“Vào đây đi!”
Lý Khánh An buông văn thư trong tay xuống, cửa được mở ra tiếng kẹt, Cao Vụ bước vào, Sắc mặt nàng có phần sầu não, đầu cúi nhẹ xuống hình như có gì muốn nói, nhưng mấp mấy môi một lúc lại không nói ra được lời nào.
Lý Khánh An và Cao Vụ quen nhau đã gần mười năm, nhưng hai người họ lại vì xa nhau quá lâu nên cả hai đều cảm thấy hơi xa lạ, Vì cảm giác xa lạ này mà giữa hai người họ ngày càng ít gì để nói, đôi lúc chỉ có hai người lại mãi không nói được lời gì, chi đại khái đại loại thốt ra được câu: mùa thu quá mát!
Lý Khánh An cũng biết Cao Vụ đã đợi mình mười năm, vì sự kiên trì này mà Lý Khánh An biết minh có trách nhiệm với nàng, Dù cho hắn đã nhiều lần tỏ ý nguyện ỷ lấy nàng, nhưng Cao Vụ cũng vẫn không bày tô thái độ gì, không ai biết nàng đang nghĩ gì, Minh Ngaiyệt đã mấy lần hỏi nàng, nàng đều im lặng không nói, im lặng này khiến hai người họ lại thêm phần ngượng ngùng khó xử.
“Nàng tìm ta có việc gì ư?” Lý Khánh An cười hỏi.
Cao Vụ cắn môi, mãi một lúc sao mới khẽ giọng nói: “Việc của phụ thân muội, huynh chắc cũng có biết rồi?”
“Ta có biết.”
Lý Khánh An gật gật đầu thẳng thắng nói: “Nàng muốn ta cửu phụ thân nàng ư?”
“Nếu huynh thấy khó xử, muội tuyệt không miền cường huynh.”
Môi của Cao Vụ vì mím chặt quá mà tái nhợt, trong lòng lo lắng cho phụ thân khiến nàng không kiềm nổi muốn quỳ xuống cầu xin Lý Khánh An, nhưng lòng tự trọng của nàng đã nhanh chóng ngăn lại, Tâm lý mâu thuẫn này khiến nàng lộ rõ đớn đau trong mắt, nàng không biết mình phải làm gì đây.
Lý Khánh An trầm tư một hồi bèn từ từ nói với nàng: “Vụ Nương, có việc này ta muốn nói với nàng, Cao Tiên Chi không chỉ là phụ thân của nàng, mà đồng thời cũng là cấp trên cũ của ta, đã từng có cống hiến to lớn cho An Tây, Dù là việc công hay việc tư thì ta cũng nhất định sẽ cứu hắn ra, Đấy là mong muốn của tướng sĩ quân An Tây, nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn lực cứu hắn ra!”
Cao Vụ nghe mà không khỏi chua sống mũi, như có một làn hơi cay xộc thẳng lên khóe mắt, mắt nàng bỗng chốc đỏ bừng, nàng bụm miệng lại quay mặt đi, Nước mắt cảm kích vẫn không nghe lời trào ra khiến nàng nghẹn ngào khóc không thành lời.
Lý Khánh An lặng lẽ nhìn bờ vai hao gầy của nàng, nghĩ người nữ tử này đã phải chịu đựng quá nhiều bi thương, Tháng năm mười năm ròng rã qua đi khiến nàng mất đi sự hoạt bát và thơ ngây năm xưa, thậm chí cả niềm vui cũng là một món hàng xa xỉ trong cuộc sống của nàng, Nghĩ đến đây lòng hắn lại đầy áy náy và thương tiếc.
Hắn đi lên trước ôm nhẹ cặp vai nàng, dịu dàng nói: “Nàng không phải lo lắng, ta nhất định sẽ cứu phụ thân nàng ra.”
Vụ Nương quay lưng lại nhảy bổ vào lòng hắn, khẽ tiếng nức nỡ.
Lý Khánh An vuốt nhẹ tóc nàng, đợi khi nàng bình tình lại, hắn từ từ nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn cô nương vừa xinh đẹp vừa đau thương trước mặt mình, Trong lòng Vụ Nương có chút hoảng loạn, nhưng nàng cũng không còn sức mà vùng ra, Tự sâu thẳm đáy lòng nàng thấm thoát có một nỗi khát khao, khát khao người đàn ông này có thể vĩnh viễn ôm chầm mình trong lòng, Lòng hắn ấm áp thế này, khiến nàng cảm nhận được chỗ nương tựa vững chắc.
Mắt nàng đã nhắm tịt, mi mắt dài rậm hơi run rẩy, Bỗng nhiên nàng thấy môi mình âm ấm, Lý Khánh An lại cúi đầu hôn lên môi nàng, Vụ Nương thấy đầu mình như nồ đùng, nàng đã lạc mất phương hướng trong khí tiết đàn ông mãnh liệt của Lý Khánh An....
Bất giác nàng đã quảng lấy cổ Lý Khánh An từ lúc nào, hôn hắn như thể quên hết xung quanh, Đây là nụ hôn đầu đến muộn của nàng, cũng là nụ hôn kỳ vọng mười năm nay, Giờ khắc này nàng chỉ muốn hiến dâng toàn bộ mình cho người mình yêu, cho dù Lý Khánh An chỉ muốn có được thân thể nàng đi đi chăng nữa, nàng cũng không chút do dự nguyện hiến dâng hết cho hắn.
Nhưng Lý Khánh An lại không tiếp tục, hắn biết lòng Vụ Nương lúc này đã rộng mở vì mình, trong lòng Vụ Nương lúc này đầy cảm kích với hắn, Tấm lòng cảm kích này có thể xô ngã tất cả kiên quyết, tất cả mâu thuẫn trong tình cảm của Vụ Nương trong hai tháng nay.
Hắn biết chỉ cần mình muốn thì lúc này có thể dề dàng chiếm đoạt nàng, nhưng hắn không nguyện ý có được nàng trong tình huống thế này, đấy chẳng phải phong cách hắn, Thừa nước đục thả câu vẫn là việc hắn luôn khinh khi.
“Hãy làm thê tử của ta!” Lý Khánh An khẽ nói bên tai nàng.
Lúc này Vụ Nương chợt tỉnh lại sau cơn mê, mặt nàng đỏ bừng vùng nhẹ khỏi lòng Lý Khánh An, Nàng chỉnh lại tốc mây đã hơi rối, nhè nhẹ lắc đầu.
“Nàng không nguyện ý làm trắc phi của ta ư?” Lý Khánh An chăm chú nhìn nàng hỏi.
“Không! Nếu muội là người phụ nữ chỉ để ý đến danh phận thì muội đã không cự tuyệt vương phi hai lần, lại cự tuyệt làm con dâu Thôi gia, Thất lang, huynh không nên hỏi lời như thế.”
“Vậy vì sao chứ?”
“Muội cũng khôngrõ nữa!”
Vụ Nương khẽ thở dài nói: “Muội cử cảm thấy huynh đã không còn là Lý Thất Lang của năm xưa, muội hết lần này đến lần khác muốn tìm lại chút bóng hình xưa trên người huynh, dù chỉ là một tí ti đi chăng nữa cũng đủ, Nhưng lần nào muội cũng thất vọng, không còn gì nữa, một chút cũng không còn.”
Lý Khánh An gật gật đầu nói ngồi về vị trí của mình, Mãi một hồi sau hắn mới từ từ nói: “Chắc muốn cũng hiểu, trải nghiệm và địa vị có thể thay đổi một con người.”
“Muội biết, muội không có trách huynh, chỉ là trong lòng muội rất thất vọng..
Giọng của Vụ Nương càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng không còn nghe thấy, Hai người đều không nói gì, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng, Một hồi sau Vụ Nương do dự hỏi: “Thất Lang, việc của phụ thân muội..
Lý Khánh An cười cười nói: “Việc này muội yên tâm, ta nói rồi, dù muội không cầu ta, ta cũng sẽ xử lý tốt việc này.”
“Vậy muội đa tạ huynh, muội không làm phiền huynh nữa.”
Vụ Nương hành lễ xong bèn định lui khỏi thư phòng Lý Khánh An.
“Vụ Nương” Lý Khánh An gọi nàng lại.
Vụ Nương dừng bước nhưng nàng cũng chẳng quay đầu lại, khe khẽ thở dài một tiếng nói: “Thất Lang, hãy cho muội chút thời gian suy nghĩ, được không?”
“Ta hiểu rồi, nàng đi đi!”
Nhìn bóng hình nàng dần biết mất Lý Khánh An không khôi cười khổ, Hắn vốn muốn gánh vác trách nhiệm thuộc về mình, nhưng không ngờ Cao Vụ lại cá tính thế, Hắn có thể hiểu được thất vọng của Vụ Nương, Lý Khánh An của mười năm trước đã mọc rễ trong lòng nàng, khi nàng phát hiện Lý Khánh An trong hiện thực đã khác xa Lý Khánh An trong lòng mình, cũng có thể đoán biết trong lòng nàng thất vọng nhường nào.
Lúc này, ngoài cửa lại vọng đến tiếng bẩm báo của thân binh: “Bẩm báo đại tướng quân, Nghiêm tiên sinh có việc cầu kiến!”
Là Nghiêm Trang đã đến, Lý Khánh An lập tức ngưng suy nghĩ, nói: “Mời hắn vào đây.”
Một lát sau Nghiêm Trang bèn vội vã đi vào khom người thi lễ: “Tham kiến đại tướng quân!”
“Tiên sinh có việc hệ trọng gì ư?” Lý Khánh An cười nói.
“Đại tướng quân, ty chức vì việc của Cao Tiên Chi mà đến đây.”
Nghiêm Trang mới từ Lũng Hữu khảo hiệu quân lương trở về
5
nhưng lúc về đến Hàm Dương thì hắn nghe nói việc Cao Tiên Chỉ vào ngục, trong lòng lại sốt ruột như lửa thiêu.
“Đại tướng quân, việc Cao Tiên Chi đã có quyết định gì chưa?”
Lý Khánh An nhìn nhìn hắn, bèn nhàn nhạt nói: “Vậy theo ý của tiên sinh, ta nên xử trí vụ việc Cao Tiên Chi thế nào đây?”
Nghiêm Trang nghe khẩu khí của Lý Khánh An, hình như còn chưa có quyết định cho việc này, bèn thở phào nhẹ nhõm nói: “Ý của ty chức là hay cứ thêu dệt thêm cho Cao Tiên Chỉ một tội danh, để Lý Hanh lập tức giết hắn đi, ”
“Tiên sinh muốn gấp lửa bỏ tay người ư?”
“Đúng thế!”
Nghiêm Trang thấy Lý Khánh An vẫn chưa hiểu ý của mình, bèn giải thích: “Hai viên đại tướng của Nam Đường một là Ca Thư Hàn, một là Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn thì đã đi nương vào vây cánh Lý Mạo, vì thế mà vì thực lực bị hạn chế khó mà phát huy, thuộc hạ cũng chăng lo ngại hắn nữa, Quan trọng là Cao Tiên Chi, Lúc xưa Lý Long Cơ chính dựa vào hắn mà dựng nên nửa giang sơn của Nam Đường, hắn không những tài năng quân sự xuất chúng, hơn nữa đầy thủ hạ tướng tài, Tịch Nguyên Khánh, Triệu Sùng Thử đều là đại tướng chi tài, Nếu có thể mượn tay Lý Hanh giết Cao Tiên Chi không những Nam Đường tự hủy bình chắn, mà cả bọn Tịch Nguyên Khánh, Triệu Sùng Thử đều tất sinh dị tâm, sẽ không còn bán mạng cho Lý Hanh, và còn..
“Và còn có gì?”
Nghiêm Trang cảm thấy Lý Khánh An hình như không mấy hứng thú với lời đề nghị của mình không khỏi thầm thở dài, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, bèn khẽ giọng nói với Lý Khánh An: “Còn uy tín của Cao Tiên Chi trong quân An Tây vẫn còn, bọn Lý Tự Nghiệp, Phong Thường Thanh, Đoàn Tú Thực đều là do hắn một tay cất nhắc, người này chính là một mối uy hiếp lớn của đại tướng quân, chỉ có diệt trừ hắn thì mới có thể yên giấc được, đại tướng quân thấy sao?”
Lý Khánh An khoát tay ra sau từ từ đến đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm ra bầu trong u ám bên ngoài, Nếu như là trước đây thì hắn cũng sẽ nghĩ như Nghiêm Trang, nhất định sẽ dùng cơ hội này diệt trừ Cao Tiên Chi, nhưng siờ tâm trạng hắn đã dằn thay đối, Hắn sẽ không còn dùng biện pháp này của Nghiêm Trang, sách lược của Nghiêm Trang vốn dĩ không có gì sai, nhưng lại quá mưu mô cay độc, thành ra có phần hạ thừa, phàm việc gì cũng có hai mặt, Nghiêm Trang luôn nhìn chằm chằm sau lưng người khác, nhưng lại không suy nghĩ được từ phía chính diện của sự việc này.
Nghĩ đến đây Lý Khánh An bèn từ từ nói: “Rất xin lỗi, lần này e rằng ta không thể dùng kiến nghị của tiên sinh được.”
“Vì sao?” Nghiêm Trang khựng lại.
“Kỳ thực Cao Tiên Chi với ta vừa có lợi vừa có hại, có hại chính như tiên sinh đã nói, nhưng cũng có cái lợi tiên sinh lại không nhìn thấy, Tiên sinh có từng suy nghL nếu như ta cứu Cao Tiên Chi về đây, thì đó sẽ ảnh hưởng thế nào cho danh tiếng của ta? Cao Tiên Chi từng là cấp trên cũ của ta, có ơn tri ngộ với ta, nếu ta có thể cứu hắn ra, vậy người thiên hạ sẽ đều nói Lý Khánh An ta là người có tình có nghĩa, là người biết uống nước nhớ nguồn, Còn với tướng sĩ An Tây, lại càng kính phục ta hơn, Tướng quân, giết chết Cao Tiên Chi ta chi được tiểu lợi, nhưng nếu cứu Cao Tiên Chi, thì ta lại thu hoạch được đại nghĩa, Như thế thì vì sao ta lại không làm vậy?”
Dù cho Lý Khánh An nói rất có lý, nhưng cái tư tưởng xấu bụng của Nghiêm Trang đã thâm căn cố đế, hắn vẫn không cam tâm hỏi: “Có thể bề mặt cứu Cao Tiên Chi, nhưng sau đó cho người giết chết hắn, chỉ khi hắn chết tại Thục Trung thì Lý Hanh mới có trăm miệng cũng khó biện, đại tướng quân bèn có thể danh lợi song thu, kế sách nhất tiễn xạ song điêu này vì sao đại tướng quân lại không dùng?”
Lý Khánh An vẫn lắc lắc đầu, “Đó là vì người quá xem thường người thiên hạ, nếu như Cao Tiên Chi sau khi được cứu ra mà chết đột ngột, vậy sẽ có một nửa người thiên hạ đều cho rằng là ta đã mượn đao giết người, Nếu như đã cứu hắn rồi vậy thì cứu đến cùng, triệt để giành thanh danh đại nghĩa, Hơn nữa Lý Hanh với ta mà nói, chẳng qua là con cá trong chum, sớm muộn gì cũng bị ta tóm gọn, Cho dù có mười Cao Tiên Chi đi ta cũng chẳng để vào lòng, chỉ chết một Cao Tiên Chi, ta còn chưa thèm!”