Thiên Kim Giả Mang Toàn Tông Phi Thăng

Chương 23: Tìm được Cửu Thanh Phong rồi!



Không biết rơi trong bóng tối bao lâu, sau lưng Thẩm Tang Nhược chợt đau nhói, giống như đập phải thứ gì đó, rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Trước mắt cũng sáng lên.

Nàng đang định nhìn quanh xem mình rơi xuống nơi nào.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt có phần tức giận.

Đối phương mặc áo bào đen tuyền, lông mày sắc bén, đôi mắt sâu thẳm như hắc diệu thạch, không nói một lời nhìn chằm chằm nàng.

Trong tay còn cầm một thanh đoản kiếm gãy, dường như đang lau chùi.

Lúc này nàng mới phát hiện mình rơi vào trong một căn phòng.

Cơn đau ở lưng vừa rồi, lại là do nàng đập thủng nóc nhà của người ta!

Thẩm Tang Nhược vô cùng lúng túng.

Nàng chỉ là bị rút đi tình cảm với những người của Phi Vân Tông, khi đối mặt với người khác vẫn có cảm xúc bình thường.

Đứng dậy xin lỗi đối phương: “Xin lỗi, vị đạo hữu này.”

“Ta bị trận pháp nào đó truyền tống đến đây, không phải cố ý làm hỏng nóc nhà của ngươi, ta sẽ bồi thường tổn thất.”

Nàng đặt hai viên linh thạch thượng phẩm lên bàn.



Nam tử không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, tiếp tục lau thanh đoản kiếm gãy.

Thẩm Tang Nhược cũng không có khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của hắn ta.

Những người có năng lực trong giới tu chân phần lớn đều có tính cách kỳ quái, cao ngạo.

Nàng cũng không nhìn thấu tu vi hiện tại của đối phương.

Nói chính xác thì, với cảnh giới Luyện Khí tầng một của nàng hiện giờ, tu vi của ai nàng cũng chẳng nhìn thấu.

Người nào đến cũng có thể xem nàng như quái hoang dã mà đánh.

Nàng mới đến nơi này, còn chưa biết đây là đâu, tốt nhất đừng nên gây thù chuốc oán với đối phương.

Đang định chắp tay cáo lui thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo.

“Đại sư huynh! Chúng ta thấy vị đạo hữu kia rơi xuống sân của huynh! Người đâu rồi?”

Ngay sau đó, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đẩy ra.

Người đến mặc một bộ y phục, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được nàng ta tùy ý búi lên bằng trâm cài, nụ cười trên gương mặt ấm áp như gió xuân, khiến người ta sinh hảo cảm.

Thấy Thẩm Tang Nhược, nàng ta càng vui vẻ hơn, tiến đến gần nàng:

“Hóa ra người hữu duyên mà Tông chủ nói là tiểu muội muội này à!”



Lại quan sát nàng từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt tràn đầy sự yêu thích.

“Giới thiệu một chút, ta là Tô Tịch Vũ, xếp thứ tư trong sư môn, muội xem ra nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta Tô sư tỷ là được.”

“Còn đây là đại sư huynh của ta, Diệp Hoài, huynh ấy với ai cũng vậy thôi, muội đừng để bụng.”

Thẩm Tang Nhược nghe được vài thông tin quan trọng từ lời nói của Tô Tịch Vũ.

Biết đối phương không có ác ý, nàng chắp tay giới thiệu: “Tô sư tỷ, ta là đệ tử Phi Vân Tông, tên Thẩm Tang Nhược.”

“Xin hỏi Tô sư tỷ, nơi đây là đâu? Ta vô tình lạc vào một trận pháp, bị truyền tống đến đây, Tô sư tỷ nói ‘người có duyên’ là có ý gì?”

“Muội cứ đi theo ta, trên đường ta sẽ từ từ giải thích.” Tô Tịch Vũ kéo nàng đi ra ngoài.

Thẩm Tang Nhược mơ mơ màng màng bị kéo ra cửa, mới phát hiện mình đang ở trong một tông môn.

Chỉ là trong tông môn ngoài ba người bọn họ ra, không thấy bất kỳ đệ tử nào khác.

“Nơi này là Ngưng Hoa Tông trên Cửu Thanh Phong.”

“Cửu Thanh Phong?” Chính là nơi nàng muốn tìm.

Không ngờ lại bị nàng vô tình tìm được như vậy.

“Đúng vậy! Chính là Cửu Thanh Phong mà Thần thức của Tông chủ bảo muội tìm đến.” Tô Tịch Vũ bổ sung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.