Thiên Hạ

Chương 95: Hẹn giai nhân du tự









Buổi sáng Mùng một tết. một phần thánh chỉ do đích thân hoàng đế Lý Long Cơ ký duyệt, có đóng dấu đại ấn của Trung thư môn hạ đã ban phát ra. Đây là thánh chỉ đầu tiên của năm thứ năm Thiên Bào, thu hút mọi ánh nhìn của mỗi người.



“Hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng thăng chức Công bộ thượng thư. Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự. ngoài ra phong Kim tử quang lục đại phu. ban tử kim ngư đại một cái. còn chức Hộ bộ thị lang do Thượng thư hữu thừa Thôi Kiều tiếp nhận, thăng chức thái thú Đông Hài Bùi Khoan làm Lễ bộ thượng thư. Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự, phong hữu tướng Lý Lâm Phủ Khai Phủ nghi đồng Tam ty, thực lĩnh ba trăm hộ, kim Đại đô đốc Dương Châu..



Nếu nói Dương Thừa Căng làm Công bộ thượng thư còn ở trong dự liệu của mọi người, còn thái thú Đông Hải Bùi Khoan làm Lễ bộ thượng thư. thì quả là làm cho đại đa số người sửng sốt.



Bùi Khoan có thể nói là nguyên lão của ba triều, mấy chục năm nay nổi tiếng Đại Đường thanh chính liêm minh, cương trực không thiên lệch, chấp pháp như núi. Hắn từng là một người đối đầu số một với hữu tướng Lý Lâm Phủ. vì bị vụ án Vĩ Kiên liên lụy bị giáng chức, gần như chết dưới tay viên sử tàn khốc La Hi Thích, sau khi may mắn thoát chết chán đời tin phật, để tự bảo vệ mình, không ngờ chưa qua mấy năm. Bùi Khoan đột nhiên tái xuất.



Dương Thừa Căng và Bùi Khoan cả hai đều nhận chức tướng, làm cho tất cả mọi người đều ý thức được rằng. hoàng đế Lý Long Cơ có một chút gì đó bất mãn với Lý Lâm Phủ. Còn việc phong cho Lý Lâm Phủ làm Đại đô đốc Dương Châu chẳng qua chỉ là một miếng vải nhỏ che dấu sự xấu hổ trên thánh chỉ mà thôi.



Điều quái đản hơn lại là Dương Chiêu, hắn cũng có tên trong phần thánh chỉ đầu tiên ở mùa tết này. Hắn vì có công cứu lửa phố đông mà được thăng chức, nhưng hắn không được đảm nhận chức Hộ bộ thị lang, mà là hồi phục lại chức quan cũ. nhận lại chức Ngự sử trung thừa, cũng không lĩnh thêm quan hàm nào khác, hơn nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người kiêm nhiệm chức vụ Môn hạ tinh cấp Sự trung, cấp sự trung chỉ là quan hàm chính ngũ phẩm, quan chức không lớn nhưng nó lại có quyền lực lớn đến làm người khiếp sợ, có thể trực tiếp phản bác lại thánh chỉ của Trung thư tinh.



Nhất thời, cục diện trong triều thay đồi đột ngột. các quan viên triều đình nghỉ ngơi trong Mùng một tết không kìm nén nổi sự nghi hoặc trong lòng, thay đổi hoàn toàn truyền thống không ra khỏi cửa trong Mùng một tết, đồng loạt đi nghe ngóng tin tức ở các hộ các nhà khác.



Nhưng đối với dân chúng phồ thông mà nói. những thử này quá xa vòi đối với cuộc sống của họ, họ vẫn tuân thù theo phong tục truyền thống đón mừng ngày mùng một tết năm mới.



Ngày mùng một là ngày dân chúng Đại Đường tế bái tổ tiên, mọi nhà đóng cửa bế hộ, các tiệm buôn cũng ngừng làm việc. Trên phố lớn lạnh lêo hiên quạnh, hồi lâu cũng không thấy bóng dáng người nào.



Trước cửa Bình Khang phường. một cỗ xe rộng lớn tà tà chạy đến. phu xe ngựa Lý Khánh An cầm roi giục ngựa, không ngớt lên giọng giục giã.



Hôm nay Lý Khánh An đặc biệt nhẹ nhõm, Trời vừa sáng. Binh bộ có người đến nói với hắn. vì tối qua tuần tra doanh có hành vi tắt trách, hắn đã bị tướng quốc bãi miễn chức vụ tuần tra sứ. do một trung lang tướng vạn kỵ doanh khác là Mã Linh nhận trọng trách. Lý Khánh An biết đây là sự sắp đặt của Lý Lâm Phủ. vậy cũng tốt. hắn đã có thời gian vui vầy với mỹ nhân rồi.



Phải đi Từ Ân tự đốt nhanh, vốn dĩ đã đặt trước xe ngựa, không ngờ phu xe ngựa về quên bái tế tổ tiên rồi. mà cửa hiệu ngựa la cũng đóng cửa ngừng bán buôn. Không có chỗ thuê xe. Lý Khánh An bèn mượn một cỗ xe. tự mình vác đao xông trận, nói theo cách nói của hắn là. cầu thủ mã cầu không biết đánh xe ngựa, đây thực là chuyện nực cười cho thiên hạ.



Không ngờ đánh xe ngựa và đánh mã cầu lại hoàn toàn là hai việc không giống nhau. Hai con ngựa kéo xe khi thì chạy sang đông, khi thì rẽ qua tây, lúc thì bướng binh không đi, lúc thì quay đầu về nhà. hắn gần như không kiểm soát nổi. May là trên phố lớn trống trải không có người. mới không gây ra sự cố. Nguyên cả nửa canh giờ, xe ngựa chỉ mới chạy được hai dặm đường. làm cho Lý Khánh An mồ hôi đầm đìa cả mặt.



Ba cô gái trong xe ngựa thấy hắn cuống tay cuống chân, đều không ngừng che miệng cười khúc khích. Tuy nhiên đi đuợc hai dặm đường, hắn cũng dần dần nắm bắt được một chút mảnh khóe.



“Hai bảo bối. đi qua bên phải một chút, đúng rồi, tốc độ phải chậm một chút. Đừng chạy! Tuyệt đối đừng chạy!”



Hai con ngựa không biết là đã mệt rồi hay là đã bị thuần phục, đi theo sự chỉ dẫn của dây cương Lý Khánh An. bắt đầu men theo bờ rìa từ từ tiến bước.



Thấy hai con ngựa đã nghe lời, trong lòng Lý Khánh An vô cùng đắc ỷ, quay lại nói với xe ngựa: “Ai bảo ta không biết đánh xe ngựa, các nàng xem. không phải là khá tốt



Nhỏm dịch: Huntercd



đấy sao!”



Như Hoa vén màn lên. cười tùm tim nói: “Đại ca. người ta không phải đã nói rồi sao? Đây là hai con ngựa già. dễ cởi dễ đánh, nếu đổi hai con ngựa tính khí nóng, huynh thử xem cho biết!”



“Ngựa có tính khí nóng đến cờ nào, bồn tướng quân cũng vẫn sẽ chiến thắng như thường.”



Lý Khánh An liếc nhìn nàng một cái cười nói: “Con ngựa nhỏ tính khí nóng như muội, bôn tướng quân đêm qua không phải vẫn thuần phục được sao?”



“Đại ca. huynh ”



Như Hoa xấu hồ đến đỏ cả mặt. rúc trở vào xe không dám lên tiếng. Lý Khánh An đắc ý cười lớn.



“Đắc nhi giá!”



Xe ngựa đi vào Bình Khang phường, từ từ dừng trước cửa hông của Phủ tướng quốc. Lý Lâm Phủ nhảy xuống ngựa. đi đến trước cửa sổ xe thấp giọng dặn dò nói: “Ta đi thinh người đây, hôm nay làm phiền các muội rồi.”



“Đại ca yên tâm đi! Hôm nay đảm bảo huynh thắng được trái tim mỹ nhân.”




Lý Khánh An chỉnh lý áo mão một chút, rảo bước đi đến trước cửa hông, trước cửa hông có hai người nhà của tướng Phủ đứng đó, họ đều quen biết Lý Khánh An. vào đêm giao thừa, hắn là khách quý của lão gia cơ mà!



“Chà! Lý tướng quân sao đến sớm vậy!”



Lý Khánh An lấy ra một danh thiếp tinh xảo, đưa cho họ cười nói: “Giúp ta truyền một tin.”



Người nhà có chút khó xử. nói: “Lý tướng quân, lão gia lúc này đang dẫn người nhà tế tổ, không thể gặp khách.”



“Không phải cho tướng quốc, mà là cho Vũ Y cô nương.”



“Khương cô nương?”



Hai tên người nhà ngẩn người ra. trong khóe mắt chớp qua một nụ cười tinh quái không che dấu được.“Lý tướng quân đợi chút, chúng tôi sẽ đưa tin cho ngài.”



Một tên thuộc hạ cầm thư chạy như bay vào trong Phủ. Lý Khánh An tạt qua một bên kiên nhẫn chờ đợi.



T



ông đường của Lý Lâm Phủ ở trong gian nhà phía sau trong Phủ hắn. Hôm nay là ngày mùng một. hắn dẫn theo con trai và tộc nhân tiến vào tông đường lễ tế tổ tiên từ sớm. các con gái cũng trở về nhà chồng mình, trong Phủ tướng quốc vô cùng lạnh lẽo điều hiên, gian nhà của Khương Vũ Y cũng vô cùng yên tĩnh, cửa nhà cũng đóng kín mít.



Lúc này Khương Vũ Y đang ngồi trước gương tỉ mỉ dán hoa điền (vật trang sức ở giữa trán) trên trán, mỗi ngày trang điềm búi tóc nàng cũng phải dùng đến hơn hai canh giờ, từng năm từng ngày đã qua đi như vậy, nhưng hôm nay trong lòng nàng đặc biệt thê lương, hôm nay là mùng một tháng giêng năm thứ bảy Thiên Bảo, có nghĩa là nàng đã hai mươi tuổi rồi.



Nàng thẫn thở nhìn vào gương đồng, phụ nữ tuổi hoa dễ già. không lẽ nàng tuổi thanh xuân của mình phải trải qua trước sương như vậy sao?



“Cô nương, ngày mai đi xin tướng quốc, xin ngài nói với Thôi gia một tiếng, giải trừ hôn ước của cô nương đi!”



Thị nữ của Vũ Y gọi là Ngọc Nô, từ nhỏ đã hầu hạ nàng. Khương gia người mất nhà tan. chỉ có Ngọc Nô vẫn một mực đi theo Vũ Y, từ Khương Phủ đi đến tướng quốc Phủ, hai người sống nương tựa vào nhau, sống cùng nhau đã chín năm.



“Ta không muốn đi.”



Vũ Y khẽ lắc đầu: “Việc này sau này đừng nhắc đến nữa.”



“Nhưng mà cô nương, trông thấy đại nương sức khỏe ngày một sút giảm, ngày tháng đã không còn nhiều nữa. nếu người đi rồi. còn có ai bảo vệ cô nương nữa? Cô nương cũng biết những người kia đều mưu mô xấu xa ra sao rồi. nếu cô nương không nghe theo, họ sẽ đuổi cô nương ra khỏi phũ ”



“Ta nói rồi, việc này đừng nhắc nữa!”



Vũ Y cắn môi một cái, dịu giọng lại rồi nói tiếp: “Ngọc Nô, việc này đừng nói nữa. đi giúp ta lấy trâm bộ dao đi!”



Trong lòng Ngọc Nô âm thầm thở dài. quay lung đi lấy trâm bộ dao, đúng lúc này trước cửa nhà vọng lại tiếng gọi của hạ nhân.



“Khương cô nương Vũ Y cô nương!”



“Cô nương, dường như có người gọi cô nương.”



Vũ Y thẫn người, mới sáng sớm năm mới. cả nhà cậu đều đi tế lễ cả. có việc gì nhỉ?



“Ngọc Nô, muội đi xem sao!”



“Vâng!” Ngọc Nô đi xuống lầu.



“Triệu đại thúc, có việc gì không?”



“Trước cửa có người tìm Vũ Y cô nương, đưa lại một tấm thiệp.”



“Thúc không nhầm đấy chứ? Cô nương nhà ta làm sao lại có thiệp chứ?”



“Là cho Khương cô nương đấy! Người còn đang đứng đợi ngoài cửa!”



“Thúc đưa con xem!”



Lát sau. tiếng thang gác vang lên. Ngọc Nô rảo bước đi lên. nói gấp: “Cô nương, là tấm thiệp tìm cô nương.”



“Xem muội kìa. chạy nhanh như vậy làm gì?”



Vũ Y trách móc Ngọc Nô một câu. lại hỏi tiếp: “Là thiệp của ai vậy?”



“Cô nương xem xong khắc biết.”



Vũ Y đón lấy tấm thiệp. Tấm thiệp là màu trắng nhạt mà nàng thích nhất, trắng sạch không tỳ vết. không có chút tô điểm gì. Nàng mở tấm thiệp ra. Một dòng chữ nhỏ cứng mạnh bay vào mắt: “Gặp thời tiết đẹp nghĩ mà nhớ nhau. Lý Khánh An đem theo tiều muội mới cô nương cùng đi Từ Ân tự. tế bái phụ mẫu tiên nhân, bây giờ ở ngoài cửa hông lẳng lặng đợi cô nương.”



“Lý Khánh An?”



“Cô nương, chính là Lý tướng quân đêm qua gảy đàn lục huyền.”



Ngọc Nô bước nhanh từ trên bàn của Vũ Y lấy hình nộm ghi-ta: “Cô nương. chính là chàng ta!”



“Muội nôn nóng gì chứ? Ta biết là chàng.”



Vũ Y lại xem tấm thiệp một lát: “Lý Khánh An đem theo tiểu muội mời cô nương cùng đi Từ Ân tự.”



“ừm! Chàng dẫn theo muội muội.”



Vũ Y trầm ngâm một lát bèn nói với Ngọc Nô: “Muội đi tìm Vương đại nương, nói là hôm nay là mùng một. ta muốn đi Từ Ân tự bái tế phụ mẫu, xin người cho phép.”



“Vâng. Ngọc Nô đi liền!” Ngọc Nô vô cùng hoan hi chạy đi tìm bà quản gia.



Trong phòng chỉ còn lại một mình Vũ Y, nàng cầm hình nộm lục huyền cầm mà Lý Khánh An tặng nàng, tiếng đàn lục huyền thánh thót ngân nga đêm qua giống như lại chảy róc rách trong tim nàng



“Cô nương!”



Trong gian nhà vang lên tiếng kích động của Ngọc Nô, Vũ Y vội đặt đàn xuống.



Tiếng thang gác vang lên. chỉ thấy Ngọc Nô vẻ mặt kích động chạy vào, thở hổn hển nói: “Cô nương, thật bất ngờ đó!”



“Bất ngờ về việc gì?”



“Vương đại nương nói. sau này cô nương có thể tùy ý ra vào Phủ môn. sẽ không hạn chế cô nương nữa.”



Nhỏm dịch: Huntercd



“Thật không?”



“Dĩ nhiên là thật rồi.”



Ngọc Nô nôn nóng như lửa bòng, vội nói: “Cô nương, chúng ta mau thu dọn đồ đạc. đừng để người ta phải đợi lâu.”



“Không cần đâu. chỉ là đi bái tế phụ mẫu một chút, đâu phải là đi du sơn ngoạn thùy, Ngọc Nô, giúp ta lấy trâm trên đầu ra.



Lý Khánh An chắp tay ra sau đi đi lại lại ngoài cửa hông. Vũ Y có từ chối mình không? Trong lòng hắn có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trường thành đến nay chù động theo đuổi cô gái. nhưng lại không ngờ lại là một cô gái Đại Đường.




Trong xe ngựa. ba cô gái cũng nhìn chằm chằm vào cửa lớn. Các nàng lặng lẽ cầu khấn cho đại ca. nguyện đại ca có thể được như ý nguyện. Hạ Tiểu Liên tâm trạng phức tạp nhất, cô bé vừa hi vọng đại ca có thể đạt được tâm nguyện, nhưng lại cảm thấy mình phụ lòng gửi gấm của Vụ Nương, không thế trông chừng được tên này.



Lúc này. trong cửa hông vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Vũ Y mặc một váy trắng xuất hiện trước cửa. trên mái tóc đen láy của nàng cắm một chiếc trâm bạc bình thường. Mặc dù mặt không tô chút phấn, nhưng nàng trời sinh đã diễm lệ, da dè như băng như ngọc giống như ráng chiều ánh tuyết, thị nữ của nàng Ngọc Nô xách theo một cái túi nhỏ đi theo phía sau.



Lý Khánh An mắt sáng lên. vội lên trước thi lễ nói: “Lý Khánh An đợi cô nương đã lâu rồi.”



Vù Y cười nhạt nói: “Đa tạ Lý tướng quân đã suy nghĩ chu đáo giùm Vũ Y, để cho Vũ Y có thể tế bái phụ mẫu trong ngày mùng một. Vũ Y đa tạ rồi.”



Nói xong, nàng thướt tha thi lễ với Lý Khánh An. Lý Khánh An cười sảng khoái nói: “Ta chỉ là tiện tay góp sức mọn. Vũ Y cô nương, mời lên xe ngựa!”



Hắn chỉ vào xe ngựa, ân cần ngò lời mời. Vũ Y không thấy bóng dáng phu xe, bất giác ngẩn người một lát: “Lý tướng quân, không lẽ ngài tự minh đánh ngựa hay sao?”



Lý Khánh An gãi gãy sau gáy cười nói: “Phu xe ngựa chạy đi tế tổ rồi. ta chỉ đành tự mình đánh xe vậy.”



Nói xong, hắn vỗ vỗ cái mật dài của hai con ngựa cười nói: “Hai vị mã huynh, hôm nay đừng để ta xấu mặt trước mặt giai nhân nhé!”



Vù Y thấy hắn thú vị, không nhịn được che miệng cười. Lý Khánh An bỗng bị nụ cười xinh đẹp duyên dáng của giai nhân làm cho mê mấn. đứng đó ngấn cả người ra.



“Đại ca. huynh còn không mau để người ta lên xe?” Ba cô gái cùng nhau đồng thanh nói.



Lý Khánh An cười khô một tiếng, vội giới thiệu Vũ Y nói: “Đây là ba muội muội của ta. đại muội và nhị muội là chị em song sinh, đại muội gọi là Như Thi. nhị muội là Như Hoa. tam muội là Tiểu Liên.”



Ba cô gái vội đi xuống xe ngựa, cùng nhau thi lễ nói: “Chào Khương cô nương!”



Vũ Y nhìn hai chị em song sinh giống như hai giọt nước, nàng cũng kinh ngạc quá đỗi: “Hai người ai là tỷ tỷ? Ai là muội muội?”



Lý Khánh An cười ha hả. chỉ vào Như Học nói: “Hai nàng kiều tóc không giống nhau, đây là tỷ tỷ Như Thi.”



Như Hoa trừng mắt căm phẫn nhìn hắn một cái: “Đại ca. muội là Như Hoa!”



Mấy cô gái cùng nhau cười lên. Lý Khánh An ngại ngùng gãi đầu: “Cái này



không lẽ là ta nhớ nhầm sao?”



Vũ Y cười nói: “Trong xe ngựa chúng ta hãy từ từ nói, để cho đại ca các muội đánh xe cho chúng ta.”



Xe ngựa vô cùng rộng rãi, ngồi năm cô gái mà cũng không chật chội. Lý Khánh An nghe thấy các nàng trong xe ngựa tiếng cười nói không dứt. trong lòng vô cùng an ũi. phất roi dài một cái, giục ngựa nói: “Đắc nhi giá!”



Nhưng đã giục cả nửa buổi Trời, xe ngựa cũng không nhúc nhích. “Giá!” Lý Khánh An lại sắt aòng kêu lên một tiếng, xe ngựa vẫn không động đậy miếng nào, Lý Khánh An không chịu được chắp tay cầu xin nói: “Hai vị mã nhị gia. hãy nể mặt tiểu đệ được chứ?”



Lúc này, Tiểu Liên trong xe cười nói: “Đại ca. huynh có phải là quên tháo dây cương không?”



Lý Khánh An đỏ cả mặt già. vội nhảy xuống ngựa. quả nhiên thấy dây cương còn cột trên cây, hắn vội tiến lên tháo ra. lầm bầm nói: “Kỳ lạ. ta nhớ rõ ràng là đã tháo ra rồi, là ai lại cột nó lại thế nhi?”



Trong xe ngựa, năm cô gái đã cười lăn lốc cả. nghe Lý Khánh An vẫn còn cố giữ sĩ diện, lại càng cười ngả nghiêng. ngay cả Vũ Y thường ngày rất hiếm khi cười cũng che miệng liên tục cười khanh khách.



“Đại ca của các muội quả là thú vị.”



“Đại ca của các muội có nhiều chuyện thú vị lắm cơ! Vù Y cô nương, muội kể cho tỷ nghe.”



Sau khi tháo dây cương cột trên cây, xe ngựa khôi phục lại bình thường. Lý Khánh An dùng hết sức lực, cuối cùng đã điều khiển được hai con ngựa già. để xe ngựa ổn định chạy đến Từ Ân tự.



Từ Ân tự nằm ở trong Chiêu Quốc phường, do Đường Cao Tông Lý Trị xây nên để kỷ niệm mẫu thân là Văn Đức Hoàng hậu. Huyền Trang pháp sư sau khi đi thinh kinh trở về, bèn ở hãn trong Từ Ân tự phiên dịch kinh Phật, ngoài ra. trong Từ Ân tự có Đại Nhạn Tháp, Nhạn tháp lưu danh là điều khao khát của các sĩ tử đại Đường, sau khi đậu cao khoa cử. lưu lại danh tính của mình trong Nhạn tháp, đó là mơ ước của mỗi con người học sách thánh hiền.



Nửa canh giờ sau. Lý Khánh An đánh ngựa tới Từ Ân Tự. Quảng trường trước cửa lớn của Từ Ân Tự dừng đến mười mấy cỗ xe ngựa được Trang hoàng hảo nhoáng, đoán là của một số danh môn quyền quý vội vàng đến Từ Ân Tự vào ngày mùng một tháng giêng đề đốt nhang trả lễ.



Ngoài ra. người không nhiều, chỉ có bên đại Nhạn tháp có năm ba nhóm sĩ tử đang chiêm ngường đề tự của các bậc tiền bối.



Lý Khánh An dừng xe xong, bèn nói với các cô gái: “Các muội đợi một lát. huynh đi sắp xếp một chút.”



Hắn nhanh bước đến chỗ một tri khách tăng đang đứng trước cửa tự: “Đại sư. đệ tử có lề.” Truyện "Thiên Hạ "



Không ngờ, tri khách tăng xem hắn là phu xe. không thèm quan tâm hắn. lạnh nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì thế?”



“Ta dẫn người nhà đến bái Phật, xin đại sư sắp xếp cho.”



“Việc này các người đến không đúng lúc rồi! Trong tự có mấy vị khách hương



đang thắp nhang bái Phật, chủ trì có dặn. người ngoài không thế tùy tiện quấy rầy.”



Lý Khánh An lấy ra hai thỏi vàng sáng loáng cười nói: “Đây là hai mươi lượng vàng, đại sư thu xếp cho, đây là tiền hương hỏa của chúng tôi.”



Hai mươi lượng vàng trị giá hai trăm quan hơn. tri khách tãng lập tức chắp tay cười nói: “A di đã Phật! Ngã Phật nói cúng sanh bình đẳng, có lý nào không cho công tử đi lên thắp nhang được, xin công tử dẫn người nhà theo bần tăng đi tịnh thất nghỉ ngơi, chù trì tự sẽ an bài công từ thắp nhang.”



Từ Ân Tự chiếm một khoảng đất rộng. đại điện tiểu điện tầng tầng lớp lớp, phía sau là vô số tăng xá. tịnh thất, một ông tăng già dẫn đoàn người Lý Khánh An tới một gian tịnh thất, chấp tay cười nói: “Thí chù xin ở đây nghỉ ngơi, đợi một lát tự nhiên có người dẫn thí chù đi đến đại điện thấp nhang.”



“Đại sư xin mới!”



L



ý Khánh An quay đầu cười nói với các cô: “ Mọi người đi vào trong nghỉ ngơi đi!”



Như Thi, Như Hoa và Tiểu Liên đi vào trong tịnh thất. Vũ Y ngập ngừng một lát nói: “Lý tướng quân, muội muốn đi Quan Âm viện xem.”



Lý Khánh An ha hả cười nói: “Thế thì ta đi chung với cô nương.”



Hắn lại nháy mắt với ba cô gái, Như Thi. Như Hoa lập tức ngồi xuống la lên: “Ái chà! Thật mệt chết đi được, đại ca. ngồi xe ngựa của huynh cả đến xương cũng sắp rả ra rồi.”



“Cô nương, có Lý tướng quân đi với cô nương, thế tôi không đi rồi. chân tôi vừa bị trật lúc xuống xe ngựa.”



Ngọc Nô mặt ũ rũ. chỉ chỉ chân. Vũ Y thấy mọi người không chịu đi. đành gật đầu nói: “Thế người nghỉ ngơi cho khòe vậy! Ta lập tức sẽ về ngay, Lý tướng quân, thật phiền huynh rồi.”







Có gì đâu! Có gì đâu! Thật ra ta cũng muốn đi xem. cô nương, mời!”



Lý Khánh An cùng Vũ Y hướng thẳng Quan Âm viện mà đi.



“Vũ Y cô nương, ta nghe qua cô nương khảy đàn đó!”



“Ngài nghe ở đâu?”



“Lần trước ta ở tướng Phủ làm khách, vách bên chính là gian phòng của cô nương, ta nghe thấy cô nương khảy đàn. sợ kinh nhiễu đến cô nương. cô nương còn nhớ không?”







Thì ra tối đêm hôm đó là ngài!”



Vũ Y cười ngọt ngào nói: “Tiểu nữ nói tiếng của ngài hình như nghe qua ở đâu. nhưng mà phòng khách đó chưa bao giờ có người ở, đêm hôm đó thật sự làm tiểu nữ hết hon.”



“Cô nương đàn hay thật, người thô lỗ như ta cũng bị say mê.”




“Lý tướng quân quá khiêm nhường rồi. tướng quân đàn đàn cổ sáu dây mới là thật hay, nhất là khúc nhạc của đêm qua. cả đến tiểu nữ cũng chưa hề nghe qua. có một nỗi đau sâu nặng trong đó, làm Vũ Y nhớ đến hôm nay, nó tên là gì vậy?”



Lý Khánh An cười nói: “Nỗi đau sâu nặng. chỉ có cô nương mới cảm nhận ra. khúc nhạc đó gọi là ‘Bi thương Tây Ban Nha’.”



“Tây Ban Nha? Đó có phải là địa danh của phương tây không?”



“Vâng! Đó là một lành thổ phía tây nhất của vương quốc Đại Thực, năm năm trước ta từng đi qua. ở đó ta đã học được đàn chiếc đàn sáu dây này. còn học được rất nhiều khúc nhạc rất hay nữa.”



“Lý tướng quân!”



Vũ Y buộc miệng nói. ánh mắt nàng lóe qua một tia do dự. nàng khao khát được nghe thêm nhiều khúc nhạc hay nữa. đêm qua Lý Khánh An đàn cây đàn hồ sáu dây đã làm rung động tự đáy lòng nàng, nhưng, nàng lại khó mà mở lời



Lý Khánh An mỉm cười nói: “Vũ Y cô nương. ta có một chuyện muốn xin cô nương giúp?”



“Lý tướng quân, huynh cử nói.”



“Là như thế này, Như Thi, Như Hoa có thiên phú đàn tỳ bà. nhưng lại khổ vì không có lương sư. không biết có thể mời cô nương đến Phủ ta chỉ dạy thêm họ được không.” Truyện "Thiên Hạ "



“Việc này ”



Vũ Y suy nghĩ một hồi. bèn khẽ gật đầu cười nói: “Thôi được! Tôi cũng tiện thể nghe tướng quân đàn những khúc nhạc phương tây.”



Hai người vừa nói vừa đi. rất mau bèn đến Quan Âm viện, nơi đây cung phụng bức tượng tạc ngư lam Quan Âm. trong sân người không nhiều, mấy cây mai vàng đang nở rộ từ trong kẻ đá nhỏ ra mấy nhánh mai vàng.



Trước tượng Quan Âm. một đôi mẹ con đang khấu bái cầu nguyện, lát sau. họ đi ra. trước tượng Quan Âm đã không còn ai nữa. Vũ Y đi lên trước quỳ xuống, chắp tay thầm nói: “Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát. đệ tử Vũ Y thành tâm khẩn cầu bề trên, nguyện bề trên Phủ hộ cha mẹ con nơi chín suối có thể sớm ngày được siêu sinh, nguyện bề trên Phủ hộ đệ từ sớm ngày thoát khỏi bề khổ. hôm nay khẩn cầu. ngày ước nguyện trọn vẹn. đệ tứ nhất định tạc tượng Bồ Tát bằng vàng. đại từ đại bi Quan Thế Ảm Bồ Tát đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát!”



Nàng mặc niệm mấy lần. cung kính khấu đầu ba cái. nàng từ từ mở mắt ra. đột nhiên phát hiện Lý Khánh An đang quỳ bên cạnh minh, cũng chắp tay đang lầm bầm cầu nguyện gì đó?



Tim Vũ Y đập thình thịch, chàng lúc nào quỳ sánh vai với mình thế? Nàng liền đứng dậy, từ từ đi đến giữa sân.



Trong sân. mai vàng đang nỡ rộ, gần như toàn cây nỡ đầy hoa. trong cái vàng ẩn chửa màu xanh, cánh hoa lấp lánh trong suốt, siồng như hồ phách hay từ đá ngọc khắc thành, rất có chút phong thái ngọc kiết băng thanh.



Vũ Y đứng dưới cây ngắm mai vàng, trong lòng bất chợt nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lý Khánh An. chàng từng qua phần đất cực tây, ở đó học được đàn sáu dây, chàng nhiều năm ngao du bên ngoài, nhất định xem được vô số phong tục tập quán các nơi.



Lý Khánh An đã cầu nguyện xong. hắn không quấy rầy Vũ Y, mà đứng dựa vào cây cột trước cửa điện, lặng yên ngắm nhìn phong thái xinh đẹp của giai nhân.



Thân thể nàng ốm và cao ráo, không giống như các cô gái Đường thường tròn trịa, chiếc lưng ong của nàng mềm mại. một chiếc váy dài vừa vặn bay bòng càng tôn thêm vẻ đẹp uyển chuyển nữ tính, nàng giống như một đóa sen nước tinh khiết vừa chớm nở, tràn đầy sức hút nữ tính tuổi thanh xuân.



“Vũ Y cô nương. nàng thích mai vàng không?” Lý Khánh An chậm rãi đi về phía sau lưng nàng cười hỏi.



V



ũ Y khẽ gật đầu. thấp giọng nói: “Không những là mai vàng. tiểu nữ thích hoa. hoa lê. hoa mai. hoa đào của mùa xuân, tiểu nữ thích vẻ đẹp tím hồng đua thắm đó, thích mùi hương của chúng. Tiểu nữ khát vọng có thể một minh đi tản bộ trong bụi hoa. không ai quấy rầy. Lúc đó tiểu nữ sẽ cảm thấy mình cũng hóa thành một đóa hoa lê. đong đưa theo gió ”



Ánh mắt nàng trở nên mông lung, nàng dường như lại trở về trong mơ của thời đại thiéu nữ của mình.



Lúc này, một vị tãng già xuất hiện trước cửa viện, chắp chường nói: “Thí chủ, đại điện đã dọn trống rồi. mời thí chủ tiến đến dâng hương.”



Vũ Y bỗng chốc tinh lại. mình tại sao lại nói những điều này trước mặt chàng? Nàng đột nhiên phát hiện Lý Khánh An đang đửng phía sau vai mình, đôi mắt sáng trong chăm chú nhìn mình, khuôn mặt như bạch neọc đưòng phớt qua một nét ừng đỏ, tim đập thình thịch rất nhanh, nàng bất giác hạ thấp cái cổ ngọc trắng trẻo tuyệt mỹ, khẽ nói: “Tướng quân, chúng ta mau đi thôi! Họ nhất định là đợi nôn rồi.”



“Đúna! Đúna! Chúng ta mau đi. Ha ha! Cây lạp mai này đẹp quá. ta nhìn ngần cả người ra.”



Lý Khánh An đi cạnh Vũ Ys rào bước đi đến tịnh thất.



Sau khi ăn xong đồ chay ở Từ Ân tự. Lý Khánh An đánh xe ngựa đưa Vũ Y trở về phủ tướng quốc.



“Lý tướng quân, hôm nay đa tạ ngài rồi.” Vũ Y nhỏ tiếng cảm ơn.



“Chỉ là 2Óp chút sức mọn. phải rồi. vẫn phải phiền Vũ Y cô nương chỉ điềm hai muội muội ta đàn tỳ bà đó!”



“Tiểu nữ nhất định sẽ đến. thời gian cụ thể, Lý tướng quân có thể đưa thư cho ta.”



Lý Khánh An mừng rỡ, viết thư không phải chính là hồng nhạn truyền thư rồi sao? Hắn nhìn Tiểu Liên một cái. đề muội ấy đưa thư là thích hợp nhất.



“Cô nương, chúng ta đi vào thôi!” Ngọc Nôi nói nhỏ nói.



Vũ Y gật đầu. vịn vào Ngọc Nô đi lên bục thang. Lý Khánh An đột nhiên thấp giọng gọi: “Vũ Y cô nương!”



Vũ Y dừng bước lại. quay đầu hỏi: “Lý tướng quân, còn việc gì khône?”



“Không có gì!” Lý Khánh An gãi gãi sau gáy, hắn vón vét trong bụng tìm kiếm mấy câu nói, nhưng chăng tìm được câu nào, chỉ nhếch môi cười ngây ngô ở đó.



Vũ Y cười duyên nói: “Lý tướng quân, vậy tiểu nữ trở về nhé!”



“Được! Hẹn gặp lại.”



Lý Khánh An nhìn chăm chú giai nhần đi vào cửa hông cho đến khi mất hút sau cánh cửa.



Vừa về gian phòng. Ngọc Nô đã nói rồ ra: “Cô nương, muội cảm thấy tên Lý Khánh An không tổi. người đạo mạo đàng hoàng, tính tình cùng ôn hòa hảo phóng, hơn nữa lại có thể tự đánh xe ngựa, chẳng hề có tí ngụy trang giả tạo của kẻ đọc sách, hơn nữa ta thấy hắn rất thích cô nương.”



Vũ Y không trả lời. nàng ngồi trước cửa sổ, nâng cằm thẫn thở nhìn vào cây đào đã kết nụ trong nhà. Ngọc Nô ngừng lại một chút, lại tự lẩm bẩm nói: “Han nữa hắn lại Tông quân ở An Tây, cách xa Trường An vạn dặm, mai này chúng ta cũng đi An Tây, thì Thôi gia đi đâu tìm cô nương nữa? Chỉ có thé trơ mắt nhìn mà thôi.”



Vũ Y nghe Ngọc Nô càng nói càng lộ liễu, vội chặn lời Ngọc Nô lại nói: “Cái tên nha đầu này điên thật rồi. ta thấy muội là bán thân nôn nóng xuất giá rồi chứ gì? Ngày mai ta sẽ đi nói lại với Đỗ đại nương biệt viện, để bà tìm cho ngươi một đấng lang quân như ỷ, để ngươi được xửng tâm toại nguyện nhé.”



Ngọc Nô thở dài nói: “Cô nương, hà tất phải khổ sờ vậy! Cô nương biết muội là muốn tốt cho cô nương. Cô nưang hôm nay đã bắt đầu hai mươi rồi. đây còn có mấy năm thời gian nữa? Thôi gia kia không chịu giải trừ hôn ước, không lẽ cô nương cũng phải một đời không xuất giá sao? Đáng quý là tên Lý tướng quân tuổi trẻ tài cao, mới hai mươi mấy tuổi, đã là trung lang tướng chính tứ phẩm rồi, sau này chắc chắn sẽ là tiết độ một phương, cô nương theo hắn. mai này cùng có thể thay Khương aia rửa sạch tội danh nữa!”



“Đừng nói nữa. ta hôm nay có chút mệt rồi, muốn gội rửa một chút rồi đi ngủ. muội giúp ta chuẩn bị ít nước nóng lại nào!”



Ngọc Nô thấy Vũ Y không chịu nghe lời khuyên của mình, chỉ đành U uất không vui đi nấu nước. Vũ Y thấy Ngọc Nô đi rồi, trong lòng cũng có chút thương cảm. nghĩ đến thân thế bất hạnh của mình, vận mệnh của mình lại bị bóp chặt trên tay của Thôi gia chưa từng gặp mặt. mà nàng lẻ loi đơn chiếc, cũng chăng có người thân nào đứng ra nói giúp nàng.



Nàng U buồn khẽ thở dài. tùy ý lấy chiếc đàn lục huyền nhỏ mà Lý Khánh An tặng nàng, nghĩ đến nụ cười sảng khoái của chàng, nghĩ đến khí chất đàn ông mạnh mẽ khi chàng đứng sau mình, cảm giác có thể để nàng dựa dẫm. trong lòng nàng bất giác nảy sinh một nét ấm lòng


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.