Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 29: Vật nhỏ bình thường



Quý Thư và Hạ Niên ở trong phòng nói chuyện, Sử Nghi cũng đang ở trong phòng kề tai nói nhỏ với Hạ Tử Đình: “Anh nhi đã mười lăm tuổi rồi nhưng vẫn chưa hứa hôn, Thành nhi bên Đại phòng mới mười bốn tuổi đã hứa hôn rồi, thiếp nghĩ tâm liền đau. Chàng thường hay ra ngoài, chẳng lẽ không nhìn thấy nhà nào xuất sắc hay sao?” 

“Người xuất sắc thì có, nhưng không định thân rồi, thì tuổi vẫn còn nhỏ.” Hạ Tử Đình lật người nói: “Những thân gia quen biết với nhà chúng ta, đếm tới đếm lui, chỉ có mấy vị nhi tử nhà Tướng quân và phủ An Bình Hầu là xuất sắc thôi, có điều hai nhà bọn họ chưa chắc sẽ để ý Anh nhi.” 

“Hừ, Anh nhi nhà chúng ta không bằng ai hả?” Sử Nghi không phục, “Đại thái thái nuôi nữ nhi đến mười chín tuổi, vẫn có biện pháp vào trong phủ Tướng quân làm phó Tướng phu nhân, chẳng lẽ thiếp lại không có cách nào gả nữ nhi đến nhà tốt sao?” 

Hạ Tử Đình thở dài: “Chính vì nàng nghĩ như vậy, mới trì hoãn Anh nhi. Đầu năm nay Mạc phủ nhắc tới thân hôn, mặc dù nhi tử không tính xuất chúng lắm, nhìn cũng xứng với Anh nhi rồi, nàng lại kén cá chọn cạnh, cự tuyệt người ta. Trong lòng nàng nghĩ Đại thái thái có thể gả nữ nhi đến phủ Tướng quân làm phó Tướng phu nhân, phủ Tướng quân hiện giờ có sáu nhi tử, ba người cũng tương đương Anh nhi, nàng cũng nghĩ muốn gả Anh nhi đến phủ Tướng quân làm thiếu tướng phu nhân. Ta nói nàng, chuyện này nàng cũng đừng suy nghĩ nữa. Nàng nhìn một vị nam nhân Tưởng gia đi, có người nào không phải hơn hai mươi tuổi mới thành thân không? Cho dù bọn họ coi trọng Anh nhi, Anh nhi có thể đợi đến hơn hai mươi sao? Bây giờ Anh nhi đã mười lăm rồi, nếu là người ta đã sớm định thân rồi, nàng còn muốn không thông. Nàng còn lầm nó một hai năm, ngay cả người như nhà Mạc gia cũng sẽ không tới cửa định thân, nàng hãy cẩn thận suy nghĩ.” 

Sử Nghi thấy Hạ Thành mười bốn tuổi đã định thân rồi, nữ nhi mình mười lăm mà vẫn chưa có tin tức, kỳ thực trong lòng đã sốt ruột lắm rồi, lúc này nghe lời nói của Hạ Tử Đình..., cũng biết là có lý, nhất thời kinh ngạc nói: “Qua năm đã mười sáu rồi, nếu không hứa cho người, chẳng lẽ.... chẳng lẽ ta thật sự lầm lỡ nàng sao?” 

“Anh nhi mười lăm, Kỳ nhi cũng mười ba rồi, nàng đừng làm đứa lớn không gả cho người, thì ngay cả đứa nhỏ người ta cũng không đến cửa nhắc tới định thân, lại lầm lỡ cả hai đứa.” Hạ Tử Đình thấy khuyên Sử Nghi ý động, ôm vai nàng nói: “Hứa nữ nhi cho một môn hộ tương đương là được, làm gì cần phải trèo cao cửa lớn chứ?” 

Sử Nghi mặc dù mạnh mẽ, lúc này ở trong lòng Hạ Tử Đình, cũng liền mềm nhũn, “Ừm” một tiếng nói: “Nói cũng có lý.” 

Ngày hôm sau, Hạ lão thái thái lên tiếng, bảo Sử Nghi và Lý Thiện tìm một vị tú nương tài giỏi bậc nhất đến dạy cho Hạ Viên và Hạ Ý. Vì trang tơ lụa của Hạ lão thái thái ngoại trừ làm tơ lụa, mấy năm nay còn làm một ít thêu phẩm tinh xảo. Nếu Hạ Viên và Hạ Ý ba năm sau có thể tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc, nằm trong bảng xếp hạng, trang thêu tơ lụa có danh tiếng các nàng, lượng tiêu thụ khẳng định tăng lên rất nhiều. 

Cuối cùng Sử Nghi và Lý Thiện thỉnh đến một vị vốn là tú thêu Châm công cục trong cung, sau này tú nương này được thả ra cung. Vị tú nương này tên là Tô Thái Thanh, thêu công vô cùng tốt. Khó được nhất là, còn viết chữ rất tốt, có thể thêu lên một thể tự rất khác biệt. Có điều vì Tô Thái Thanh thêu quá nhiều năm, ánh mắt hơi không tốt, buổi tối không dám thêu nữa, chỉ dạy Hạ Viên và Hạ Ý vào ban ngày mà thôi. Hạ Viên sau khi biết được Tô Thái Thanh vốn gả cho người, nhưng vì vào cửa ba năm nhưng không sinh con nên bị phu gia vứt bỏ, không khỏi thấy nàng đáng thương. Tô Thái Thanh thấy Hạ Viên và Hạ Ý nhu thuận, cũng dụng tâm dạy dỗ các nàng. 

Ngày hôm nay móng tay Hạ Viên bị sướt một mảng, lấy kéo chỉnh đốn một chút, nhưng lại bị tưa viền móng, nhất thời sợ lúc phác thảo thêu tạo thành một đường, nên muốn đến phòng Quý Thư tìm kìm móng tay chỉnh đốn lại. Vừa đến phòng Quý Thư, đã thấy Hạ Từ và Hạ Nặc đã ở đó, Hạ Cẩn từ trên đầu gối Thu Đường bỏ chạy đi, reo lên: “Ta không cắt đâu, không cắt đâu!” Thu Đường đứng lên đuổi theo nói: “Còn chưa cắt xong đâu!” 

“Đừng chạy!” Hạ Viên thấy Hạ Cẩn vừa chạy vừa quay đầu nhìn người lớn, đợi vào phòng liền giả vờ muốn đuổi hắn. Hạ Cẩn chạy lạch bạch càng nhanh hơn, vừa chạy vừa cười. Hạ Nặc thấy Hạ Cẩn chạy qua người mình, không khỏi cười hì hì đuổi theo Hạ Cẩn giúp Thu Đường, ôm cổ nói: “Bắt được, bắt được rồi nè!” 

“Móng tay tiểu hài tử ra thật nhanh, mới chỉ bốn năm ngày, đã ra dài rồi. Vẫn nên cắt bỏ cho sạch sẽ, mới không bị vấy bẩn.” Quý Thư vén mành đi vào, thấy Hạ Viên đến đây, hỏi một chút chuyện học thêu như thế nào, lại gọi người bưng điểm tâm lên cho nàng ăn. Bỗng nghe Thu Đường cười nói: “Cẩn nhi mỗi khi cắt móng tay, đều cắt được một nửa sẽ bỏ chạy.” 

Hạ Cẩn nay đã ba tuổi rồi, nhưng hắn không giống Hạ Từ thông minh, cũng không bình tĩnh giống Hạ Nặc, mà lại khỏe mạnh kháu khỉnh, có chút ngây thơ. Đến hôm nay vẫn còn chưa nói lưu loát, có lúc phát âm còn không chuẩn. Chẳng biết tại sao, cả nhà lại rất thích tiểu đệ đệ thoạt nhìn không thông minh lại rất đáng yêu này, thường thích chọc hắn chơi. 

“Để ta cắt giúp cho hắn!” Hạ Viên nhận kìm móng tay từ Thu Đường, nhìn thấy là mới làm, không khỏi hỏi: “Cái kìm móng tay hơi lớn lần trước sao không thấy nữa vậy?” 

“Còn không phải đã bị Đại thái thái lấy đi sao.” Thu Đường cười nói: “Từ trước đến nay các nàng đều dùng kéo cắt bỏ móng tay, lại dùng mài móng tay để mài đều viền cạnh, made by , thế này mới bôi nước Phong Tiên hoa. Sau này khi thử dùng kìm móng tay của thiếu phu nhân, không tới vài ngày đã muốn lấy đi. Cũng may còn dư lại cái kìm nhỏ này có thể dùng được.” 

Kìm móng tay này là Quý Thư bảo người làm, đầu tiên là bảo thợ rèn dùng sắt làm nên, vì thợ rèn lần đầu tiên làm cái này, nên làm không tốt, hơn nữa kìm móng tay này lại rất dễ gỉ sét. Vì cắt móng tay cho mấy hài tử nhỏ, rốt cuộc Quý Thư lo lắng kìm móng tay rất dễ gỉ sét kia, sau đó đơn giản bảo thợ rèn làm móng tay bằng hai thanh bạc. Không nghĩ lúc này bị Đại thái thái lấy đi. Hạ Viên cũng đau lòng cái kìm móng tay bằng bạc kia. Không khỏi hầm hừ nói: “Lần trước muốn bàn chải đánh răng nương bảo người làm, lần này lại là kìm móng tay, lần tới còn không biết là cái gì nữa đây!” 

Thời đại này tất nhiên có vật làm sạch răng, đa số người ta dùng cành dương liễu hoặc cành hòe lột thành sợi mảnh chà răng. Gia đình nhà phú quý thì dùng lông bờm ngựa làm bàn chải đánh răng, nhưng giá rất đắt. Quý Thư bảo người dùng lông heo làm bàn chải đánh răng, mang tặng các phòng, nghĩ nếu bọn họ cảm thấy dùng tốt, bản thân tự nhiên lấy bạc bảo người đi làm. Ai biết Đại thái thái chờ không kịp người làm đưa tới, lại đây muốn của Quý Thư. 

Quý Thư làm một số việc vặt mặc dù không quá khoa trương, nhưng nàng làm bàn chải đánh răng cho người ta, làm kìm móng tay, làm một số vật nhỏ trong cuộc sống, còn giải thích kỹ càng cho mấy đứa trẻ cách sử dụng thế nào. Những vật nhỏ này nọ này, trong thoáng chốc ở trong sinh hoạt lại rất có tác dụng. Hạ Viên cũng biết, Quý Thư chỉ thường làm mấy vật nhỏ có trong sinh hoạt thường ngày, vừa không hiển sơn lộ thủy, lại rất tiện dụng trong cuộc sống mọi người. Có khí bản thân không cẩn thận lộ ra chút ít bản sự, Quý Thư cũng chỉ cho là ngày thường mình giảng dạy nhiều với mấy hài tử, bọn họ mới hiểu được, cũng không để trong lòng. 

Thấy Hạ Viên bắt tay nhỏ bé Hạ Cẩn muốn cắt móng tay, Hạ Cẩn lại muốn thụt lui rời đi không chịu cắt, Hạ Từ vội đi lại cười nói: “Cẩn nhi, ca ca giúp đệ vẽ tranh lên móng tay được không?” 

“Vẽ tranh, được ạ!”Hạ Cẩn vừa nghe muốn vẽ tranh lên móng tay, ngược lại duỗi tay nhỏ bé đến trước mặt Hạ Từ. 

Hạ Từ lấy bút tô tỉ mỉ lên chỗ móng tay cần cắt của Hạ Cẩn, tô đen hết móng tay mọc dài ra, edit by ,, cười hì hì nói: “Cẩn nhi nhìn xem, ta đang vẽ tóc cho móng tay đệ này! Ca ca giúp đệ cắt tóc móng tay nhé?” 

Cắt móng tay thì không đồng ý, nhưng cắt tóc móng tay lại chơi rất vui! Hạ Cẩn khoái trá ngồi trước mặt Hạ Từ, đưa đầu ngón tay đến cho Hạ Từ cắt tóc móng tay. Chỉ một lát, mười ngón tay đã cắt sạch sẽ. 

Quý Thư lặng lẽ nói với Hạ Viên: “Con và Từ nhi khi ba tuổi, đã thông minh rồi. Cẩn nhi lại ngây ngô ngơ ngẩn.” 

“Nương, tiểu đệ đệ như vậy mới đáng yêu.” Hạ Viên đi xoa bóp lưng cho Quý Thư, kề tai nói: “Nương, có phải ngài nên sinh thêm một muội muội cho chúng con hay không?” 

“Chỉ có một nữ nhi là con không được sao?” Quý Thư nắm mặt Hạ Viên, nhìn trái nhìn phải nói: “Ồ, Viên nhi lại cao hơn chút nữa rồi, có khí sắc hơn nhiều, không bằng bảo người đến đo y phục làm thêm một bộ quần áo mới?” 

“Con vừa qua bên này, đã nghe Đại thiếu phu nhân Nhị phòng đang đo y phục cho Anh tỷ tỷ, còn muốn làm thêm đồ mới đó!” 

“Qua mấy ngày nữa Thẩm phu nhân gả nữ nhi, chắc là muốn lúc náo nhiệt đó mặc chút đồ mới đó mà. Đến lúc đó phu nhân các phủ đều đi tới, đúng là hội quần anh đây.” 

Khi Quý Thư và Hạ Viên đang nói chuyện, Sử Nghi đúng là đang ở trong phòng chỉ huy mấy người đo y phục làm đồ mới, mở miệng nói: “Màu hoa hồng đã xưa rồi, màu xanh nhạt lại quá đơn thuần, màu vàng nhạt khá được, nhưng mặc mùa này lại lộ vẻ ngả ngớn.”Nói xong lật tới lật lui mấy cuộn vải vừa mới mua về, cuối cùng lại chọn màu hồng đào đưa cho Anh nhi may xiêm y. 

Hạ Anh bị mấy bà tử đo kích cỡ ép buộc loay hoay, không khỏi quay đầu nới với Sử Nghi: “Nương, trong phủ đã làm xiêm y mùa thu cho con rồi, mỗi người chúng ta có hai bộ, lúc này vô duyên vô cớ lại làm nữa là sao vậy?” 

“Xiêm y mùa thu trong phủ làm thống nhất nhau, con và các cô nương khác đều làm cùng kiểu dáng và màu sắc, đúng cùng nhau làm sao thấy được con. Lúc này làm cho con mấy cái y phục kiểu dáng và màu sắc không giống, để người ta nhìn thêm vài lần.” Sử Nghi thấy bà tử ép buộc xong, cười tủm tỉm nói: “Thẩm phu nhân gả nữ nhi, mấy ngày nữ sẽ điểm đồ cưới, các cô nương các phủ tất nhiên sẽ đến góp vui nhìn đồ cưới, chúng ta cũng đi, đến lúc đó con đoan trang chút, trên mặt nương cũng dính chút quang.” 

Trong kinh thành khi gả nữ nhi, có phong tục điểm đồ cưới. Mấy ngày trước khi nữ nhi xuất gia, sẽ chon một ngày lành mang đồ cưới đến trước mặt mọi người kiểm kê, sau đó lại liệt kê đồ cưới ra. Đến lúc đó sẽ thỉnh các phu nhân và các cô nương các phủ đến xem lễ. Đồ cưới này là thể diện nhà mẹ đẻ, cũng là tài sản riêng của cô nương đó. Điểm đồ cưới thứ nhất có ý làm người ta chứng kiến, thứ hai là làm người ta lây dính chút không khí vui mừng. 

Vì nữ nhi Thẩm phu nhân tài mạo xuất chúng, tài thêu lại rất tốt, vài năm trước được tuyển vào trong cung làm tư tú nữ quan, bây giờ bị Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ định làm chính phi cho Nhị hoàng tử, ít ngày nữa sẽ chính thức đại hôn. Ngay lập tức các phu nhân có thể diện trong kinh thành, ngày điểm đồ cưới hôm đó, đều phải đi tới náo nhiệt bấu víu chút giao tình. 

Tư tú nữ quan là theo bên cạnh công chúa bồi đọc sách bồi thêu, còn kiêm một chút chuyện về thêu thùa. Mặc dù chức vị không cao, nhưng rất có mặt mũi. Lại thêm Hoàng hậu và Hoàng quý phi lúc ban đầu chính là từ tư tú nữ quan mà được tuyển, đối tư tú nữ quan có chút hảo cảm, mọi việc cũng sẽ che chở một hai, cho nên tư tú nữ quan cuối cùng không phải tuyển tlàm phi tử hoàng tử, ngay cả khi thả ra cung cũng được Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ định hôn nhân, rất vinh quang.

Sử Nghi nghĩ Thẩm phu nhân gả nữ nhi, ngày điểm đồ cưới đó, các phu nhân đi đến phủ nhất định rất nhiều, lão thái thái muốn đi qua, cũng sẽ dẫn theo mấy tôn nữ  đi theo cùng, đến lúc đó nữ nhi mình mặc sáng sủa chút, cũng dễ dàng làm người ta nhớ kỹ, nếu có thể mượn miệng các phu nhân trong phủ tâng bốc tài mạo nữ nhi. Không sợ không có người tới cửa cầu hôn!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.