Một năm, đủ để khôi phục phần lớn tu vi đã mất của nàng.
“Sau khi Trúc Cơ thì đến tìm ta.” Lăng Tiêu chân nhân dừng lại một chút, bổ sung, “Ta sẽ dạy con tu luyện công pháp mới.”
Xem ra Lăng Tiêu chân nhân đã phát hiện nàng tu luyện công pháp khác.
Và biết công pháp nàng tu luyện chỉ có thể giúp nàng miễn cưỡng đạt đến Trúc Cơ.
Thẩm Tang Nhược thản nhiên đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ phải nhanh chóng tìm được công pháp mới.
Lăng Tiêu chân nhân phất tay áo rời khỏi động phủ.
Một lát sau, Thẩm Đạo Trần, Bạch Mộc Mộc và Lục Thời Khanh cũng lần lượt rời đi.
Trong động phủ chỉ còn lại nàng và Ôn Huyền.
Ôn Huyền dặn dò nàng vài điều cần chú ý trong thời gian dưỡng thương, đồng thời bày tỏ sự vui mừng khi nàng đã nghĩ thông suốt, cũng bảo nàng đừng trách Phong Hạc Vân.
“Sau này nếu có bất kỳ điều gì không ổn, cứ đến tìm nhị sư huynh, đừng sợ làm phiền ta, không dưỡng thương cho tốt, thân thể sẽ để lại ám thương.”
Giọng nói của Ôn Huyền dịu dàng như mây trời, đã rất lâu rồi hắn ta không dùng giọng điệu ân cần như vậy để nói chuyện với nàng.
Đối với sự dịu dàng mà trước kia mình hằng mong ước, trong lòng Thẩm Tang Nhược giờ đây không còn mấy rung động.
Nàng lại nhớ tới Ôn Huyền cũng từng nói với nàng rất nhiều lời như vậy.
Đại sư huynh Phong Hạc Vân không quản việc, lúc nàng bái nhập sư môn còn nhỏ tuổi, vẫn luôn là Ôn Huyền chăm sóc nàng.
Hắn ta đưa cho nàng ngọc bài thông hành cấm chế, nói với nàng rằng, có bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm hắn ta, hắn ta vĩnh viễn sẽ không chê nàng phiền phức.
Dòng suy nghĩ bị giọng nói của Ôn Huyền kéo lại.
“Đôi khi nhị sư huynh luyện đan sẽ quên mất thời gian, muội cứ trực tiếp vào là được, đừng ngốc nghếch đứng đợi trước cấm chế như hôm đó nữa, Nhị sư huynh chẳng phải đã cho muội ngọc bài thông hành rồi sao…”
Giọng nói ôn hòa của Ôn Huyền đột nhiên dừng lại.
Tấm ngọc bài thông hành hắn ta đưa cho Tiểu Nhược hình như đã bị hắn ta thu hồi từ rất lâu rồi.
Bởi vì khoảng thời gian đó là thời điểm mấu chốt để hắn ta đột phá, Thẩm Tang Nhược luôn tìm đến hắn ta, kể cho hắn ta nghe những chuyện nhỏ nhặt như bắt được con bướm, nhìn thấy ánh tà dương.
Hắn ta thấy phiền phức, bèn thu hồi ngọc bài thông hành, nói sau khi đột phá sẽ trả lại cho nàng.
Sau khi đột phá, Thẩm Tang Nhược có nhắc đến vài lần, nhưng hắn ta đều giả vờ như không nghe thấy.
Về sau Thẩm Tang Nhược không nhắc đến nữa, hắn ta cũng dần quên mất chuyện này, cho đến tận bây giờ.
Trong lòng Ôn Huyền dâng lên sự hối hận, sao hắn ta có thể quên được chứ?
Tiểu Nhược chắc sẽ rất thất vọng về vị sư huynh này lắm.
Hắn ta theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tang Nhược: "Là sư huynh không đúng, sau đó đã quên trả lại ngọc bài thông hành cho muội."
"Không sao." Thẩm Tang Nhược khẽ xua tay, đừng nói là uất ức, trên mặt nàng thậm chí không có một chút biểu cảm nào.
Trước kia Ôn Huyền rất sợ Thẩm Tang Nhược làm loạn mè nheo, giờ thấy nàng bình tĩnh lý trí như vậy, trong lòng hắn ta lại dâng lên một nỗi buồn bực.
Hắn ta cũng không biết tại sao, Thẩm Tang Nhược hiểu chuyện như vậy, lẽ ra hắn ta phải thấy vui mừng mới đúng.