Vạn Vạn Tuế nghe xong lời Ngô Hoàng nói, yên lặng xoay thân mình nho nhỏ lại, nghiêng người tránh ở phía sau bạn nhỏ Thâm Thâm, Ngô Hoàng lạnh mặt nhìn từ cái bụng nhỏ nhòn nhọn hình chữ C lộ ra phía bên phải bạn nhỏ Thâm Thâm.
"Vạn Tuế, em ra đây." Anh dùng ngữ điệu ra tối hậu thư, "Không nên ép anh tới bắt em."
Vạn Vạn Tuế chậm rãi từ dịch ra từ phía sau Thâm Thâm.
Bạn nhỏ Thâm Thâm cùng bạn nhỏ Hugo đều từng gặp Ngô Hoàng tới đón Vạn Tuế, biết anh là anh trai của cô, nhưng lúc nhìn thấy Ngô Hoàng hung dữ, hai cái bạn nhỏ lập tức tay cầm tay bảo vệ Vạn Vạn Tuế phía sau hai nhóc: "Anh trai của Vạn Tuế, anh không thể đánh Vạn Tuế."
Ngô Hoàng hất khuôn mặt chán đời, ngữ điệu rất không tốt: "Anh không đánh con nít."
"Cũng không thể mắng Vạn Tuế." Hai bạn nhỏ tiếp tục đưa ra yêu cầu.
"Vạn Tuế nói dối, chẳng lẽ còn muốn anh khen bé sao?" Khuôn mặt chán đời của Ngô Hoàng vốn dĩ đã có hơi dọa người, nhướng mày, dọa hai cái bạn nhỏ thiếu chút nữa đã ôm Vạn Tuế muốn chạy trốn.
"Quả thật em đã nói dối." Vạn Vạn Tuế hạ mông nhỏ xuống, ngay cả ma cà rồng và bạn nhỏ nhân sâm cũng không ôm nổi cô bé, nghiêm túc an ủi hai bạn nhỏ đang lo lắng cho cô bé, "Không sao đâu, anh trai tớ là miệng vịt lòng bánh bao."
"Là miệng dao găm lòng đậu hủ!" Ngô Hoàng quả thực sắp bị đứa em gái không biết ngạn ngữ còn thích nói bừa, còn thích nghiêm trang nói bừa nhà mình chọc tức chết rồi.
Hugo với Thâm Thâm nghe thấy Ngô Hoàng hung dữ như vậy, càng không yên tâm, hai túi sữa nhỏ tay cầm tay che chở phía trước Vạn Tuế, Thâm Thâm lấy hết can đảm nói với Ngô Hoàng: "Anh trai Vạn Tuế, Vạn Tuế nói dối là vì em, anh muốn mắng thì mắng em đi."
Hugo cũng nói theo: "Vạn Tuế cũng không có nói dối, là lúc đó quản gia của em ôm bạn ấy qua, anh muốn mắng thì mắng quản gia của em đi."
Quản gia:?
"Không, không trách các cậu, là tự tớ muốn nói dối." Vạn Tuế dùng bụng nhỏ nhẹ nhàng đẩy Hugo và Thâm Thâm ra, bước chân ngắn nhỏ đi đến trước mặt Ngô Hoàng, "Anh trai, em xin lỗi."
Ngô Hoàng thấy Vạn Vạn Tuế nhận sai, thái độ cũng tốt đẹp hơn chút, cũng không tức giận như vậy nữa, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc phê bình Vạn Vạn Tuế, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nói với người nhà muốn tới nhà bạn chơi, kết quả lại chạy đến trường học người khác là không đúng.
Rất nguy hiểm.
Khiến cho người khác lo lắng.
Lúc Ngô Hoàng phê bình Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế hạ đầu nhỏ xuống thấp, rất nghiêm túc tiếp thu lời phê bình của Ngô Hoàng, Ung Dập trốn tránh phía sau gô Hoàng lặng lẽ lộ đầu ra, cảm thấy hẳn là Vạn Vạn Tuế không chú ý tới cậu, xuống nước vẫy tay với đàn em đầu trái cây, ý bảo bọn họ yểm hộ cậu, lén rời đi.
Đầu Dưa Hấu từ nhỏ đã tinh thông ngôn ngữ của người câm điếc lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói với anh em: "Đại ca nói chúng ta dựa sát vào anh ấy một chút!"
Nhóm đàn em đầu trái cây vừa nghe lời lại vừa hiểu chuyện lập tức vây chật Ung Dật đang muốn chạy trốn như nêm cối.
Ung Dập nhắm mắt, nhịn cơn xúc động muốn đánh Đầu Dưa Hấu xuống, xoay người lần thứ hai tách ra, nhưng mới nâng chân lên lại nghe thấy giọng sữa truyền tới từ phía dưới: "Đừng nhúc nhích."
Ung Dập cứng đờ, trong lòng yên lặng cầu nguyện người Vạn Tuế nói không phải cậu ta, chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Vạn Tuế, ánh mắt cô như đang nói: "Đúng, chính là anh, đừng nhúc nhích."
"Chờ sau khi anh trai tôi phê bình tôi xong, tôi còn muốn phê bình anh với anh trai tôi đấy." Làm một bạn nhỏ ba tuổi rưỡi có kế hoạch rõ ràng, Vạn Vạn Tuế sắp xếp trình tự lên sân khấu của các đối tượng rất gọn gàng ngăn nắp.
"Kính già yêu trẻ, cho nên cho anh trai phê bình tôi trước." Vạn Vạn Tuế còn nói nguyên nhân sắp xếp như vậy.
Ngô Hoàng cũng có chút chột dạ, nhưng anh còn đang chuẩn bị dựa vào địa thế hiểm trở phản kháng một phen, biết rõ còn cố hỏi: "Em muốn phê bình anh cùng Ung Dập cái gì?" Anh trở tay xách Ung Dập ra, miễn cưỡng khoác tay lên vai Ung Dập vừa bị anh chạm vào một chút đã muốn dựng lông trên vai, âm thầm dùng sức, đè Ung Dập đang muốn nổi cáu lại, "Ngàn vạn lần em đừng hiểu lầm, không phải hai người bọn anh định đánh nhau."
Nở một nụ cười giả trân với Ung Dập: "Tình cảm của bọn anh tốt lắm." Đôi tay đặt trên vai Ung Dập nâng lên, bóp gương mặt của Ung Dập, trên danh nghĩa là diễn kịch, thật ra là vì trả thù mà niết mặt Ung Dập sắp biến dạng "Anh với bạn học Ung Dập tựa như cha con ruột ấy."
Ung Dập lập tức get được Ngô Hoàng đang làm gì, cũng chịu đựng xúc động muốn quăng Ngô Hoàng ra ngoài, cắn răng cong môi, một phen kéo lấy đầu tóc của Ngô Hoàng kéo ngược lên: "Đúng đúng đúng, ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn thấy anh trai mày đã cảm thấy cậu ta là cháu trai thất lạc nhiều năm của anh, thân thiết cực kỳ luôn!"
Hai người bắt đầu nghi thức nhận người thân đau khổ rồi lại cảm động dài tới tận năm phút, vào lúc cả hai bên đều sắp xem nhau là tổ tông của đối phương mới dừng lại.
"Đêm nay anh hẹn anh trai mày ra chỉ là, chỉ là......" Ung Dập bịa đến đây có chút bí.
Ngô Hoàng nhíu mày, vỗ Ung Dập một cái "Mày bị ngốc à? Cái hay không nói, nói cái dở?" Xem thường, sau đó anh lười biếng giúp cậu ta bổ sung: "Bắt đầu buổi giao lưu kỹ năng của hiệp hội những người yêu thích võ thuật của học sinh hai trường Cấp ba đế quốc Nam Bắc."
"Đúng vậy."Ung Dập nghĩ thầm, đối thủ một mất một còn của cậu cũng biết bịa đấy, gật đầu theo, nhìn về phía Vạn Tuế, bởi vì có đồng minh, Ung Dập cũng không chột dạ, ưỡn ngực ngẩng đầu đúng lý hợp tình," bọn anh không đánh nhau, còn chơi thân lắm, vì sao mày lại muốn phê bình bọn anh? "
Ung Dập cho rằng lúc này khẳng định Vạn Tuế không lời gì để nói.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế còn nghiêm túc hơn cả lúc nãy:" Tôi muốn phê bình, chính là vì các anh chơi quá thân. "
Ngô Hoàng rơi tóc và Ung Dập mặt sưng:..
Cảm giác bọn họ biểu diễn cho không khí xem.
"Mỗi ngày anh trai tôi đều chỉ đưa tôi về tới cổng nhà rồi lại chạy ra ngoài, buổi tối muộn mới trở về. " Vạn Vạn Tuế nhíu mày nhìn về phía Ung Dập," Có phải đều vì anh không? "
Ung Dập rất oan uổng, quả thật cậu và Ngô Hoàng đã hẹn vài lần, nhưng không đến mức mỗi ngày mà, vừa định phủ nhận, Ngô Hoàng bên người cậu lại mở miệng trước: "Đúng vậy, không sai. "
Ung Dập cảm giác trên lưng nhiều thêm một cái nồi:???
Vạn Vạn Tuế mở tay nhỏ ra, mặt không cảm xúc, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra ý cô bé muốn biểu đạt " xem đi ", tiếp tục nói: "Không phải nói anh không thể chơi với anh trai của tôi, nhưng anh trai tôi chơi với anh mỗi ngày, cũng chẳng còn thời gian chơi cùng ba tôi, ba tôi rất cô đơn."
"Ai chơi với cậu ta mỗi ngày? "
Tự nhiên trở thành người khiến ba của Vạn Tuế cô đơn, Ung Dập cảm giác cả người đều không khỏe, các đàn em đầu trái cây còn ghen ngay vào thời điểm mấu chốt này.
"Đại ca, em còn nói vì sau gần đây mỗi lần sau khi tan học anh đều không đi ra ngoài chơi cùng bọn em, hóa ra là." Đầu Dưa Hấu nhìn Ung Dập đầy u oán, "anh ghét bỏ bọn em nhanh như thế sao? "
Ung Dập trừng mắt, nói không nên lời, gần đâu tan học cậu không thể nào ăn chơi cùng nhóm đàn em đầu trái cây được là bởi vì cậu phải về chung cư chăm sóc em trai, chuyện đàn bà phụ nữ như thế đương nhiên cậu không thể nói cho đàn em biết được.
Vạn Vạn Tuế nhìn Ngô Hoàng trước, sau lại xem Ung Dập: "Anh trai, còn có anh áo tắm." Ung Dập đã không có sức lực sửa lại biệt danh áo tắm mà Vạn Vạn Tuế gọi cậu.
"Mỗi ngày các anh đều chơi như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi." Vạn Vạn Tuế đặc biệt lo lắng cho thân thể của hai người anh, chuyện cô bé muốn phê bình, hoặc là nói nhắc nhở bọn họ chính là chuyện này.
Đàn em đầu trái cây thấy ánh mắt của Ung Dập không đúng, cùng cũng thấy ánh mắt của Ngô Hoàng không đúng, ghé sát cùng nhóm đàn em của Ngô Hoàng trao chỉ chỉ trỏ trỏ hai vị đại ca "lén lút nhận thân”..
"Mấy nguời đủ rồi! " Ung Dập tức giận đến đỏ mặt, triệu hồi nhóm đàn em đầu trái cây trở về.
Ngô Hoàng không nói chuyện, dùng ánh mắt đảo qua, đàn em của anh cũng không dám nói chuyện.
Nói ngắn lại, đại hội kết thúc viên mãn.
"Các em muốn tìm ma? " Ngô Hoàng cũng không cưỡng chế đưa Vạn Vạn Tuế về, sau khi để đàn em trở về, ngồi xổm xuống kiên nhẫn hỏi cô vì sao lại phải nói dối, sau đó lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, " Trường bọn anh không có ma, căn bản trên đời này không có ma."
Vạn Vạn Tuế nâng cánh tay múp míp lên, đưa về hướng người anh trai anh hùng có cùng ý kiến với cô bé.
Ngô Hoàng mặt không cảm xúc nắm lấy tay em gái nhà mình, sau đó nhìn về phía hai người lớn ở phía sau Thâm Thâm cùng Hugo, con nít quậy phá, hai người lớn này sao còn chạy theo phá cùng? Còn ôm em gái của anh.
"Không, trường học của chúng ta thật sự có ma. "Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, mấy người Vạn Vạn Tuế quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chính là Ung Dập và Đầu Dưa Hấu không biết vì vì sao vẫn chưa đi, người nói chuyện chính là Đầu Dưa Hấu, Đầu Dưa Hấu trừng lớn đôi mắt như gặp chuyện lạ," Thật sự, tôi còn từng thấy đấy. "
Ngay từ đầu bạn nhỏ Hugo đã cảm thấy rất hứng thú với Đầu Dưa Hấu, nghe thấy Đầu Dưa Hấu nói cậu ta đã từng thấy ma, cậu lấy hết can đảm bước một bước tới vị trí Đầu Dưa Hấu đang đứng, giọng sữa ngọt ngào hỏi:" Excuse me...... Ma mà anh thấy mặc váy đỏ, còn hát bài GGBond sao? "
GG Bond? Đầu Dưa Hấu gãi đầu:" Không phải, con ma anh thấy mặc đồ trắng, anh thấy ở trên mái nhà ấy, nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ văn phòng chủ tịch học sinh hội, vốn dĩ anh tưởng trộm còn đi vào xem tình huống ma quái kia là như thế nào, nhưng con ma kia cực kỳ hôi, làm anh ngạt muốn chết. "
"Hôi? "Hugo trừng lớn đôi mắt," Wow! Là mùi hôi của thi thể sao? "
"Không, là mùi hôi của phân." Đầu Dưa Hấu lắc đầu, cau mày nhớ lại, "Con ma kia như được nấu... " Định nói từ phân nhưng lại bị Ung Dập lặng lẽ dẫm chân một cái, Ung Dập dùng ánh mắt ý bảo cậu ta đừng có phân phân ở trước mặt bạn nhỏ, Đầu Dưa Hấu ăn đau sửa miệng," nấu trong bô tiểu ấy. "
"Ma nấu bô tiểu?" Thâm Thâm thong thả tiếp thu tin tức, lại thong thả cảm khái một chút," có hơi ghê tởm. "
Chẳng qua nghĩ đến chuyện tìm được ma có thể làm Phát Phát biến thành người Thâm Thâm kiên cường nắm tay, chịu đựng ghê tởm tiếp tục hỏi:" Xin hỏi, anh nhìn thấy con ma kia lúc nào vậy? "
"Không lâu sau khi tan học, bởi vì anh phạm sai lầm, bị hội học sinh phạt viết kiểm điểm, anh đi đưa bản kiểm điểm. " Đầu Dưa Hấu đáp lại.
"Vậy chúng ta nhanh chóng đi xem đi! "Hugo tràn ngập hứng thú với ma bô tiểu.
Vạn Vạn Tuế nhìn về phía Ngô Hoàng, khuôn mặt nhỏ không có cảm xúc, nhưng tình cảm lại dần dần hội tụ trong hai mắt cô bé, phóng luồng ánh sáng làm nũng “Người ta rất rất muốn đi” về phía Ngô Hoàng.
"Được rồi. "Khuôn mặt chán đời của Ngô Hoàng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại không thể chịu nổi em gái nhà mình trăm năm khó được một lần tỏ vẻ cute.
Đoàn người đi tới phía dưới tòa nhà hành chính Đầu Dưa Hấu kể, Ngô Hoàng quét mắt tự giác đuổi kịp Đầu Dưa Hấu và Ung Dập: "Hai người các cậu đi theo làm gì? "
"Ma của nhà mày hả? Người khác không thể đi xem?" Ung Dập vừa gắt xong đã đối diện với ánh mắt của Vạn Tuế, nhanh chóng biến thành dáng vẻ ông nội tốt của Ngô Hoàng," thật ra là tao không yên tâm về mày, cho nên mới theo tới. "
Ngô Hoàng không nói chuyện, Vạn Tuế cũng thu hồi ánh mắt, Ung Dập nhẹ nhàng thở ra, đuổi kịp mọi người.
Vào lúc này trong tòa nhà không có nguwoif nào cả,phần cứng của cấp ba đế quốc đủ ngạnh, trong tòa nhà hành chính còn có thang máy, mọi người cùng nhau đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đầu Dưa Hấu bước nhanh vào trước, tranh đi phía trước, bò lên cửa sổ thủy tinh nhìn về phía văn phòng chủ tịch hội học sinh, sau đó hưng phấn quay đầu lại:" Ở bên trong đó! "
Ba túi sữa nhỏ cũng kích động, chẳng qua mấy bé không đủ cao, dùng sức nhón chân nhỏ, mới miễn cưỡng lộ đầu nhỏ ra một chút trên cửa kính.
"Oa! "Hugo thấy được," Thật sự có ai đó! "
Thâm Thâm cũng thấy được:" Hình như ma đang ăn cái gì đó. " năng lực liên tưởng của các bạn nhỏ đều rất mạnh," con ma này không phải đang trốn ở đây ăn thịt người chứ? "
Vạn Tuế lùn, nhìn không nổi, thế nhưng cô bé cũng có phát hiện:" Cửa chỗ này có mùi hôi. " Cô bé lấy khăn tay nhỏ ra, nghiêm túc giữ cửa lau bụi.
Ngô Hoàng đau lòng mà nhìn về phía cô em gái chỉ có thể lau bụi nhà mình.
"Hiện tại làm sao bây giờ? " Quản gia cùng Đào yêu vẫn luôn là hai người đàn ông lạnh lùng lịch lãm cũng rất chuyên nghiệp dán vào tường, hạ giọng hỏi nhóm túi sữa nhỏ bước tiếp theo trong kế hoạch.
"Vọt vào trong! "Khác với dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn ngày thường, bạn nhỏ Hugo như biến thành một người khác, lộ ra hàm răng nhòn nhọn, trong mắt đều là sự hưng phấn trước khi "săn mồi”..
OK, quản gia làm một ký hiệu tay, sau đó dùng tay ra dấu đếm ngược, ba, hai, một! Đột nhiên mở cửa lớn, một đám người lớn lớn vừa vừa nhỏ nhỏ cùng nhau vọt vào phòng họp.
Hiên Viên Tô An bọc bao trắng, sợ quần áo bị mùi hương bắn lên dính mùi bị tiếng vang đột ngột dọa sợ tới mức quay đầu lại, một tay cầm đũa, một tay bưng một chén bún ốc nóng hôi hổi, mùi hôi nức trời.
Trên mắt kính của cậu còn có một lớp sương mù, nhìn không ra người chính là bọn Vạn Vạn Tuế, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập nặng nề và hỗn loạn.
Cậu dùng giọng nói điềm tĩnh hỏi: "Các người tới để đánh cướp à?" Dừng một chút, "Ví tiền của tôi có thể cho mấy người, nhưng bún ốc của tôi cần phải ăn lúc nóng."