Thiên La

Chương 165: Dạ hành




Lãnh Hàn Băng thấy mọi người đều nhìn qua, nàng liền nói sang chuyện khác.

- Nếu đệ cần thêm những thứ này có thể đến chỗ Linh Mộng đổi lấy.

- Cái gì ? Yêu nữ cũng có sao ?

- Linh Mộng biết ta đang tìm nên trợ giúp nhưng ta lại không muốn nhận ân tình của nàng.

- Vậy tỷ có thể trao đổi mà.

Lâm Phong nói đến trao đổi liền nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, hắn lấy ra mấy gốc linh dược đặt trước mặt mọi người.

- Đây là quà đệ chuẩn bị cho mọi người, đa tạ các vị sư huynh sư tỷ bao lâu nay đã chiếu cố tiểu đệ.

- Là địa hỏa linh chi.

Phong Viêm vừa nhìn liền nhận ra hàng tốt, thứ này là một trong những bảo vật nổi danh của Cửu Huyền bí cảnh dù có linh thạch cũng chưa chắc mua được.

Lãnh Phi Dao trợn mắt nhìn tên sư đệ hám tài trước mặt, nàng có cảm giác không thật lắm.

- Nói mau, ngươi là ai ? ngươi không phải là tiểu Phong tử đúng không ?

- Hắc hắc… đúng vậy, ta là tiểu Lâm tử, ca ca của tiểu Phong tử đây.

- Mặt kệ ngươi là ai, gốc linh dược này chắc chắn là của ta.

Phi Dao nói xong liền thu một gốc bỏ vào túi trữ vật, Phong Viêm là người tiếp theo.

- Sư đệ đã có lòng, sư huynh cũng không khách khí.

Chỉ còn lại Tuệ Vân ngắm nhìn gốc linh dược, nàng rất cần thứ này nhưng không sao lấy được, chuyện túi hương khiến nàng cảm giác có lỗi với Lâm Phong.

Phi Dao ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhỡ.

- Tuệ Vân sư tỷ sao tỷ còn chưa lấy, cẩn thận tiểu Phong tử trở mặt đó.

- Ta…

- Tuệ Vân sư tỷ những chuyện đã qua rồi đệ sẽ không để ý, chẳng phải bây giờ đệ vẫn rất tốt sao ?

Tuệ Vân do dự một lúc, nàng thu gốc linh dược vào túi trữ vật, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phong.

- Lần này sư tỷ nợ đệ một ân tình.

- Vậy khi nào tỷ có đủ linh thạch thì trả cho đệ là được.

Lãnh Phi Dao thở dài, tên này đúng là tiểu Phong tử của nàng rồi, nói chuyện nữa ngày cũng không thoát khỏi hai chữ linh thạch.

Từ ngày Lâm Phong vào thánh cung đến giờ phần lớn thời gian đều bình yên vô sự, chưa từng có tên nào đến gây chuyện với hắn không phải vì thiên phú của hắn lợi hại mà là bên cạnh hắn có những đồng bọn không thể động vào.

Tỷ muội Lãnh gia có yêu nữ bảo kê, Phong Viêm gian như cáo, Tuệ Vân là đệ nhất mỹ nữ Đan cung cũng là đệ tử sư phụ yêu quý nhất, chỉ có hắn là tứ cố vô thân, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt có một chút thiên phú.


Sau khi nói chuyện xong Lâm Phong trở về phòng, đi cùng hắn có gian thương, cả hai đang lên một kế hoạch vĩ đại.

- Thật sự không có chuyện gì sao ?

- Sư đệ yên tâm, huynh có thể lấy danh dự ra đảm bảo.

- Tiểu đệ tin tưởng sư huynh.

Phía sau chủ cung có một dòng suối nóng, khung cảnh nơi này như là tranh vẽ, non nước hữu tình, mỗi đêm thường có không ít đệ tự đến đây tẩy trần.

Nơi này có bày một cái đại trận chia dòng suối làm hai nữa, một bên dành cho nam đệ tử, bên còn lại thì dành cho nữ đệ tử và chỉ mở cửa vào ban đêm.

Lúc này đã gần nữa đêm không ít đệ tử đã đến tẩy trần nhưng bọn họ không hề biết ở trên cao đang có hai cặp sắc nhãn nhìn chằm chằm bên dưới.

- Đúng là nhân gian mỹ cảnh, hiếm thấy hiếm thấy.

- Đệ thấy sư huynh nói có sai không, đây chính là nơi tuyệt nhất bên trong thánh cung.

Tuy nữ tử khi tắm vẫn mặt nội y, thêm vào đó hơi nước che đi một phần xuân sắc nhưng vẫn làm cho hai thanh niên bên trên rửa mắt mà nhìn, lúc đám nữ tử bên dưới đứng lên, y phục dính sát vào cơ thể để lộ ra đường cong lung linh khác xa lúc mặt trường bào.

Đúng lúc này một giọng nói phẩn nộ truyền đến.

- Dâm tặc nơi nào, dám đến thánh cung làm loạn.

- Đậu xanh, bị lộ rồi.

Lâm Phong vừa tính bỏ chạy thì cảm giác cơ thể cứng đờ, một sợi dây bay tới quấn chặc hắn và gian thương cùng một chỗ.

Phong Viêm vừa nhìn thấy người ra tay, vẻ mặt cắt không còn giọt máu.

- Chấp sự đại nhân nghe đệ tử giải thích.

- Có gì về chủ cung rồi nói.

Tuy mọi chuyện chỉ diễn ra chỉ trong chóp mắt nhưng đệ tử bên dưới đều nhìn thấy rõ, cả đám vội mặt lấy y phục hướng chủ cung chạy đi, bọn chúng muốn biết là tên ngu ngốc nào lại chạy đến thánh cung thâu hương.


Lãnh Phi Dao ngồi trên giường, cơ thể của nàng không ngừng rung lên, bên trong căn phòng lúc này tràn ngập hàn khí, cách đó không xa là Lãnh Hàn Băng đang nghiên cứu pháp văn, vẻ mặt lạnh như băng.

Cả hai nàng vừa nhận được tin Lâm Phong bị bắt vì tội nhìn lén nữ đệ tử tắm, sau vài giờ tra hỏi cuối cùng cũng có kết quả là vì không quen sử dụng phi hành khí nên bay lạc vào cấm địa.

Thêm vào đó chấp sự vừa nhìn thấy Lâm Phong liền ra tay nên không rõ hắn đã ở đó hay chỉ là vô tình bay ngang qua, cuối cùng cả hai bị phạt ở trong phòng diện bích ba ngày.

Trước khi rời phòng Lâm Phong còn hướng về phía nữ đệ tử cuối đầu tạ lỗi.

- Các vị tỷ tỷ lần này là Lâm Phong không đúng, sau này có đan dược gì cần luyện chế thì đến Đan cung tìm tiểu đệ, giá cả thương lượng.

Phong Viêm đứng bên cạnh thầm than sư đệ nhanh trí, giờ phút này vẫn còn tâm trạng làm ăn.

Trở lại căn phòng của Phi Dao, lúc này nàng đã sắp không chịu nổi, ở một mình với tỷ tỷ thật sự rất nguy hiểm, bây giờ phải lựa lời an ủi tỷ tỷ.

- Tiểu Phong tử đáng chết, đám nữ nhân đó thì có gì mà nhìn, không phải nhìn tỷ tỷ sướng hơn sao ?

Nàng vừa dứt lời thì cảm giác có một luồn hàn khí trào vào cơ thể.

- Tỷ tỷ, chẳng phải muội đứng về phía của tỷ sao ?

Lúc này hàn khí đã dâng tới ngực của nàng, muốn nói chuyện cũng khó.

- Tiểu Phong tử ta muốn giết đệ.


Tuy bị phạt diện bích tam thiên nhưng không có người giám sát, Lâm Phong dùng thời gian này ở trong phòng bế quan tu luyện, chủ yếu là học cách sử dụng ngân dực và hắc bào.

- Lão đầu chủ nhân đời trước của lão có bao nhiêu pháp sư ?

- Không nhớ rõ, có thể là mười mấy tên.

- Vậy có người nào là băng sư không ?

- Đương nhiên là có.

Lâm Phong nghe lão nói liền sáng mắt.

- Vậy lão còn nhớ có loại pháp văn nào lợi hại một chút không ?

- Rất nhiều.

- Có thể cho ta vài cái không ?

- Không.

Lão đầu trả lời rất dứt khoác, lào biết tên này lấy pháp văn để làm gì nên không thể dễ dàng đồng ý, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua được.

Lâm Phong cũng biết trên đời này không ai cho không ai thứ gì, lần này hắn ở kéo dưới rồi.

- Tiền bối tại thượng có chuyện gì muốn làm thì cứ căn dặn, tiểu bối sẽ dốc hết sức mình, dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng không từ nan.

- Lão phu vừa tìm được vài nơi rất thú vị, tiểu tử ngươi có thể đưa lão phu đến đó không ?

- Tiền bối có thể nói rõ hơn không, cụ thể là nơi nào ?

Lão đầu liên tục kể ra mấy cái địa danh toàn là những nơi nổi tiếng, so với mấy nơi lão nói thì núi đao biển lửa chẳng khác gì đồng bằng.

- Sao hả ? có đi không ?

- Đi, nhưng không phải bây giờ.

- Lão phu cũng chưa muốn tới đó, đợi thêm một thời gian cũng được.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.