Nhìn thấy rượu ngon mình bỏ hơn hơn mười ngày mới thu thập được đều bị mặt đất hưởng thụ, nụ cười trên mặt Phong Hạc Vân cứng đờ, ngơ ngẩn tại chỗ.
Sau đó không kìm nổi giận dữ nhìn về phía Thẩm Tang Nhược, hét lớn: "Thẩm Tang Nhược, ngươi cố ý đúng không!”
Đây chính là thứ hắn đặc biệt mang về cho tiểu sư muội!
Kết quả tiểu sư muội còn chưa được nếm giọt nào, rượu đã không còn rồi.
“Chẳng qua muốn ngươi giúp một việc, cũng không phải cố ý ép ngươi, không muốn giúp đỡ thì nói thẳng, cần đến mức như vậy sao?”
“Sau này việc cất rượu cũng không cần làm phiền đến đại phật như ngươi nữa!”
Mặc dù kịp thời né tránh không bị vò rượu đập trúng, nhưng rượu vẩy ra tung tóe ở trên người nàng, làm quần áo của nàng ướt đẫm hơn phân nữa.
Nàng đón nhận ánh mắt của Phong Hạc Vân, đáy mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không phải cố ý làm khó ta sao? Đại sư huynh thật sự thẳng thắn như lời mình nói ư?”
“Thay ngươi quản lý xưởng rượu là vinh hạnh đặc biệt gì sao?”
"Ngày nào cũng phải bỏ ra hơn một nửa thời gian để giúp ngươi trông giữ hơn vạn vò rượu, còn phải đề phòng bị ngươi nhốt ở trong xưởng rượu.”
"Mắc chút lỗi nhỏ sẽ bị trách mắng gièm pha.”
“Chuyện tốn công vô ích như vậy, đa tạ đại sư huynh đã buông tha, ngày sau ta sẽ không đi.”
Thẩm Tang Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra, so với sư muội ngoan ngoãn "dạ, vâng" trong trí nhớ Phong Hạc Vân kia, thì hoàn toàn là hai người khác nhau.
Trong lúc nhất thời, ngay cả lửa giận trong lòng cũng bị khiếp sợ đè ép hơn phân nửa.
Đây là ngũ sư muội của hắn ta sao?
Trầm Tang Nhược chưa bao giờ nói chuyện với hắn ta như vậy.
Dùng phường cất rượu uy h.i.ế.p cũng không có tác dụng, nàng còn nói sau này sẽ không bao giờ trông phường cất rượu nữa.
Là hắn ta uống quá nhiều rượu, say đến mức ảo giác?
Hắn ta muốn ngẩng đầu lên sờ trán Thẩm Tang Nhược có phải đang phát sốt hay không.
Người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, Phong Hạc Vân nhiều ít cảm thấy trên mặt có hơi mất tự nhiên.
Mặc dù những gì nàng nói đều là sự thật, nhưng cũng không thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy được!
Hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hắn ta mà, quả thực không hề có chừng mực, một chút cũng không sánh nổi tiểu sư muội.
Vì thế hắn ta liền gân cổ nói:
"Ta làm những chuyện đó với ngươi khi nào? Lúc trước là ngươi tự cầu xin muốn giúp ta trông nom xưởng rượu, bây giờ lại trở mặt không nhận người.”
“Cũng được! Đáng ra ngươi nên kiên quyết như thế, ngày sau cho dù ngươi cơ quỳ trước ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi vào Nhưỡng Tửu Phường của ta!”
Phong Hạc Vân âm thầm thề trong lòng, lần này nhất định phải vứt bỏ nàng mấy tháng.
Để cho nàng nếm thử tư vị hối hận, sau khi nhận lỗi thật tốt với hắn ta mới bằng lòng tha thứ cho nàng.
Dám đối xử với hắn ta như vậy, chẳng lẽ Thẩm Tang Nhược đã quên địa vị của mình trên Chấn Lân Phong sao?
Cũng chỉ có hắn ta nguyện ý để ý nàng nhiều hơn, nàng lại còn không biết chừng mực, không đáng yêu chút nào!
“Vì sao ta phải vào Nhưỡng Tửu Phường, trong lòng đại sư huynh và ta đều rõ ràng.” Thẩm Tang Nhược không biu uy h.i.ế.p nữa phần.
“Như vậy đi, đại sư huynh yên tâm, ta sẽ không bước vào Nhưỡng Tửu Phường nửa bước.”
“Ngươi!” Phong Hạc Vân cắn răng.
Nhìn bộ dáng lãnh đạm của nàng, hắn ta giận không chỗ phát tiết.
Quả nhiên là gặp quỷ rồi!
Sao hôm nay Thẩm Tang Nhược lại kỷ lạ như vậy?
Tu sĩ vây xem xung quanh đại đa số đều là đệ tử Phi Vân Tông, rất nhanh đã nhận ra bọn họ.
“Đây không phải là Thẩm Tang Nhược bị Lăng Tiêu chân nhân phạt vào U Cấm Thất sao? Được thả ra lúc nào vậy?"
“Cái tên giả mạo này ở trong tông môn hưởng thụ đãi ngộ của con gái tông chủ vài chục năm, còn trở tay đẩy con gái ruột của tông chủ xuống vực sâu, quả nhiên là một con bạch nhãn lang.”
“Mấy ngày nay không gặp được Bạch sư muội, là do nàng ta đang dưỡng thương.”
“Cũng may Bạch sư muội không có gì đáng ngại, nếu không Thẩm tông chủ và Lăng Tiêu chân nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.”
“Ta nghe nói lúc ấy nàng còn mạnh miệng không thừa nhận, đi vào trong phòng giam chờ mấy ngày, lúc này mới thành thật nhận tội.”
“Nàng vẫn còn có mặt mũi đi ra, có người như vậy, quả nhiên là bất hạnh của tông môn.”
Những người đó mồm năm miệng mười nghị luận.
Sự việc đã qua nhiều ngày như vậy, Thẩm Đạo Trần, Lăng Tiêu chân nhân, Ôn Huyền, Lục Thời Khanh - không có một ai giải thích giúp nàng một câu.
Mặc kệ nàng cõng lấy những bêu danh này, không muốn trả lại sự trong sạch cho nàng.
Đây chính là người thân mà nàng kính yêu cả đời.
Thẩm Tang Nhược đứng giữa cơn bão dư luận sắc mặt bình tĩnh.
Tình cảm đối với bọn họ đã bị rút ra, nàng cũng sẽ không có cảm xúc thất vọng hoặc là phẫn nộ nữa.