Thiên La

Chương 45: Nam Hoang sơ biến




Khoảng cách giữa các thành trì cũng chính là khoảng cách giữa linh mạch, xa xôi vô cùng, có khi đi vài tháng là tới nhưng cũng có thành trì phải đi tới vài năm, vài chục năm.

Thương Vân thành chỉ là một cái tiểu thành nằm ở nơi hẻo lánh của đại lục đã bị yêu thú biến thành một đống hoang tàn, không biết thánh cung có tới tu sửa hay không.

Giọng của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử đi thôi.

- Ta muốn trở về Thương Vân thành nhìn một lần.

- Ngươi vẫn muốn tìm nha đầu kia sao ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu, lần này rời đi không biết bao giờ trở lại, lỡ như nàng vẫn ở một nơi nào đó trong thành thì sao ?

Lão đầu tốt bụng khuyên bảo.

- Bây giờ nơi đó đã trở thành hang ổ của yêu thú, nha đầu kia còn ở đó chắc đã bị bọn chúng phát hiện, ngươi có đến cũng vô dụng thôi, mũi của ngươi so được với đám yêu thú kia sao ?

- Lão đầu, đừng so ta với đám yêu thú có được không.

- Được rồi, tiểu tử ngươi nghe lời lão phu một lần, thiên hạ này không thiếu mỹ nữ, bên trong hang động chẳng phải có một nha đầu sao, đây gọi là cái cũ không đi thì sao cái mới lại đến.

Lâm Phong càng nghe càng thấy không ổn, lão đầu chết tiệt lại đang làm bẩn tâm hồn trong sáng của hắn.

- Ta nói nè lão đầu, ta là một quân tử đỉnh thiên lập địa, lòng của ta vững như thái sơn không bao giờ thay đổi, lão đừng hòng dụ dỗ.

- Lão phu thấy tiểu tử ngươi là một tên không chịu trách nhiệm, dám làm không dám nhận.

- Ta đã làm gì sai a ?

Lão đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Lúc nãy tiểu tử ngươi đã sờ chỗ nào của nha đầu kia.

- Tình thế bắt buộc, ta vì cứu người mà bỏ qua lễ giáo, thiên hạ sẽ chấp nhận.

- Vậy vẻ mặt dâm đãng lúc đó của ngươi là sao ?

Vẻ mặt hắn vẫn tĩnh bơ.

- Nhất định là lão già rồi nên qua mắt, mặt ta chính khí thế cơ mà, hơn nữa lúc đó ta còn nhắm mắt, phi lễ chớ nhìn.

- Khốn kiếp, rõ ràng tiểu tử người nhắm mắt hưởng thụ thì có.

Lâm Phong ngã người dựa vào vách đá, ánh mắt đắt ý nhìn lão.

- Lão có bằng chứng không, không có thì đừng làm phiền, ta còn phải đi ngủ.

- Tiểu tử ngươi nhất định bị trời đánh.

Hắn ném cho lão ánh mắt nhàm chán sao đó thì mặt kệ lão, muốn phi thăng thì cần phải độ kiếp sớm muộn gì cũng bị trời đánh, cầu còn chưa được.


Tin tức thú triều xuất hiện nhanh chóng truyền khắp Nam Hoang, ngũ đại thánh cung lập tức điều động nhân thủ chiếm lại các thành trì quan trọng đặt biệt là thành trì gần với thánh cung.

Lần này thú triều tập kích với quy mô lớn chưa từng có thêm vào đó phong linh xuất hiện vết nứt là chuyện không ai lườn trước nên khi thánh cung đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc.

Thành trì đã bị yêu thú tàn phá, kiến trúc đỗ nát, huyết nhục khắp nơi, không còn một tu sĩ, thi thể của thường nhân thì nhiều vô số. Đối với đa số yêu thú thì thường nhân không thể giúp bọn chúng gia tăng tu vi, thông thường bọn chúng sẽ không truy đuổi chỉ là vô tình dẫm đạp mà thôi.

Khi đám người thánh cung chạy đến nhìn thấy phong linh đã khôi phục như bình thường, truyền tống trận bị phá nên không cách nào tiến vào chỉ có thể quay đầu trở về, đợi đến khi phong linh lần nữa mở ra bọn họ sẽ đến chiếm lại.

Mất đi thành trì là mất đi tài nguyên, địa bàn, căn cứ… lần này ngũ đại thánh cung phải nói là tổn thất thảm trọng.


Sáng hôm sao, Lâm Phong tỉnh giấc, hắn vẫn nằm gần cửa hang, bên ngoài hắc vụ lượn lờ ẩn chứa kịch độc, bên trong là hàn khí lạnh đến thấu xương.

- Không ngờ có ngày lão tử lại rơi vào tình thế lưỡng nan thế này.

- Đây gọi là tự làm tự chịu.

- Nếu ta bị bắt nhất định sẽ khai lão ra.

Lão đầu thờ ơ nhìn hắn.

- Lão phu thì có liên quan gì ?

- Tính ra lão chính là chủ mưu đứng phía sao.

- Ngươi có chứng cứ không, không có thì lão phu sẽ kiện ngươi tội vu khống.

- Lão…

Lâm Phong nhớ lại đúng là lúc đó lão không nói gì nhưng ánh mắt mờ ám của lão đã nói lên tất cả, đúng là gừng càng già càng cay.

- Tiểu tử có muốn nghe ý kiến của lão phu không ?

- Tiền bối có cao kiến gì ?

Lão đầu đã thích ứng với tên mặt dày này, chậm rãi trả lời.

- Tiểu tử ngươi muốn lưu danh thiên cổ hay muốn phi thăng ?

Lâm Phong nghe lão nói hai mắt sáng lên, một trong hai thứ này ai mà chả muốn nhưng làm người không thể quá tham, hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời chắc nit.

- Tiểu bối muốn phi thăng.

- Vậy thì vào trong.

- Là sao ?

- Người chưa nghe câu chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu sao, đằng nào cũng chuyển giới.

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão không hiểu sao linh lực trong cơ thể lại muốn khởi nghĩa, hắn muốn phi thăng tiên giới đâu phải đầu thai âm giới.

- Vậy thì lưu danh thiên cổ cũng được.

- Tiểu tử người chỉ cần tiến ra ngoài tìm một đám độc thú đánh nhau, ngươi vì đại nghĩa mà xả thân nhất định được lưu danh thiên cổ, tiếng thơm muôn đời.

- Lão đầu ta có thể nói một câu không ?

- Nói.

Lâm Phong gặn từ chữ nói ra.

- Lão ăn gì, ta cúng.

Bên ngoài hang động có độc khí, bên ngoài độc khí lại có thú triều, xong ra chẳng khác nào tìm đường chết, chuyện ngu xuẩn như vậy một thiên tài thông minh như hắn sao có thể đâm đầu vào.

Không thể rút ra vậy chỉ có thể đâm vào, hắn cắn răng bước từng bước vào hang động, cùng lắm thì như lời lão đầu nói, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.

Nơi cuối cùng của hang động, Lãnh Hàn Băng ngồi trên giường nhắm mặt vận công, hàn khí không ngừng tỏa ra, lúc này hắc vụ đã hoàn toàn biến mất.

Chợt đôi mắt lạnh lùng của nàng mở ra nhìn thanh niên đứng gần đó, hàn khí đang ổn định lại trở nên bất ổn, có dấu hiệu bùng nổ.

Lâm Phong vội ngăn lại.

- Từ đã, đạo hữu nghe ta giải thích.

- Ngươi còn gì để nói.

- Lúc đó ta chỉ vì muốn cứu đạo hữu nên mới dùng đến hạ sách, thật lòng ta không có ý mạo phạm, không tin đạo hữu nhìn xem có phải hắc khí đã hoàn toàn biến mất không.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, sau khi tỉnh lại hắc khi trên người nàng đã hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ hắn vì muốn cứu nàng nên mới làm như vậy.

- Mạng của ngươi ta sẽ không lấy.

- Vậy xin đa tạ.

Lâm Phong mỉm cười trả lời, mặt dù hắn cảm giác có chút không đúng, từ khi nào cứu người còn phải cảm tạ?

Giọng nói lạnh lùng lại truyền đến.

- Người tự đoạn hai tay, chuyện này xem như bỏ qua.

- Kháo, cô nương đừng tưởng mình đẹp thì muốn làm gì thì làm.

- Ngươi không cần mạng ?

- Mạng lão tử cần, tay lão tử cũng cần, đừng thấy lão tử hiền mà ăn hiếp, ta nói cho cô nương biết ba tuổi ta đã đi lừa đảo, sáu tuổi nhìn trộm nữ nhân tắm, mười hai tuổi đã săn được yêu thú, mười lăm tuổi phá thân xử nam… nói chung ta không phải dạng vừa đâu.

Lãnh Hàn Băng nhìn hắn một lúc, đôi môi khẽ mở.

- Hạ tiện.

- Tiểu tử thời của ngươi tới rồi.

- Lại là câu nói chết tiệt này.

Lần trước cũng vì câu này của lão mà hắn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này đây.

- Lão đầu khi nào mới tới thời của lão vậy ?

- Khí tức của nha đầu này rất yếu, có lẽ đã bị hắc khí kia phong ấn, tu vi hình như chỉ vừa khôi phục linh giả nhất cấp sơ kỳ.

- Thật sao ?

Lâm Phong quay qua nhìn bạch y nữ tử, một pháp sư nhất cấp sơ kỳ thì một ngón tay hắn cũng có thể diệt sát.

- Đúng rồi, nếu nàng không bị phong ấn thì đã sớm động thủ, đâu cần dài dòng với một tên lưu manh như lão tử, mém chút thì trúng gian kế của nàng.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.