng theo đế.
Khoảnh khắc chia lìa, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói.
Chỉ nghe bên tai ồn ào.
Có Minh Cẩn, có Dương Minh Triều, có đại tỷ, có nhị tỷ, có Lý Mục…
Những âm thanh ấy càng lúc càng nhẹ, mờ nhạt dần, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Hình như ta lại có thể nhìn thấy.
Thiếu niên Lý Huyền Ca nhảy nhẹ hai bước, trèo lên đầu tường, tay cầm một chú chim nhỏ đỏ rực như lửa, đưa đến trước mặt ta.
“Đây là vẹt của ngươi?”
Ta gật đầu: “Đúng.”
Nghe vậy, hắn trả lại cho ta, chỉ vào lầu các bên trong sân:
“Ta thấy ngươi đến đây vài ngày rồi, phụ thân ta đang nghị sự, không thích bị quấy rầy, bị bắt gặp thì c.h.ế.t chắc đấy.”
Ta nhìn hắn hồi lâu: “Phụ thân ngươi tên là gì?”
“Lý Toán.”
“Tốt.” Ta liền định nhảy xuống khỏi đầu tường.
Lý Huyền Ca lại kéo lấy tay ta.
Ta cảnh giác quay đầu nhìn hắn.
Hắn ngập ngừng mở miệng: “Vậy phụ thân ngươi tên là gì?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết cái này, là muốn làm gì?”