Thiên La

Chương 109: Đan đấu




Lâm Phong dùng vẻ mặt khó xử nhìn Phi Dao, chuyện này hắn đâu thể quyết định.

Lãnh Phi Dao lắc đầu.

- Mấy gốc linh dược đó rất khó tìm, ta nghe nói Vạn Bảo các vừa nhập về mấy lô linh dược nếu không nhanh chân sẽ bị người khác lấy mất.

Phong Viêm suy nghĩ một lúc thì lấy ra một tờ thư tịch để lên bàn.

- Đệ cần linh dược gì thì ghi hết vào đây, ta sẽ nhờ người mua giúp.

- Để ta để ta.

Lãnh Phi Dao vội dành lấy, sao đó nàng ghi một lúc mấy chục thứ vào bên trong rồi đưa lại cho gian thương.

Phong Viêm nhìn qua vài lần, mày kiếm khẽ nhíu.

- Ngọc phượng châu sa, đây là loại linh dược gì vậy?

- Đó là nữ y không phải linh dược, chuyện đơn giản như vậy cũng không biết hèn gì sư tỷ không thích ngươi.

- Chẳng phải nói chỉ mua linh dược thôi sao ?

Lãnh Phi Dao nghe vậy liền kéo Lâm Phong rời đi.

- Ngươi không giúp thì ta tự đi mua.

- Đạo hữu xin dừng bước.

Nếu ngày mai không diễn ra đại hội thì có thể tìm cơ hội khác để dụ dỗ tên sư đệ này, bây giờ mà không tận dụng thì phải đợi đến 5 năm nữa thánh cung đại hội lần tiếp theo diễn ra, lúc đó còn làm ăn gì nữa.

Phong Viêm lấy ra một thanh tiểu kiếm có kích thước tương tự ngón tay, hắn buộc tờ thư tịch vào tiểu kiếm rồi mở cửu sổ ném lên trời.

- Phi kiếm truyền thư, thứ này của Vạn Bảo các không phải dễ tìm đâu.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn liền nhận ra lai lịch thanh tiểu kiếm, Lâm Phong thì mù tịt.

- Sư tỷ phi kiếm truyền thư là thứ gì ?

- Phi kiếm truyền thư vốn có một cặp chỉ cần đệ kích hoạt một trong hai thanh phi kiếm thì thanh phi kiếm bị kích hoạt sẽ bay tới chỗ thanh phi kiếm còn lại.

Nguyên lý hoạt động của thứ này khá giống với âm dương ma trận của hắn nhưng bất tiện hơn rất nhiều.

- Nơi này có nhiều chướng ngại vật như vậy thanh phi kiếm kia có thể tự tránh hết sao, lỡ có người bắt được thì sao ?

- Vạn Bảo các để phi kiếm ở tầng cao nhất nên sẽ không gặp vật cản, bên trong tòa thành này làm gì có tên ngốc nào đi trộm đồ của Vạn Bảo các.

Phong Viêm nhìn hai tỷ đệ tán chuyện bộ dáng không có gì là vội, sao hắn có cảm giác như dê vào miệng hổ.

- Từ bao giờ ta lại dễ bị lừa như vậy nhỉ ?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trước tiên phải làm chính sự.

- Lâm sư đệ chuyện lúc nãy đệ vẫn chưa nói hết.

- Chuyện gì, à đệ nhớ rồi, số linh dược này ngày mai sư huynh giao đến cũng được, nhất định phải đến trước khi trận đấu diễn ra.

- Đệ yên tâm, đêm nay huynh sẽ mang linh dược đến, còn chuyện của Tuệ Vân sư tỷ thì sao ?

Lâm Phong nhìn trời, lại khôi phục bộ dáng cao nhân giống lão đầu.

- Thánh cung đại hội lần này huynh nhất định phải tận dụng cơ hội phát huy hết sở trường của bản thân để Lưu trưởng lão nhìn thấy, như vậy trưởng lão sẽ thu huynh làm chân truyền đệ tử, huynh có làm được không ?

- Trở thành chân truyền đệ tử không khó nhưng làm vậy thì có lợi ích gì ?

- Lúc đó huynh sẽ trở thành sư đệ của Lý sư tỷ, có thể ngày ngày ở bên cạnh sư tỷ, cùng sư tỷ luyện đan, đi dạo, thí luyện… đây là thời gian để huynh và sư tỷ bồi đắp tình cảm, tiện thể phát triển đan đạo đúng là nhất cữ lưỡng tiện.

- Thật sự có hiệu quả sao ?

Phong Viêm nhíu mày, tên sư đệ này nói nghe cũng có lý, lửa gần rơm thì sớm muộn cũng cháy chuồng thôi.

- Tất nhiên là có hiệu quả, cổ nhân có câu nhất cự li nhì tốc độ huynh có nghe qua chưa ?

- Tiểu Phong tử không ngờ đệ lại đọc nhiều cổ thư như vậy a.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phi Dao thầm đắt ý, hắn có học cái éo gì đâu toàn là nghe lão đầu nói lại, lão đầu sống mấy chục vạn năm gọi một tiếng cổ nhân cũng không sai.

- Sự lợi hại của đệ làm sao sư tỷ có thể hiểu được.

- Tất nhiên là ta hiểu, mỗi lần đệ gặp yêu nữ chẳng phải đều dùng hết bản lĩnh hay sao ?

Lãnh Phi Dao mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt châm chọc.

- Vậy mà vẫn bị đánh cho không ngốc đầu lên được.

- Quân tử không đánh nữ nhân, đệ không thích so đo với nàng ta.

- Hảo sư đệ, ta sẽ chuyển nguyên văn của đệ đến chỗ yêu nữ.

- Sư tỷ tốt, chuyện gì cũng có thể thương lượng…

Phong Viêm đột nhiên xen vào.

- Lâm sư đệ lỡ như Lưu trưởng lão không chấp nhận ta thì sao ?

- Chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ nói với sư phụ giúp ngươi.

Lãnh Phi Dao vỗ ngực đảm bảo, nàng không phải người vô trách nhiệm, đã nhận linh thạch nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Vậy xin đa tạ.

- Không cần, sao này ta lại có thêm một tên sư đệ hì hì.

Phong Viêm nhìn vẻ mặt tươi cười của Phi Dao, sao này hắn phải gọi nha đầu dở hơi này là sư tỷ, tự nhiên thấy gan đau quá vậy nè.

Sao khi ăn uống thỏa thích thì người ở lại trả linh thạch lại là Phong Viêm, theo lời của Lãnh Phi Dao thì đây là tiệt mừng sư đệ sắp nhập môn tất nhiên phải do gian thương chi trả.

Phong Viêm nhìn hóa đơn lên đến 6000 trung phẩm linh thạch âm thầm mặt niệm.

- Hi vọng lần này thành công nếu không lỗ to rồi.


Sáng hôm sao toàn bộ đệ tử thánh cung lại tập trung về Chủ cung, hôm nay là ngày đệ tử Đan cung thi đấu số lượng so với hôm trước không tới một phần nhưng số đệ tử tới ủng hộ vẫn không suy giảm.

Bình thường muốn xem đan sư biểu diễn phải bỏ ra không ít linh thạch nhưng hôm nay được miễn phí, cơ hội 5 năm có một lần không nên bỏ qua.

Bên trên kháng đài vinh dự toàn bộ trưởng lão Đan cung đều có mặt đầy đủ, một vài vị trưởng lão ở các cung khác cũng đên tham dự chỉ là hôm nay cả thánh mẫu và thánh chủ đều không có mặt.

- Cả hai đều vắng mặt sao, không biết có phải là trùng hợp không đây hắc hắc…

Lâm Phong cười mờ ám, ánh mắt không ngừng đảo xung quanh, tuy số đệ tử Đan cung không bằng các cung khác nhưng chất lượng lại hơn hẳn, đặt biệt là mỹ nữ.

Đan sư là chức nghiệp ngồi mát ăn bát vàng có thể nói là việc nhẹ lương cao nên nữ tử Đan cung chất lượng hơn hẳn những cung khác.

- Lão đầu nhìn nữ tử kia xem, nhỏ nhắn xinh xắn, đúng kiểu lão tử thích.

- Nha đầu tiểu tử ngươi thích không phải Liễu Huân Vũ sao, cẩn thận cháy nhà như chơi đấy.

- Yên tâm, lão tử tứ hải là nhà làm sao cháy hết.

Lâm Phong nhìn bên trong đám đệ tử chân truyền có một nữ tử mặt hồng y bó eo nhìn vô cùng mướt mắt chỉ là nàng quay lưng về phía hắn nên không thấy được gương mặt.

- Sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ ?

Hồng y nữ tử vừa xoay người thì một gương mặt quen thuộc hiện ra, không ngờ nữ tử ăn mặt như thục nữ lại là tiểu sư tỷ dở hơi của hắn.

Bộ dáng Lãnh Phi Dao lúc này hoàn toàn như một người xa lạ, vẻ mặt ngoan hiền, đôi mắt dịu dàng, lặng lẽ đứng im phía sau sư phụ của nàng, từ lúc hắn nhìn thấy nàng đến giờ tiểu sư tỷ vẫn chưa hé môi nói một câu.

- Không lẽ nàng có tỷ muội song sinh.

Lãnh Phi Dao ngẫn đầu nhìn về phía đám đệ tử chuẩn bị bước lên đan đài, khi lướt qua chỗ Lâm Phong thì hung hăng trừng mắt cảnh cáo sao đó trở lại bình thường.

Lúc này một lão đầu đứng lên hô lớn.

- Đệ tử Đan cung tham gia thi đấu vào trận.

Hơn ngàn thanh niên cùng lúc bước vào cấm trận, tu vi lập tức bị giới hạn về tứ cấp đỉnh phong.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.