Sáng hôm sau Lâm Phong phải trở về Địa Sơn thành nhưng tinh thần của hắn vẫn rất tốt, mấy ngày nữa Huân Vũ cũng sẽ đến Vô Cực thánh cung, lúc đó hai người lại có thể gặp nhau.
Lãnh Phi Dao nhíu mày.
- Huân Vũ tỷ tỷ tham gia thi đấu vậy thì tỷ ấy sẽ tham dự phần thi giành cho đệ tử Chiến cung.
- Huân Vũ không phải đến đó để thi đấu, nàng chỉ đến đó quan sát.
- Sao lại như vậy, rõ ràng Huân Vũ tỷ tỷ rất lợi hại mà.
Lâm Phong từng hỏi Huân Vũ, lúc thánh cung tuyển chọn đệ tử tham gia đại hội thì nàng đang bế quan thức tỉnh huyết mạch nên bỏ lỡ.
Hôm sau đệ tử thánh cung tiếp tục tiến về thành trì kế tiếp, trong lúc đi đường thì tin tức của tứ đại thánh cung còn lại truyền đến, trừ Cửu Huyền thì đệ tử của Âm Dương và Trường Hà cũng đã tiến vào địa bàn của Vô Cực thánh cung.
Bên trong Vô Cực thánh địa, một đám lão đầu đang ngồi lại bàn luận.
- Tình hình thế nào rồi ?
- Có vẻ rất thuận lợi, đệ tử của tứ đại thánh cung đều không gặp vấn đề trên đường đến đây.
- Đây chỉ là bình yên trước giông bão.
Một lão đầu gật đầu.
- Mấy lần trước Ma giáo đều cử người đến phá nhưng lần này bọn chúng lại án binh bất động, rõ ràng là không bình thường.
- Có thể bọn chúng đang gặp phiền phức, lão phu vừa nhận được tin vài tháng trước ở Đông Hoang có một vị trưởng lão của Ma giáo bị bắt giữ.
- Dù là như vậy thì chúng ta vẫn phải đề phòng.
Vẻ mặt đám lão đầu trầm ngâm, thiên hạ đều cho rằng Ma giáo là yêu nghiệt cần phải diệt trừ nhưng bọn họ không biết thế lực của bọn tà giáo kia hùng mạnh hơn bất kỳ thánh cung nào trên đại lục, chỉ có liên thủ lại mới đánh lui được Ma giáo.
Mấy ngày tiếp theo đệ tử của ngũ đại thánh cung liên tục tiến về Vô Cực thánh thành, trong số tứ đại thánh cung thì Cửu Huyền có tốc độ nhanh nhất.
- Chỉ cần hai lần truyền tống nữa là chúng ta sẽ đến được Vô Cực thánh thành, không biết nơi đó có gì không ?
Lâm Phong vừa đi vừa nói nhảm, bộ dáng như tên nhà quê lên phố, Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh bỉu môi.
- Thì cũng giống như Cửu Huyền thánh thành thôi.
- Đệ nghe nói bên trong Vô Cực thánh thành có rất nhiều khoáng thạch, có thứ ở những nơi khác không thể tìm thấy.
- Mấy khối khoáng thạch đó thì liên quan gì đến một tên đan sư như đệ.
Phi Dao dùng ánh mắt mờ ám nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Đệ muốn đến thánh thành như vậy có phải là để gặp người nào đó không ?
- Người nào là người nào ?
Lâm Phong giả ngu tiếp tục bước đi, Phi Dao thấy hắn không phản ứng liền kéo y phục.
- Ta cảnh cáo đệ, nếu đệ dám làm tổn thương tỷ tỷ thì ta nhất định sẽ cho đệ biết tay.
- Đệ không phải đối thủ của Hàn Băng sư tỷ, sao có thể tổn thương tỷ ấy được.
- Đệ đừng có giả hồ đồ, từ lúc ở Thương Vân trở về đệ chưa từng nói với tỷ tỷ một câu, rõ ràng là đệ đang muốn cắt đứt quan hệ với tỷ tỷ.
Lâm Phong nhìn băng nữ đi phía trước, đúng là sau khi từ Thương Vân trở về hắn chưa nói với nàng câu nào nhưng chuyện này cũng bình thường, tính tình Hàn Băng không thích nhiều lời.
- Đệ thấy chuyện này bình thường mà, Hàn Băng sư tỷ vốn không thích nói chuyện với người ngoài.
- Tỷ tỷ đúng là không thích giao tiếp với người bên ngoài nhưng đệ là người ngoài sao ?
Lãnh Phi Dao liếc tỷ tỷ một cái, nhỏ giọng nói.
- Mấy hôm nay ta thấy tâm tình của tỷ tỷ rất không tốt, có thể tỷ tỷ đang lo lắng chuyện của đệ và Huân Vũ tỷ tỷ, hơn nữa lần này tỷ tỷ là người dẫn đầu Pháp cung, áp lực rất lớn, đệ mau tìm cách an ủi tỷ tỷ đi.
Phi Dao đợi một lúc vẫn không thấy sư đệ phản hồi, vừa ngẩn đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang mở to mắt nhìn nàng.
- Đệ nhìn ta như vậy làm gì ?
- Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã trưởng thành rồi.
- Đệ… chẳng lẽ trước giờ ta là một đứa con nít sao ?
- Hắc hắc…
Lâm Phong cười nham nhỡ.
- Đệ không có nói, là tỷ tự nói.
- Ta liều mạng với đệ.
Lãnh Hàn Băng đang bước đi thì nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ lướt qua, nữ tử vừa đuổi theo nam tử vừa la hét đó chính là tiểu muội của nàng, trong lòng chợt nhớ đến những lời mẫu thân đã nói.
- Lúc đầu ta không nên để tiểu muội cùng một chỗ với hắn.
Bây giờ tiểu muội đã rơi vào tay giặc nếu nàng ra tay ngăn cản có thể làm Phi Dao tổn thương, tình cảm tỷ muội sẽ không còn như lúc đầu.
Trong lúc Hàn Băng đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
- Hàn Băng sư tỷ chút nữa tỷ có rãnh không ?
- Có chuyện gì ?
- Chúng ta đến Vạn Bảo các nhìn xem, đệ nghe nói bọn họ đang thu gom vật phẩm chuyển về thánh thành đấu giá.
- Được.
Mỗi lần ngũ cung đại hội diễn ra đều quy tụ toàn bộ thiên tài và các nhân vật đình đám ở Nam Hoang, cơ hội tốt như thế này tất nhiên Vạn Bảo sẽ không bỏ qua, bọn họ thường tổ chức một buổi đấu giá trước lúc ngũ cung đại hội bắt đầu.
Sau khi tìm được chỗ dừng chân cả ba người cùng rời đi, lúc đầu gian thương cũng muốn đi chung nhưng bị Phi Dao đá ra ngoài, vừa đi được nữa đường thì Phi Dao hét lên.
- Chết rồi, muội để quên đồ ở trong khách điếm, hai người cứ đi trước không cần phải đợi muội.
Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ chạy thục mạng, thầm nghĩ sau khi sư tỷ trưởng thành đúng là đáng yêu hơn rất nhiều.
- Hàn Băng sư tỷ chúng ta đi thôi.
- Được.
Nơi này là một trong những thành lớn của Vô Cực thánh cung nên Vạn Bảo các ở đây cũng không phải dạng vừa, vật phẩm vô số.
- Hàn Băng sư tỷ chúng ta qua bên kia nhìn thử.
Hàn Băng đi theo sau Lâm Phong, nơi hai người bước vào là khu vực giao dịch binh khí, Lâm Phong nhìn hàng ngàn vật phẩm trước mặt đủ các thể loại, màu sắc, kích cỡ nhưng hắn vẫn thấy chúng quá bình thường.
- Chúng ta lên trên nhìn xem.
- Được.
Hàn Băng vẫn lặng lẽ đi phía sau lưng hắn, rõ ràng nàng không có tâm trạng chọn lựa vật phẩm, cũng có thể nơi này không có thứ gì lọt vào pháp nhãn của nàng.
Một tiêu của Lâm Phong vẫn tiếp tục là khu giao dịch binh khí, lần này chỉ có vài trăm vật phẩm nhưng mỗi cái đều là bảo vật.
- Sư tỷ nhìn xem thứ này thế nào ?
Hàn Băng nhìn vòng tay trước mặt, tuy nó rất tốt nhưng không đủ làm cho nàng biến sắc.
- Chỉ là pháp bảo phòng ngự bình thường.
- Ý của đệ là tỷ thấy thứ này có đẹp không ?
- Pháp bảo quan trọng là công dụng, không phải vẻ bề ngoài.
- Ôi trời ôi.
Lâm Phong hoàn toàn cạn lời, xem ra hắn phải tìm cách nói thẳng với nàng.
Đúng lúc này một lão đầu xuất hiện mỉm cười nhìn hai người.
- Vị tiểu thư này đúng là mỹ nhân hiếm thấy, chỗ của lão phu e là không có bao nhiêu bảo vật phù hợp.
Lâm Phong nghe lão đầu nói như gặp được cứu tinh.
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Mời đi theo lão phu.
Lão đầu đi vào một căn phòng gần đó, bên trong chỉ có vài chục vật phẩm nhưng mỗi cái đều là bảo vật bên trong bảo vật.
- Những thứ này vài ngày tới sẽ được vận chuyển về thánh thành để đấu giá, mời khách quan xem thử.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc