Thẩm Đạo Trần nuôi huyết nhục của nàng, nàng lấy ra m.á.u trong tim.
Sư môn dạy nàng tu luyện, nàng liền phế đi tu vi.
Từ đây, hai bên không nợ nhau.
Từ khi bước ra khỏi phòng giam nàng đã tính hết rồi.
Nàng không nguyện ý lại có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, đã không thuộc về nàng thì sao có thể có được, không bằng sớm ngày buông tay, hai bên còn thoải mái hơn chút.
Sau khi bị tiền bối trong Huyền Mộc giúp buông xuống tình cảm, nàng ngược lại đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Mọi người nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Tang Nhược, cuối cùng cũng hiểu được những điều cổ quái xuất hiện trên người nàng.
Nếu ngày xưa Thẩm Tang Nhược không quan tâm nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, nhưng hôm nay sau khi từ phòng giam ra ngoài, bọn họ nhìn thấy chỉ có khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Trong mắt còn nước mắt nhàn nhạt tan đi.
Nhất là Ôn Huyền, hắn ta cảm thấy tim đập rất mạnh, luôn có một dự cảm không tốt lắm.
Ngũ sư muội của hắn ta có chút khác biệt.
Trong lòng Thẩm Đạo Trần rất khó chịu, "Đứa trẻ này, nói đền đáp không báo đáp cái gì chứ, chẳng qua là gây chút mâu thuẫn nhỏ, làm sao đến mức nói ra lời này. Làm như sau này ngươi không còn ở tông môn vậy."
"Trong động phủ của ta còn mấy viên đan dược tứ phẩm Bổ Khí Đan, lát nữa sẽ lấy ngươi cho ngươi, từ lúc chúng ta bước vào trong này, việc này đã xong rồi, ngày sau mọi người vẫn là người một nhà."
Nghe thấy Thẩm Đạo Trần muốn đưa Bổ Khí Đan tứ phẩm cho Thẩm Tang Nhược, tròng mắt của Bạch Mộc Mộc đều muốn lòi ra.
Có trời mới biết nàng ta đã cạy bên Thẩm Đạo Trần bao lâu, mà lão già này chưa từng buông lỏng cái miệng xuống.
Giờ lại muốn đưa hết cho Thẩm Tang Nhược?!
Nàng ta vốn còn đang vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Tang Nhược tự tìm đường chết, nhưng giờ phút này lại chẳng buồn cười chút nào.
Nếu không đối phó được Thẩm Tang Nhược này.
Trầm Tang Nhược rũ mắt xuống.
Mâu thuẫn nhỏ à?
Nàng bị tra tấn trong phòng giam, vì đau đớn Thất Tình Cổ, tâm huyết và tu vi bị Thẩm Đạo Trần quy về" mâu thuẫn nhỏ" là hết rồi.
Tất cả mọi thứ của nàng đều là chuyện "nhỏ".
Nàng một lần nữa ngước mắt, lắc đầu từ chối Thẩm Đạo Trần: "Không cần."
"Chớ có kêu ca." Nàng nhiều lần cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, khiến cho Lăng Tiêu chân nhân không hài lòng.
"Ta thiếu hụt nghiêm trọng, quá bổ sẽ không ăn nổi, dược lực của Bổ Khí Đan tứ phẩm quá mạnh với ta." Thẩm Tang Nhược tìm được lý do thích hợp.
Nhưng Thẩm Đạo Trần không vì cho đi Bổ Khí Đan mà vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy trong lòng hoang mang không ít.
Trong động phủ lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
"Lăng Tiêu chân nhân, pháp khí Vãng Sự Kính mà ngài tìm kiếm đã được Lâm Lang các đưa đến rồi!" Một tên tiểu đệ tử cầm một cái hộp trong tay, cầu kiến ở ngoài cửa động phủ.
Lâm Lang các là nơi giao dịch lớn nhất thiên hạ, giao dịch các loại pháp khí hiếm lạ.
Mà Vãng Sự Kính là pháp khí có thể hiển thị chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Gương này sử dụng có hạn chế, thời gian không thể vượt qua ba ngày trước, người sử dụng phải biết nơi xảy ra chuyện và chỉ có thể sử dụng ba lần.
Nghe thấy Lăng Tiêu chân nhân phái người đi tìm Vãng Sự Kính, trong lòng Thẩm Tang Nhược đại khái biết được mục đích của lão ta, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều như trước.
Chỉ là nhìn thoáng qua bên Bạch Mộc Mộc.
Quả nhiên sắc mặt đối phương đã tái nhợt mấy độ.
Lăng Tiêu chân nhân dùng linh lực lấy hộp, nói với đệ tử kia: "Lui ra đi."
"Ta vốn định tìm Vãng Sự Kính, hiển lộ chân tướng ngày ấy, nhưng nếu Tang Nhược đã thừa nhận, vậy thì không cần nhìn nữa."
Bạch Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm như được tái sinh, phụ họa nói: "Đúng vậy, vừa rồi phụ thân đã kể lại chuyện này, xin đừng trách sư tỷ nữa."
Thẩm Tang Nhược khẽ cười lạnh, có nhìn hay không đối với nàng mà nói cũng vô nghĩa, có phải chân tướng hay không thì sao?
Tội, nàng cũng đã chịu rồi! Còn ý nghĩa không?
"Nếu không có chuyện gì, đệ tử xin cáo từ." Nàng xoay người xuống giường đá, liền muốn rời đi.
Lục Thời Khanh lại đưa tay chắn trước người nàng.
"Tam sư huynh có ý gì vậy?" Nàng lạnh lùng nhìn về phía Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh ôm quyền với Lăng Tiêu chân nhân, "Sư tôn, đệ tử cho rằng, vẫn nên xem ngày đó xảy ra chuyện gì, miễn cho ngày sau có người nói việc này mơ hồ không rõ, giải vây cho mình."
Dứt lời, lại nói với nàng: "Chúng ta không nợ nàng, Thẩm Tang Nhược, đừng bày ra cái mặt thối của ngươi."
Bạch Mộc Mộc mở to hai mắt nhìn, hận không thể tiến lên bịt miệng Lục Thời Khanh lại.
Tên ngu ngốc này đang nói nhảm cái gì!
Lăng Tiêu chân nhân trầm tư một phen, giống như đồng ý với hắn ta... "Vậy thì xem đi, để công bằng."