Hai người lập tức dùng linh lực giúp nàng điều dưỡng kinh mạch, ổn định linh lực hỗn loạn trong cơ thể nàng.
Dù Ôn Huyền có thiên phú về y thuật, nhưng cũng chỉ mới bắt đầu thể hiện.
Thuốc men hắn ta luyện chế sao sánh được với những loại thuốc quý hiếm mà Lăng Tiêu chân nhân và Thẩm Đạo Trần cất giữ.
Hai người không chút tiếc rẻ, lấy ra toàn bộ thuốc men, hết lòng cứu chữa Thẩm Tang Nhược.
Đến tận khuya, tình trạng của nàng mới được ổn định.
“Cha, sư tôn, ngũ sư tỷ thế nào rồi ạ?” Bạch Mộc Mộc đến trước mặt hai người hỏi.
“Tạm thời đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.” Lăng Tiêu chân nhân thu hồi linh lực.
Ôn Huyền bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Đạo Trần lại khiến tim hắn ta thắt lại.
Thẩm Đạo Trần thở dài, “Than ôi, nhưng có tỉnh lại được hay không còn phải xem vận khí của nha đầu này.”
“Ngũ sư tỷ rất may mắn, nhất định sẽ mau chóng tỉnh lại.” Ánh mắt Bạch Mộc Mộc chân thành, quả thật đang lo lắng cho Thẩm Tang Nhược.
Lăng Tiêu chân nhân liếc mắt nhìn qua, phát hiện mắt Bạch Mộc Mộc đỏ hoe.
Lão ta mới nhớ ra, trong suốt thời gian điều trị cho Thẩm Tang Nhược, Bạch Mộc Mộc vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào, cũng không vì hai người chỉ chú ý đến Thẩm Tang Nhược mà trong lòng không vui.
Mười mấy năm lưu lạc bên ngoài, có lẽ nàng ta đã cẩn thận từng li từng tí như vậy mà đi đến ngày hôm nay.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, lão ta đưa tay xoa đầu nàng ta.
“Con có lòng rồi, nơi này có ta và tông chủ bảo vệ, con không cần phải chông đâu?”
“Đúng vậy, thân thể Mộc nhi vừa hồi phục, đừng lại mệt nhọc thêm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Đạo Trần cũng lên tiếng.
Đáy mắt tràn đầy thương tiếc.
Ôn Huyền cũng muốn nói điều gì đó, nhưng chợt nhớ ra mình đã tốn cả ngày lẫn đêm luyện chế thuốc cho Bạch Mộc Mộc lại bị hắn ta cho Thẩm Tang Nhược uống.
Mặt hiện lên vẻ áy náy, chỉ nhìn Bạch Mộc Mộc với ánh mắt quan tâm.
[Ting! Lăng Tiêu chân nhân hảo cảm +1, số hảo cảm đang có: 87]
[Ting! Thẩm Đạo Trần hảo cảm +1, số hảo cảm đang có: 88]
[Ting! Ôn Huyền hảo cảm +2, số hảo cảm đang có: 89】
Những thông báo liên tiếp vang lên trong đầu Bạch Mộc Mộc.
Nàng ta thoáng hiện vẻ mừng rỡ trong mắt, nhưng nhanh chóng kìm nén lại.
Giọng nói mềm mại: “Thân thể con đã khỏe rồi, con rất lo lắng cho ngũ sư tỷ, xin để con ở lại đây.”
Ánh mắt ướt át của thiếu nữ mang theo sự nũng nịu và khẩn cầu, Lăng Tiêu chân nhân và Thẩm Đạo Trần cuối cùng cũng đồng ý.
“Ôn Huyền, hãy chăm sóc tốt tiểu sư muội.” Lăng Tiêu chân nhân nói với Ôn Huyền.
“Nếu Thẩm Tang Nhược biết con lo lắng cho nàng như vậy, thái độ của nàng đối với con cũng sẽ tốt hơn một chút.” Thẩm Đạo Trần thở dài nói.
Hắn ta không biết tại sao Thẩm Tang Nhược lại không thích Bạch Mộc Mộc.
Chỉ vì muốn bù đắp cho Bạch Mộc Mộc, chứ họ cũng không đuổi Thẩm Tang Nhược ra khỏi tông môn khi biết nàng không phải con ruột.
Vẫn đối xử với nàng như thường lệ.
Bạch Mộc Mộc vui vẻ gật đầu.
Nhưng trong đầu lại không hề vang lên âm thanh nhắc nhở về việc tăng độ hảo cảm, không khỏi có chút thất vọng.
Nàng ta cũng lười để ý đến mấy người kia, liền ngồi xuống một góc, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần.
“Hệ thống, kiểm tra tiến độ công lược.” Nàng ta giao tiếp với hệ thống trong đầu.
Bạch Mộc Mộc là một người xuyên không đến các thế giới khác để công lược mục tiêu.
Trong thế giới này, mục tiêu của nàng chính là công lược Thẩm Đạo Trần, Lăng Tiêu chân nhân và bốn sư huynh.
[Thẩm Đạo Trần: Độ hảo cảm 87]
[Lăng Tiêu chân nhân: Độ hảo cảm 88]
[Phong Hạc Vân: Độ hảo cảm 86]
[Ôn Huyền: Độ hảo cảm 89]
[Lục Thời Khanh: Độ hảo cảm 87]
[Lạc Sở: Độ hảo cảm 87]
[Công lược sắp hoàn thành, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực, khi độ hảo cảm đạt 100, có thể diệt trừ chính đạo.]
[Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: Đắc đạo phi thăng, liền có thể thoát khỏi thế giới.]
Trước đó chuyện Thẩm Tang Nhược đẩy nàng ta xuống vực, tuy bề ngoài hai người không nói gì, nhưng độ hảo cảm đã giảm đi ít nhiều.