Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 170: C170



Trên thực tế, ông ta biết chỉ căn trị khỏi em gái của Lý Phong, Lý Phong chắc chắn sẽ gia nhập Huyền Đạo môn.

Nhưng, ông ta cũng chỉ lần đầu gặp Lý Phong thôi, Lý Phong là một thiên tài Huyền Đạo môn họ thu nạp, mỗi năm Huyền Đạo môn họ hầu như đều thu nạp một số thiên tài từ đại lục Hắc U rộng lớn.

Nói thật ra, Lý Phong bây giờ trong lòng ông ta, hiển nhiên không đáng giá bằng một cây linh dược trị thương năm nghìn năm.

Ông ta và Lý Phong không có giao tình gì, cho nên ông ta không muốn ra tay.

Trên thực tế, Chu Vô Nhai của học viện Thiên Vũ cho dù có linh dược cấp bậc này, ước chừng cũng không định ra tay.

Họ lại không phải người thân gì của Lý Phong, dựa cái gì vừa mới gặp nhau liền lấy ra linh dược quý giá?

Nghe lời nói của Trạm Lô, trái tim của Lý Phong lập tức nguội đi.

Trước đó ba thế lực lớn đến mời gọi hẳn, dường như rất coi trọng hắn. Thế nhưng sự tồn tại mạnh mẽ này lại thật sự quan tâm hẳn sao? Chỉ là coi trọng một số tiềm lực ở hẳn mà thôi.

Có thể đi vào thế lực lớn cấp bậc Tam Hồn Cảnh này, người nào chẳng phải là thiên tài chứ?

"Ca ca"


Nhìn thấy anh trai mình khom mình đi cầu xin người khác, Tiểu Vũ ghé vào lòng Lý Phong, nhẹ giọng nói: "Ca ca, chúng ta quay về đi, Tiểu Vũ không thích nơi này, Tiểu Vũ muốn gặp cha và mẹ."

Cô bé ghé vào lòng Lý Phong, cơ thể nhỏ bé co lại thành một thể, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đau đớn.

Cô bé rất thông mình, vừa lúc nãy trong lời nói của Trạm Lô, cô bé có thể nghe ra Trạm Lô có thể cứu cô bé, nhưng Trạm Lô không muốn.

Cô bé không muốn để anh trai của mình đi cầu xin họ.

“Tiểu Vũ". Nghe lời nói của bé gái, Lý Phong chua xót trong lòng, nhưng bây giờ hẳn hoàn toàn không biết rốt cuộc nên làm gì mới tốt

"Lý Phong".

Chính lúc này, bỗng nhiên lại một giọng nói vang lên, một lão giả áo đen bước đến.

Bên cạnh lão giả áo đen, Lăng lão còn có thiếu nữ Linh Hân cũng theo sau lưng ông ta.

Thấy lão giả áo đen, ánh mất u ám của Lý Phong lại lập tức xuất hiện một tia hi vọng, hẳn nhanh chóng bước đến bên cạnh lão giả, cầu xin: "Cầu xin Đường trưởng lão cứu em gái của ta.”

Mặc dù khả năng Đường Trung Nguyên giống như Trạm Lô trực tiếp từ chối rất cao, nhưng hắn không có cách nào khác, Đường Trung Nguyên là hi vọng cuối cùng.

"Sao? Độc Ám Ảnh quá khủng khiếp?” Hơi quan sát tình hình bé gái trong lòng Lý Phong, Đường Trung Nguyên kinh ngạc.

Ông ta là Thần Văn sư mạnh mẽ, mà Thần Văn sư rất quen thuộc với các độc tố, linh dược, vừa nhìn liền phán đoán ra tình hình

"Dưa vào tộc độ khuếch tán của độc tố này, ước tính còn có một phút, bé gái này liền chết". Đường Trung Nguyên đưa ra phán đoán.

Nghe xong, sắc mặt Lý Phong thay đổi lớn, ánh mắt mong chờ nhìn về lão giả áo đen, bây giờ Đường Trung Nguyên không nghỉ ngờ gì nữa chính là hi vọng cuối cùng của hắn.

Nếu Đường Trung Nguyên không muốn cứu, cơ bản Tiểu Vũ không có khả năng sống tiếp.

"Đây là em gái của Lý Phong sao?"

Lúc này thiếu nữ Linh Hân nhìn về bé gái trong lòng Lý Phong, thầm nói trong lòng trước đó, cô ta gặp Lý Phong một vài lần, theo suy đoán của cô ta, Lý Phong chắc là người rất bình tính, nhưng bây giờ xem ra lại rối như tơ vò.


Đường Trung Nguyên hơi trầm xuống, ông ta nhìn về Lý Phong, mở miệng nói: "Ngươi đưa em gái cho ta, ta cứu cô bé”.

Nghe xong, ánh mắt u ám của Lý Phong lập tức sáng lên, hắn nhìn vẽ lão giả trước mặt, vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn Đường trưởng lão”

Như trong đêm đen đột nhiên xuất hiện tia sáng, tim hẳn gần như đã tĩnh lặng lại lập tức đập liên hồi.

"Tiểu Vũ, muội được cứu rồi! Muội sẽ không chết.

Lý Phong nhìn em gái của mình, kích động nói.

"Dạ". Bé gái gật đầu, đôi mắt còn vương giọt lệ.

Cô bé mãi mãi không quên được ca ca của cô bé cứu cô, cầu xin từng cường giả, từ bỏ tôn nghiêm của bản thân chỉ muốn trị khỏi cho cô bé.

"Đường Trung Nguyên lại đồng ý ra tay?" Nghe lời nói của Đường Trung Nguyên, Trạm Lô kinh ngạc nhìn ông ta, vì Lý Phong vừa mới gặp mà Đường Trung Nguyên lại đông ý lấy ra một linh dược trị thương năm nghìn năm.

Theo ông ta thấy, bây giờ Lý Phong rõ ràng không đáng giá.

Nếu Lý Phong bây giờ đạt được Tiên Thiên Cảnh hậu lỳ, tiềm lực này mới miễn cưỡng đáng giá cho ông ta lấy ra.

Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ mười sáu tuổi, Huyền Đạo tông bây giờ có hai mươi người đạt đến.


Đến ánh mắt Chu Vô Nhai của học viện Thiên Vũ cũng có hơi kinh ngạc.

"Đường Trung Nguyên không có lợi sẽ không làm, tại sao đồng ý giúp Lý Phong?" Ông ta thầm nghĩ trong lòng

Đạt đến cấp bậc như họ, sống ít nhất mấy trăm năm, thậm chí trên nghìn năm, tại sao có thể vì một chút lòng thông cảm mà bỏ ra bảo vật quý giá như vậy? Trên thế giới có nhiều người bất hạnh, lẽ nào còn trông chờ vào họ đi cứu từng người một?

Cho nên theo ông ta thấy Đường Trung Nguyên chắc chắn có mục đích khác.

"Lý Phong, ngươi không căn lo lắng, ta lập tức trị khỏi cho em gái ngươi”

Đường Trung Nguyên mỉm cười nói, tay phải ông ta vung lên, sau đó một cây màu tím xuất hiện.

Trên cây màu tím tỏa ra sinh cơ vô cùng dày đặc, hít một hơi, thậm chí cảm giác bệnh tật trong cơ thể đều quét đi sạch sanh, tuổi thọ dường như tăng mạnh.

Năm nghìn năm, loại bảo vật này hoàn toàn có thể được xưng là tính hoa trời đất!

Vù....

Loại quả hơi run rẩy, từng dược dịch trên đó nhanh chóng tràn ra, sau đó hóa thành từng điểm sáng, nhanh chóng đi vào trong nqười Tiểu Vũ.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.