Giữa dòng người tấp nập vẫn có một thanh niên không màn sự đời, hắn nằm thẳng cẳng trên giường ngủ quên cả trời đất.
- Tiểu tử đừng ngủ nữa, dậy thôi.
Lâm Phong bị lão đầu đánh thức, ánh mắt mơ màn đảo qua một vòng xung quanh phát hiện nơi đây là một căn phòng sang trọng, so với căn phòng của hắn ở Thương Vân thành thì tốt hơn rất nhiều.
- Đây là đâu ? ta là ai ?
Hắn chỉ nhớ là gặp được một hồng y nữ tử có dáng người nóng bỏng sao đó thì chẳng biết gì.
Lão đầu đem mọi chuyện xảy ra trong lúc hắn hôn mê kể sơ qua một lần, tiện thể cùng hắn bàn tính chuyện tương lai.
- Nữ nhân đó đúng là hung ác, ta đã làm gì sai đâu ?
- Thiện ác tốt xấu đều phải nói đến thực lực, lúc đó nha đầu kia giết tiểu tử ngươi thì cũng chẳng có ai ngăn được.
Lâm Phong gật đầu, lời của lão đầu câu nào cũng đáng suy ngẫm, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là tìm cách bảo mạng, nữ nhân kia vẫn chưa rời đi thì cái mạng nhỏ của hắn lúc nào cũng đặt trong tình trạng báo động.
- Hay là bây giờ chúng ta lén rời đi, nơi này là địa bàn của Vô Cực thánh cung chắc là nàng ta không dám manh động.
- Tiểu tử ngươi quá xem thường nha đầu kia rồi, ngươi thử nghĩ xem thánh cung có vì một tên tiểu tử không rõ lai lịch mà đắt tội với một thánh nữ không ?
- Không.
Dù so sánh kiểu gì thì hắn cũng không so được với Linh Mộng thánh nữ, người ta như trăng sáng trên cao, thái dương giữa trời còn hắn chỉ như đom đóm trong đêm mà thôi.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây, tiền bối có cao kiến gì không ?
- Gia nhập Cửu Huyền thánh cung.
Cửu Huyền thánh cung là một trong ngũ đại thánh cung của Nam Hoang sánh ngang với Vô Cực thánh cung, cả Linh Mộng và Lãnh Hàn Băng đều là đệ tử của Cửu Huyền thánh cung.
Lâm Phong trầm mặt.
- Làm vậy chẳng khác gì chui đầu vào rọ.
- Bây giờ tiểu tử ngươi đã ở trong rọ rồi, còn chui đi đâu nữa.
Lão đầu không phải tùy tiện mà nói, chuyện này lão đã phải suy nghĩ cả đêm để tính đường đi giúp hắn.
- Bây giờ yêu thú nổi loạn với thực lực của tiểu tử ngươi thì ra Hoang Nguyên chỉ nộp mạng, thay vì đi đến thánh cung khác không bằng ở lại Cửu Huyền có Lãnh nha đầu bảo vệ, hơn nữa ngươi có thể mượn thực lực của thánh cung để tìm tung tích Liễu nha đầu, rõ ràng là trăm lợi vô hại.
- Tiền bối đại trí, tiểu bối bái phục.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nói về mưu hèn kế vặt thì hắn còn biết chút ít chứ nói đến tương lai đại kế thì lão đầu bỏ xa hắn mấy chục cái thành trì. Dựa vào thân phận luyện đan sư của hắn nhất định sẽ được thánh cung thu nhận chỉ là từ nay cuộc sống tự do tự tại đã không còn.
Đúng lúc này của phòng mở ra, một thiếu nữ hoạt bát tiến vào, nhìn sơ qua thì nàng giống Lãnh Hàn Băng đến bảy phần.
- A… cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta còn tưởng ngươi chết luôn rồi chứ.
Lâm Phong chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, hình như hắn đã gặp ở đâu thì phải.
- Đúng rồi, lần trước gặp nàng ở Vạn Bảo các.
Lúc đó nha đầu này còn nghi ngờ dược đơn của hắn đây mà.
- Đạo hữu không biết xưng hô thế nào ?
- Ta họ Lãnh, ngươi có thể gọi ta là Lãnh nhị tỷ.
- Lãnh đạo hữu, không biết đạo hữu có quan hệ gì với Hàn Băng đạo hữu không ?
Cái tên Hàn Băng là hắn nghe lão đầu kể lại, cho tới lúc này bạch y nữ tử vẫn chưa cho hắn biết tên, đúng là thất bại thảm hại.
- Nàng là tỷ tỷ của ta.
Lãnh Phi Dao nghe nhắc đến tỷ tỷ thì nhớ đến chính sự.
- Đúng rồi, phụ thân muốn gặp ngươi, mau đi theo ta.
- Đợi đã.
Lâm Phong vội ngăn nàng lại, vẻ mặt thận trọng nhìn nàng.
- Lãnh đạo hữu có nhìn thấy Linh Mộng thánh nữ ở đâu không ?
Nghe đến hai chữ Linh Mộng, vẻ mặt của nàng liền thay đổi.
- Ngươi nhắc yêu nữ đó làm gì ?
- Ta với thánh nữ có chút hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì chứ, có phải ngươi bị yêu nữ đánh đến mém chết không ?
Lâm Phong gật đầu, mọi chuyện y như nàng nói, nha đầu này nhìn bốc đồng vậy mà nói chuẩn không cần chỉnh.
- Sao đạo hữu biết được ?
- Yêu nữ tính tình kỳ quái, cứ như nam nhân khắp thiên hạ đều có thù với nàng, nếu không phải là đệ tử của thánh cung thì trước sao gì cũng bị nàng đánh cho một trận.
- Bá đạo vậy sao ?
Lãnh Phi Dao gật đầu.
- Chưa hết đâu, nàng ta không chỉ bá đạo mà còn tàn bạo nữa, ta nghe phụ thân kể lại có lần yêu nữ dẫn theo đệ tử thánh cung vây đánh một đám Ma giáo, truy đuổi bọn chúng vào tận sâu trong Hoang Nguyên cuối cùng ép bọn chúng vào tuyệt địa sao đó dùng hỏa diễm thiêu trụi một dãi núi, toàn bộ Ma giáo và yêu thú đều bị biến thành tro.
- Đâu chỉ là tàn bạo, phải nói là khủng bố mới đúng, sao đó nàng ta có bị thánh cung trừng phạt không ?
- Không có, thánh cung còn ban thưởng cho nàng mấy chục vạn điểm cống hiến.
- Cuộc đời bất công, chẳng lẽ trời cao không có mắt.
Lâm Phong cuối đầu, nếu có một ngày hắn bị nàng đốt thành tro không biết thánh cung sẽ thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.
Lãnh Phi Dao như tìm được tri kỉ, mãi lo trò chuyện tới một lúc sao vẫn chưa nhớ mình đến đây làm gì, Lâm Phong đành phải nhắc khéo nàng.
- Lãnh đạo hữu nói bây giờ yêu nữ kia đang ở chỗ của Hàn Băng đạo hữu sao ?
- Đúng vậy, nghe nói yêu nữ muốn giúp tỷ tỷ giải trừ phong ấn, ta nghĩ nàng chỉ mượn cớ để chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.
- Đã như vậy sao không nhờ phụ thân của Lãnh đạo hữu giải quyết ?
- Cha ta bận tiếp đãi lão chấp sự của Vô Cực thánh cung, đúng rồi mau đi thôi đừng để phụ thân ta chờ lâu.
Hai người rời phòng chạy đến một căn phòng cách đó không xa, Lãnh Phi Dao nhìn thấy cửa phòng đã mở xem ra phụ thân đã bàn chuyện xong, nàng kéo Lâm Phong tiến vào.
- Phụ thân, mẫu thân ta đưa hắn đến rồi đây.
Trong phòng có hai người, một là trung niên nam tử gọi Lãnh Tuyên, còn lại là thê tử của lão Vương Hàm Yên.
Lãnh Tuyên nhìn nam tử trước mặt, với ánh mắt già đời của lão thì tên này có ba phần quân tử, bảy phần lưu manh là một tên ngụy quân tử chính hiệu.
Dù sao thì hắn cũng cứu nhi nữ của lão, cứ xem ba phần phía trước mà đối đãi.
- Ta đã nghe Hàn Băng kể lại mọi chuyện, phải đa tạ tiểu tử ngươi đã cứu nhi nữ của ta.
- Tiền bối không cần khách khí, cứu người là chuyện tiểu bối nên làm.
- Dù sao cũng phải đa tạ, ta cũng không thích nhiều lời, sao này có gì cần giúp thì đến Cửu Huyền thánh cung tìm ta.
Lâm Phong nghe lão nói liền gật đầu, ôm đùi được lão này thì con đường vào thánh cung của hắn sẽ rộng như Hoang Nguyên vậy.
- Nếu tiền bối đã nói như vậy thì tiểu bối cũng không khách khí, tiểu bối có một chuyện muốn nhờ tiền bối giúp đỡ.
- Chuyện gì ?
- Tiểu bối muốn tiến vào thánh cung tu luyện.
Lãnh Tuyên còn chưa trả lơi thì bên cạnh đã truyền đến một giọng nói như chim hót.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?
- Ta vừa qua hai mươi.
- Chừng đó tuổi mà chỉ là linh giả tam cấp sơ kỳ, vào thánh cung miễn cưỡng có thể làm ngoại môn đệ tử.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh vẽ ra một tương lai không mấy tươi sáng cho hắn, năm nay nàng chỉ hơn mười sáu mà đã đạt đến linh giả tứ cấp trung kỳ rồi.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?