Thiên La

Chương 139: Tìm dược




Cách đó hơn trăm dặm, bên trong sơn mạch âm u đang liên tục xảy ra giao chiến, một bên là thánh cung, bên còn lại là Ma giáo, xung quanh còn có vài chục thi thể tu sĩ.

- Mấy tên đó chỉ đứng bên ngoài xem vậy mà các ngươi cũng không tha, thật là tàn độc.

- Muốn đánh thì đánh đừng nhiều lời.

- Xong lên, giết sạch Ma giáo.

Vài ngày qua bên trong Ma Lĩnh sơn mạch liên tục truyền ra âm thanh giao chiến, phần lớn là thánh cung và Ma giáo, thỉnh thoảng lại có một vài tán tu bị cuốn vào, kết cuộc vô cùng bi thảm.

- Hi vọng lão tử không nằm trong số mấy tên xui xẻo đó.

Lâm Phong vừa đi vừa nghe ngóng tình hình, trước khi rời thành hắn đã dịch dung để che giấu thân phận, bây giờ hắn đã không còn là đệ tử thánh cung chỉ là một tên tán tu bình thường.

Phía trước không xa chính là Ma Lĩnh sơn mạch, thông thường sơn mạch sẽ có màu lục nhưng Ma Lĩnh sơn mạch lại có màu xám, nhìn từ xa như một cục than đang bốc khói.

- Không biết nhiệt độ bên trong thế nào?

Tình hình chiến sự nơi này đang vô cùng căng thẳng nên mấy hôm nay có rất ít tán tu tiến vào sơn mạch tầm bảo, cả đường đi Lâm Phong chỉ gặp được mười mấy tu sĩ.

Càng đến gần sơn mạch càng cảm giác nơi này bất thường, đi được mấy ngày đường chỉ gặp vài đầu yêu thú, có thể đám yêu thú đã bị thứ gì đó dọa cho bỏ chạy hoặc là trốn vào trong hang.

Lâm Phong lấy địa đồ ra quan sát, từ chỗ của hắn có vài con đường dẫn vào sơn mạch, trên đường đi có đánh giấu những nơi thường xuất hiện yêu thú nhưng bây giờ có lẽ đã không còn chính xác.

- Đám yêu thú kia bị dọa cho bỏ chạy không biết có kịp mang theo linh dược không?

- Tiểu tử ngươi lại tính hôi của hử?

- Cái gì mà hôi của, ta có lòng tốt giúp bọn chúng bảo quản linh dược, đợi bọn chúng đến được Cửu Huyền thì ta nhất định sẽ trả lại, ta thề.

Nghĩ liền làm, Lâm Phong chọn con đường có nhiều yêu thú nhất để đi, đúng như hắn dự đoán cả đoạn đường không gặp được một đầu yêu thú, cũng không thấy được một gốc linh dược, có lẽ đã bị ai đó đào hết.

Trong lúc hắn thầm mắng mấy tên đào dược thì nghe được thanh âm từ phía trước vọng lại.

- Phía trước hình như có người đánh nhau.

- Có Ma khí, là người của Ma giáo.

- Trùng hợp vậy sao ?

Lâm Phong còn chưa biết đi đâu tìm mấy tên Ma giáo thì bọn chúng lại xuất hiện nhưng khi hắn đến nơi thì mọi thứ đã trở nên yên tĩnh, ngoài trừ mấy cái thi thể nằm trên đất thì không có gì bất thường.

- Là đệ tử của Âm Dương thánh cung.

Từ ký hiệu trước ngực, Lâm Phong nhận ra vài tên trong số đám thi thể là đệ tử thánh cung, chắc chắn thánh cung và Ma giáo vừa giao chiến ở đây.

- Lão đầu có cảm giác được gì không ?

- Có linh giả ngũ cấp, lục cấp từng giao chiến, bọn chúng đi về phía bên phải của ngươi.

- Chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt, đợi lão tử lấy được linh dược sẽ đi tìm bọn chúng.

Vừa dứt lời Lâm Phong liền rẽ trái, hắn không sợ mấy tên Ma giáo nhưng tìm linh dược quan trọng hơn.

U linh ma thảo ở bên trong sơn mạch thuộc vào linh dược hiếm có khó tìm, thường mộc ở những nơi thiếu sáng như trong hang động, vách đá…

Lâm Phong dựa theo lời lão đầu đi tìm ở những chỗ khả nghi, kết quả là có vài chỗ từng xuất hiện ma thảo nhưng đã bị lấy mất.

- Linh dược vùng ngoài sơn mạch có thể đã bị Ma giáo thu hết, tiểu tử ngươi muốn tìm thì phải tiến sâu vào bên trong.

- Còn vào sâu nữa sao, lỡ không rút ra được thì sao ?

Xung quanh nơi này đã có dấu vết của địa thú, một tên vừa bước vào ngũ cấp như hắn đơn thân độc mã tiến vào sơn mạch chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định tìm thêm vài nơi nếu không có thì hắn sẽ tìm mấy đạo hữu Âm Dương thánh cung hỏi thử, lúc đó vẫn không tìm được thì nguy rồi.

Mấy ngày sau trong lúc tìm linh dược, Lâm Phong vô tình phát hiện một cái sơn động, khi hắn định tiến vào thì cảm giác có gì đó không ổn.

- Lão đầu hình như xung quanh sơn động có trận pháp.

- Tiểu tử ngươi cũng không tồi.

Xung quanh cửa hang có bài mấy cái trận pháp, đều là địa cấp, với tu vi của Lâm Phong chỉ có vào mà không có ra nhưng đối với lão đầu thì đây chỉ là mấy cái tiểu trận.

- Đợi ta một chút.

Lâm Phong lấy ra một cái âm dương ma trận đặt bên ngoài, cẩn thận không bao giờ là thừa cả.

Nữa giờ sau, Lâm Phong đi đến trước cửa hang, hắn đợi một lúc thì giọng nói lão đầu truyền đến.

- Bên trong không có người.

- Vậy vào thôi.

Đi qua một đoạn thông đạo thì phía trước xuất hiện một không gian khá lớn, nhìn qua có cảm giác nơi này có người đang sử dụng.

- Xem ra nhân phẩm của tiểu tử ngươi không tệ, bên kia có mấy gốc u linh ma thảo.

- Thật hả?

Lâm Phong đi tới mở mấy cái hộp trên bàn, bên trong chứa mấy chục gốc linh dược trong đó có mấy gốc u linh ma thảo, số còn lại đều liên quan đến giải dược của hắc phong tán linh.

- Nơi này chắc là chỗ ở của Ma giáo nhưng sao ta lại có cảm giác không ổn.

- Chuyện gì không ổn?

- Lão không cảm thấy lần này lấy dược quá dễ dàng sao?

Ở hiền sẽ gặp lành nhưng Lâm Phong rất hiểu nhân phẩm của hắn còn chưa tốt đến mức độ này.

Lão đầu nghe Lâm Phong nói cũng rơi vào trầm ngâm, đúng lúc này từ bên ngoài sơn động truyền đến tiếng la hét. Lâm Phong vội chạy ra ngoài xem.

- Không lẽ đám Ma giáo kia đã trở lại?

- Bọn chúng đang phá trận.

Lúc sau lại có tiếng hét từ bên ngoài truyền vào.

- Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

- Còn tưởng là đám Ma giáo kia trở lại, làm lão tử hết hồn.

Lâm Phong vừa thở phào thì lão đầu lên giọng nhắc nhở.

- Tiểu tử thúi nếu ngươi từ nơi này đi ra còn mang theo mấy gốc u linh ma thảo sau đó nói bản thân không phải đệ tử Ma giáo, ngươi nghĩ mấy tên ngoài kia có tin không?

- Đậu xanh.

Lâm Phong vội chạy vào hang thu hết số linh dược còn lại sau đó kích hoạt ma trận rời đi.

Khi đám người bên ngoài xông vào chỉ nhìn thấy một cái sơn động trống không. Cách đó không xa, Lâm Phong nhìn u linh ma thảo trong tay vẻ mặt không ngừng đắc ý, chỉ là vài gốc linh dược sao có thể làm khó được hắn.

- Không biết bây giờ trở về có kịp thời gian hay không?

- Vội cái gì, kịch còn chưa tàn tiểu tử ngươi không muốn xem tiếp sao?

- Có kịch để xem hả?

Lâm Phong vừa dứt lời thì lại nghe thấy thanh âm quen thuộc từ phía sơn động truyền đến.

- Người bên trong hang động nghe đây, các ngươi đã bị bao vây mau bỏ vũ khí đầu hàng.

Bên ngoài sơn động đã bị mấy trăm tên đệ tử ma giáo bao vây, phía bên trong hang động người của thánh cung liên tục chạy ra.

- Đúng là sắp có kịch hay để xem.

Lâm Phong vừa chạy tới đã thấy hai bên rơi vào thế giằng co, kiểu gì cũng sẽ có một trận chiến sắp diễn ra, đến lúc đó hắn sẽ làm ngư ông hốt lợi.

Mấy tên đệ tử thánh cung lấy ra pháo hiệu bắn lên trời, trong vòng một giờ sẽ có người đến tiếp viện.

- Các huynh đệ, tiêu diệt Ma giáo thay trời hành đạo, xông lên…

- Giết…

- Đánh đê, đánh chết lão tử chôn.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.