Trong mắt hắn ta, Thẩm Tang Nhược là một người cực kỳ không an phận, không thể đối xử với nàng quá tốt.
Nếu không sẽ giống như hắn ta trước kia, chút nữa thì gây ra đại họa.
Nghe vậy, Ôn Huyền bỗng cảm thấy vô lực, trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần.
Thẩm Tang Nhược ở sư môn lại có địa vị như vậy sao?
Hắn t nhìn chằm chằm bọn họ, trong ánh mắt là những cảm xúc khó nói thành lời: "Các ngươi làm vậy, chẳng lẽ không sợ thật sự tổn thương Tang Nhược sao? Bất kể các ngươi có tin hay không, Tang Nhược đã thay đổi rồi."
Phong Hạc Vân và Lục Thời Khanh khẽ nhíu mày, đương nhiên không phải vì lời nói của Ôn Huyền.
Mà là vì Ôn Huyền rất ít khi lộ ra vẻ mặt đau buồn như vậy.
Thấy tình hình không ổn, Bạch Mộc Mộc vội vàng khuyên nhủ:
"Đại sư huynh, ta nghĩ huynh vẫn nên tự mình đi một chuyến, dù không xin lỗi, nhưng đi thăm ngũ sư tỷ cũng tốt."
Nàng ta kéo tay áo Phong Hạc Vân lay lay: "Tin rằng có sự quan tâm của Đại sư huynh, ngũ sư tỷ sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."
Nhìn thấy ánh mắt linh động của Bạch Mộc Mộc mang theo chút cầu khẩn, Phong Hạc Vân cũng không nỡ từ chối: "Được rồi, đã có tiểu sư muội lên tiếng, ta sẽ đi thăm nàng."
Nỗi buồn bực trong lòng cũng tiêu tan đi không ít, quả nhiên vẫn là Tiểu sư muội đáng yêu nhất.