Thiên Hạ

Chương 577: Tráng sỉ hà bắc









Cao Thượng đợi được một lát thì Trương Việt vội vã bước nhanh ra cửa, từ xa xa hắn đã chắp tay cười nói: “Thật có lỗi quá, ta đang xem bệnh cho người bệnh, nhất thời chưa đi ra được, đã đé Cao sứ quân phải chờ lâu rồi.”



Trương Việt là nhân vật có danh tiếng tại thành U Châu này, ngay cả An Lộc Sơn cũng phải đến tìm hắn khám bệnh. Cao Thượng tuyệt không dám khinh khi, vội vã chấp tay hoàn lễ lại: “Công vụ thường lệ, đã gây rắc rối cho Trương chưởng quỹ rồi, xin thứ lỗi!”



“Không sao! Không sao! Diệu Thú Hồi Xuân đường tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp Cao sứ quân.”



Trương Việt thấy có hàng ngàn binh sĩ đến đây mà trong lòng không khỏi cũng phần thầm kinh hãi, xem ra lần rà soát này tuyệt không phải tầm thường, hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng, chi hi vọng hai thuộc hạ của mình có thểthiêu hủy hết số tài liệu tuyệt mật trong kia nhanh chóng, đó là tư liệu về tất cả cứ điểm tại Hà Bắc đạo, một khi bị Cao Thượng tìm được là xem như căn cứ của cả tình báo đường Hà Bắc đều xong đời hết. Trong lòng hắn ưu lo, nhưng sấc mặt hắn vẫn không lộ chút thần sắc, lại khoát tay khom người cười nói: “Cao sứ quân, vậy xin mời sứ quân!”



Cao Thượng trước khi đến đây đã lệnh người điều tra qua bối cảnh của Trương Việt, dù cho Trương Việt đã từ Toái Hiệp di dời đến U Châu Hà Bắc này từ hai mươi mấy năm trước, nhưng dẫu sao thì Trương Việt cũng từ Toái Hiệp đến. Toái Hiệp dẫu nói thế nào cũng là sào huyệt của Lý Khánh An. Tuy niên đại không đúng, Lý Khánh An phất lên chỉ là việc của gần mười năm nay, nhưng cái địa danh Toái Hiệp này khiến Cao Thượng bất giác lại sinh ra vài phần cảnh giác.



Diệu Thủ Hồi Xuân đường này hắn nhất định phải kiềm tra cẩn thận. Trực giác của hắn thấy Diệu Thủ Hồi Xuân đường này nhất định có vấn đề, hắn bèn cười cười nói: “Đây quả thực là công vụ thường lệ, ta cũng không còn cách nào, nếu Trương chưởng quỹ đã không chấp nhất thì ta cũng không khách sáo nữa.”



Nói xong hắn lập tức giơ tay hạ lệnh: “Rà soát!”



Một ngàn Yến quân tinh nhuệ bèn lũ lượt xông vào Diệu Thủ Hồi Xuân đường bắt đầu triệt để rà soát...



Cao Thượng sau khi đi vào tiệm thuốc bèn cười hỏi: “Trương chưởng quỹ, ta muốn được xem xem bồ câu mà ngươi nuôi, không biết có tiện không?”



Trương Việt lại bắt đầu có phần hồi hộp, hai con bồ câu mà hắn cho đi Trường An giờ chỉ có một con trở về, nhưng hắn lại đăng ký với quan phủ là nuôi mười bốn con, giờ trong lồng chim chỉ còn lại mười ba, mà giờ Cao Thượng đã đề xuất ra yêu cầu này hắn cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành gật đầu nói: “Chim câu ở hậu viện. Cao sứ quân xin đi theo ta!”



Hắn dẫn theo Cao Thương đi về phía hậu viện, hai người vừa đi vừa nói.




“Tnrơng chưởng quỹ quê quán ở Toái Hiệp ư?”



Trương Việt cười ha hà nói: “Cũng không phải, quê cha đất tổ của ta ở Tín Đô huyện Ký Châu, năm thứ hai Điều Lộ, tổ phụ dẫn theo cả nhà ta cùng dời đến Toái Hiệp hành y, nhưng sau đó triều đình lại ruồng bỏ Toái Hiệp, người Hán Toái Hiệp lại bắt đầu thi nhau trở về phương đông. Ta năm Khai Nguyên thứ mười hai mới từ U Châu trở lại Toái Hiệp, dời cả cái Diệu Thủ Hồi Xuân đường trở về đây.”



“ồ! Vậy vì sao không phải dời về quê ở Tín Đô mà là đến U Châu?”



“Cái này ư.., lúc ấy ta nghĩ U Châu người đông, dễ làm ăn hơn, hơn nữa gia mẫu chính là người gốc U Châu, vì thế U Châu cũng là quê hương thứ hai của ta rồi.”



“Hóa ra là như thế. Trương chưởng quỹ có lòng nhân từ, hành ỵ tại U Châu là phúc cho dân U Châu chúng ta, ta vẫn rất ư nể phục Trương chưởng quỹ.”



Tuy nói như thế, nhưng cảnh giác của Cao Thượng vẫn không mất đi phần nào, ánh mắt của hắn vẫn không ngừng quan sát xung quanh, tìm điêm khả nghi. Hai người họ lại đi xuyên qua một cánh cửa đi đến hậu viện, xa xa đã nghe tiếng kêu gù gù của bọn chim câu.



Đi đến gần lồng chim, mắt Cao Thượng sáng lên, hắn chi nhìn sơ qua đã biết đây đều là cực phẩm phi nô có thể bay ngàn dặm, con nào con nấy lông vũ sáng óng, thể trạng béo khỏe. Diệu Thủ Hồi Xuân đường việc cớ gì phải dùng bồ câu tốt thế?



Hắn khoát tay đảo quanh lồng chim một vòng, bỗng nhiên hỏi: “Tnrơng chưởng quỹ, sao trong đây chỉ có mười ba con chim câu, không phải nên có mười bốn con ư?”



Trương Việt giật mình, tên này quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, xem ra Cao Thượng đã tìm được điêm đột phá, từ chim câu mà hạ thủ. Trương Việt vội trả lời: “Sứ quân có phần chưa biết, trong tiệm ta đang cần gấp nhân sâm, tối qua ta vừa gửi thư nhanh đến châu Liêu Thành, nên giờ đương thiếu đi một con.”



Cao Thượng cười ha hả: “Hóa ra là như vậy, xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi.”



Hắn lại tìm một vòng trong sân, không thấy có điểm dị thường, dù cho trong lòng vẫn hoài nghi, nhưng không có chửng cử hắn cũng không nói gì được, bèn cười nói: “Vậy được rồi! Đợi khi binh sĩ rà soát xong, nếu không có việc gì thì bọn ta cũng xin cáo từ đây.”



Nói xong hắn khoát tay sau lưng quay trở lại đại đường, lúc này tất cả bệnh nhân đều bị đuổi khỏi tiệm thuốc, trong đại đường đứng đầy chấp sự và giúp việc của tiệm, Một tên trung lang tướng phụ trách rà soát đi lên khẽ giọng bẩm báo: “Đã rà soát xong, không có bất kỳ điểm nào dị thường.”



Tiếng của hắn rất bé, nhưng Trương Việt đang vành tai lên để lắng nghe vẫn nghe thấy, tảng đá đè nặng trên ngực hắn cuối cùng cũng được gỡ xuống. Hắn vốn dĩ sợ rằng nếu dùng lửa đốt thì trong phòng thế nào cũng có mùi khói lửa, rất dễ bị ngừi thấy, Giờ xem ra Triệu Gia Câu làm rất tốt, không biết hắn đã hủy văn thư như thế nào đây?



Các binh sĩ đã lũ lượt trở về, những người cuối cùng trong tiệm thuốc cũng được dẫn lên đại đường. Triệu Gia Câu và chấp sự đều có mật trong đấy. Trương Việt nhìn nhìn Triệu Gia Câu, ý như hỏi hắn đã hủy văn thư bằng cách nào. Triệu Gia Câu hiên ý bèn dùng tay mò mò bụng mình. Trương Việt bỗng chốc hiểu ra, hóa ra tên sổ sách đã bị hai người họ nuốt hết vào bụng, nhiều văn thư như thế thật khổ cho hai người quá!



“Mọi người đứng xếp hàng lại, sau đây là bước cuối cùng, sau đó sẽ kết thúc.”



Tất cả giúp việc đứng lại thành một hàng, một binh sĩ cầm lấy danh sách của quannphủ điểm danh từng người: “Lỗ Bình!” “Có!”



“Hàn Tứ Lang!”



“Có!”



“Trương Việt!”



“Có!”



“Triệu Nhữ Chân!”



“Có!”



Triệu Nhữ Chân chính là Triệu Gia Câu, Gia Câu chẳng qua là tiểu danh của hắn. Nhữ Chân mới là đại danh. Cao Thượng bên cạnh cực kỳ để ý người họ Triệu. Người họ Triệu trong tiệm thuốc tổng cộng có hai người, một là lão danh y Triệu Hằng, năm nay đã hơn sáu mươi, người này hiên nhiên là không có can hệ gì, Ánh mắt của Cao Thượng lại roi vào người Triệu Gia Câu, thấy hắn tuổi còn chưa quá hai mươi, da dé trắng trèo, hơn nữa tay của hắn rất sạch sẽ, không giống những người giúp việc ở đây, hai tay đều thô ráp ngả vàng đó trường niên phải bốc thuốc, giả thuốc, còn tên Triệu Nhữ Chân này nhìn da dẻ nõn nà, dù hắn tự xưng là giúp việc, nhưng trong hắn chẳng điêm nào giống, trông giống quý công tử đại gia hơn.



Trong lòng Cao Thượng lại bắt đầu sinh nghi, hắn bèn thủ thỉ vài câu bên tai một binh sĩ, binh sĩ lập tức phóng như bay đi ra, một hồi sau bèn dẫn đạo sĩ Từ Trần Tử như dắt chó đi vào.




Triệu Gia Câu nhìn thấy Từ Trần Tử mà giật thót tim, hắn bất giác lùi liền ra sau một bước trốn sau lưng một tên giúp việc thân hình vạm vỡ khác.



Hắn không biết được rằng ánh mắt của Cao Thượng ngoài hai mươi bước đang chằm chằm nhìn mình, bất kỳ một biểu cảm nhỏ nhoi trên khuôn mặt, hay bất kỳ một động tác nhỏ nào cũng không thoát khỏi được ánh mắt của Cao Thượng.



Lúc này Cao Thượng đã nhìn thấy hoàng loạn trong mắt Triệu Gia Câu, và hành vi cố tình tránh né của hắn, trong lòng Cao Thượng lập tức đoán được mấy phần, hắn bèn ra hiệu mắt với binh sĩ, hai binh sĩ cùng xông lên mỗi người túm lấy một tay của Triệu Gia Câu lôi ra.



“Triệu Gia Câu!”



Từ Trần Tử chỉ một mắt đã nhận ra hắn ngay. Từ Trần Tử lớn tiếng thét lên: “Chính là hắn. Triệu Gia Câu!”



Giờ khắc này như thể đất trời đột ngột biến sấc, tất cả người trong đại đường đều bàng hoàng, trong số họ có người là hội viên của Hán Đường hội, nhưng cũng có người chỉ là người giúp việc bình thường. Cao Thượng thì đắc ý cười phá lên hạ lệnh: “Toàn bộ bắt lại hết cho ta!”



Các binh sĩ cùng xông vào bắt người trong tiệm thuốc, đại đường bỗng chốc rối bù. Trương Việt phảng phất như vừa ngã chân xuống vực thẳm, hắn biết mình đã khó mà thoát nạn, nhưng may mà danh sách của Hà Bắc đạo đã bị phá hủy, mà những đường chủ chi nhánh này chi liên hệ một chiều với hắn, ngoài hắn ra sẽ không còn ai biết được bí mật của các chi nhánh này nữa.



Hắn thấy mấy tên binh sĩ đang đi về hướng mình, bèn lớn tiếng ngăn lại: “Khoan đã!”



Binh sĩ đứng lại. Cao Thượng nhìn hắn nhoèn nụ cười lạnh toanh nói: “Không ngờ được rằng Trương chưởng quỹ lại là mật thám của Lý Khánh An, thật không ngờ được!”



Trương Việt cũng lạnh lùng đáp trà: “Việc ngươi không ngờ được còn nhiều lắm đấy!”



Nói xong hắn bèn quay mình lại cao giọng hô hào bọn giúp việc: “Ý nguyện trăm năm của tổ tông bốn đời Trương Việt ta giờ mắt thấy sắp được thực hiện rồi, đại trượng phụ đương làm Quý Bố, bình sinh không khi nào lỗi hẹn; đương làm Hầu Doanh, vì trọng một lời mà sẵn sàng hi sinh. Trương Việt không phụ tổ tiên, có chết cũng cam lòng”



Cao Thượng hoàng hốt, nghiêm giọng hét lên: “Mau bất lấy hắn!”



Trương Việt ngưỡng mặt lên nhìn trời cười phá lên, dần dần, tiếng nói của hắn cũng biết mất, máu tươi từ thất khiếu trên đầu chảy ra, hắn ngã mạnh xuống đất...



Triệu Gia Câu mắt như muốn nổ tung đầy các tia máu đó, hắn bi phẫn thét lên: “Đường chú, thuộc hạ đã hại chết người!”



Hắn vụt mạnh ra khỏi tay của binh sĩ, một đầu đâm mạnh vào cột nhà, ngay lập tức đầu vỡ chết tươi tại chỗ.



Trong đại đường im phãng phất, các binh sĩ dẫn giúp việc trong hiệu thuốc đi. Cao Thượng từ từ đi đến trước mặt Trương Việt lẳng lặng nhìn hắn một hồi, Mãi một lúc sau, hắm mới khom người thi một lễ với thi thề của Trương Việt, thở dài một tiếng nói: “Tráng kiệt!”



Xong hắn bèn bước nhanh ra khỏi đại đường, trong lòng lại vô cùng cám thán, hắn dặn dò với thân binh nói: “Hãy hậu táng cho hai người trong đường, không được sơ sài!”



Hắn lại dùng tay chỉ vào mật đạo sĩ Từ Trần Từ cười nịnh bợ nói: “Hãy chém người này đi, dùng đầu hắn tế hai người họ!”



Cao Thượng hạ lệnh xong bèn quay người đi về phía xe ngựa.



Tề Châu Chúc A huyện, một toán thương đội chờ đầy các loại hàng hóa từ từ tiến vào huyện thành, nơi đây đã cách Hoàng Hà không còn xa, tuy rằng đã là tháng mười cuối thu, nhưng sông Hoàng Hà vẫn chưa đóng băng, trong huyện thành, thương đội như thế này vẫn có rất nhiều, đại đa số đều là muốn kiếm mối làm ăn với di dân của Hà Bắc đạo, một lượng lớn di dân của Hà Bắc đạo dời về phía nam đã mang đến cơ hội làm ăn vô hạn cho các thương nhân, bọn họ phải thu mua lương thực, thu mua đồ dùng gia đình thường nhật, trên thực tế, có rất nhiều thương nhân có khả năng tiên đoán dự liệu trước đã đến đây từ trước, mà những thương nhân bây giờ mới kéo đến đều đã là có chút trễ hơn một bước rồi, ngoài ra, cũng có không ít thương nhân dự định vượt sông bắc tiến, lũ lượt đi Hà Bắc đạo tìm kiếm cơ hội làm ăn.



Trong huyện Chúc A nho nhỏ tụ tập đầy thương nhân tấp nập, khắp nơi đều có thể dễ dàng nhìn thấy từng đội từng đội thương đội chờ đầy hàng hóa, khách sạn đã ở đầy hết cả, các thương nhân bèn tìm kiếm nhà dân cho thuê, một số thương nhân bản địa nhạy cảm bèn đã mở cửa cho thuê một lượng lớn dân trạch ven đường từ trước, sau đó tăng giá thuê cho những thương đội đến từ bên ngoài, giành lấy một mối buôn bán hời.



Toán thương đội vừa mới vào thành không chút nóng vội, bọn họ ở trong thành đã có người tiếp ửng, tất cả mọi việc ăn ở đều đã sắp xếp ồn thỏa, bọn họ có thể ung dung mà vào thành, quy mô của thương đội rất lớn, khoảng do hơn một trăm cỗ xe ngựa hợp lại, chờ đầy các hàng hóa nặng trịch, trên hàng hóa đều dùng giấy dầu và vải bố thổ phủ lên, ai cũng không biết trên đó đựng những gì, gần một trăm người giúp việc theo xe cưỡi ngựa hộ tống ở hai bên xe, bọn họ ai nấy thân hình vạm vỡ cao to, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, ánh mắt cảnh giác chú ý động tĩnh ở xung quanh.



Không cần phải nói, toán thương đội này chính là đội ngũ do An Lộc Sơn phái tới các châu phía đông Hà Nam đạo thu mua lưu huỳnh, nhưng đây chỉ là một toán trong ba toán đội ngũ, phía đông Hà Nam đạo cũng chính là bán đảo Sơn Đông của ngày nay, nơi đây có mấy cái mò cất dấu lưu huỳnh loại nhô, tuy sản lượng không lớn, nhưng đủ để cung ứng cho An Lộc Sơn chế tạo hỏa dược.




Toán thương đội này ở Nghi Châu đã thu mua được bốn nghìn mấy đang trên đường quay về U Châu, bọn họ cần vượt qua sông Hoàng Hà bắc tiến, huyện Chúc A bèn là vùng đất trung chuyển hội họp của ba toán đội ngũ của bọn họ. Thương đội vừa mới tiến vào cửa thành, bèn lập tức có mười mấy nhân viên tiếp ứng tiến lên nghênh tiếp, một nam tử thi lễ nói: “Hai toán đội ngũ khác cũng đã quay về, con đỏ đang được sắp xếp, nhưng mà hai hôm nay sóng gió sông Hoàng Hà quá lớn, khó mà vượt sông, bọn ta sẽ dốc hết sức dàn xếp, chỉ cần điều kiện vượt sông cho phép, chúng ta lập tức vượt sông bắc tiến, mọi người xin theo bọn ta đi nghỉ ngơi trước.



Thủ lĩnh thương nhân nghe nói nhất thời không thể qua sông, trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ đành chắp tay nói: “Vậy thì vất vả các vị rồi, mời dẫn đường đi!”



Mười mấy nhân viên tiếp ửng dẫn theo thương đội, đi về phía một tòa đại trạch ở ngoài xa mấy trăm bước.



Sau khi thương đội vào thành không lâu, bốn tiểu thương nhân cưỡi ngựa cũng xuất hiện ở ngoài cửa thành, bọn họ đi theo đội ngũ ở trước mặt, không nhanh không chậm, những người này là thành viên của phân đường nội vệ tình báo đường Hà Nam đạo. Hà Nam đạo phân đường đã nhận được mệnh lệnh của nội vệ tình báo tông đường, mệnh bọn họ ở các châu Hà Nam đạo giám sát theo dõi những người thu mua lưu huỳnh, mấy người tình báo viên ở Nghi Châu bèn dán mắt vào toán thương đội này, suốt dọc đường bám theo bọn họ mà đi đến Chúc A huyện.



Lúc này, bọn họ thấy đối phương hình như có người tiếp ứng, hơn nữa nơi đây cách Hoàng Hà không xa, đối phương lúc nào cũng có thể qua sông, mấy người tình báo viên thương lượng được chốc lát, bèn chia đường mà đi, hai người tiếp tục theo dõi thương đội, còn hai người khác thì hỏa tốc đi bẩm báo tình hình với phân đường chủ ở lán cận.



Tề Châu thuộc phạm vi thế lực của Lý Quang Bật, Lý Quang Bật dẫn theo năm vạn đại quân xuất binh Hà Nam đạo, sau khi liên tiếp đánh bại hai cánh quân đội của Quỷ Quảng Sâm và Hứa Thúc Ký, nhân số trong đội quân của hắn đã tức tốc tăng lên đến mười hai vạn người, Lý Khánh An lại lập tức tăng binh tám vạn cho hắn, làm cho quân đội của hắn đã đạt đến số đông hai mươi vạn.



Lý Quang Bật lập tức đem đội quân chia ra làm ba chiến khu, Lý Thịnh xuất quân năm vạn quân trú phòng một tuyến Tề Châu, đại tướng Lệ Phi Nguyên Lễ xuất quân bảy vạn trú phòng một tuyến Từ Châu, bản thân hắn thì xuất quân tám vạn người trú đóng ở một tuyến Trịnh Châu, như vậy ba toán quân đội hình thành nên thế gọng kìm bổ trợ lẫn nhau, hô ửng cho nhau.



Quân đội của Lý Thịnh chú phòng ở năm châu Vận. Te. Te. Thanh. Truy, thắt chặt Hoàng Hà lại, còn trướng soái thì đặt ở vị trí huyện Lịch Thành ở Tề Châu.



Buổi chiều hôm nay, hai kỵ sĩ từ phương xa phi nước đại đến, lúc cách doanh môn chưa đến trăm bước, binh sĩ trên trạm sác bèn lập tức cao giọng quát: “Đứng lại!”



Hai kỵ sĩ dừng ngựa lại, bọn họ giơ tay la to nói: “Bọn ta có chuyện gấp cầu kiến Lý tướng quân!”



Từ trong doanh đi đến một quan quân đương trực, tiến lên nghênh tiếp nói: “Ta là hiệu úy đương trực doanh môn, các ngươi là ai, tìm Lý tướng quân bọn ta có việc gì?”



Một nam tử ba mươi mấy tuổi trong đó lấy ra một tấm ngân bài, đưa lên nói: “Bọn ta là tình báo đường Hà Nam đạo, tại hạ là phân đường đường chủ Ngưu Tắn, có chuyện khẩn cấp cầu trợ Lý tướng quân!”



Hà Nam đạo phân đường đường chủ ít nhất là trung lang tướng, hơn nữa bọn họ là nội vệ, địa vị càng cao hơn, hiệu úy đương trực không dám chểnh mảng, vội vàng nói: “Xin chờ chút, ta lập tức đi bẩm báo ngay!”



Hắn chạy vội trở về bẩm báo, lát sau, hắn đi ra nói: “Ngưu đường chủ, tướng quân nhà ta cho mời!”



Ngưu Tấn xoay người xuống ngựa, đi theo hiệu úy hướng bên trong đại doanh mà



đi.



Đại soái trong đại doanh chính là Lý Thịnh, căn cứ theo bố trí của Lý Quang Bật, hắn phụ trách phòng ngự một tuyến Thanh Châu. Tề Châu, thật ra Lý Thịnh cũng có suy nghĩ riêng của mình, hắn cho rằng quân Bắc Đường không nên bị động mà phòng ngự ở phía nam sông Hoàng Hà, nên nhân lúc điều kiện chín muồi mà tiến vào Hà Bắc, vây khốn Lý Khánh An trong U Châu, như vậy mới có thể chiếm cứ chủ động trong chiến dịch đối phó với An Lộc Sơn, nhưng mà Lý Thịnh không dâng sớ lên cho Lý Khánh An, hắn biết rằng Lý Khánh An không phải là không nghĩ đến, Lý Khánh An ắt hẳn là có sự mưu tính suy nghĩ sâu sa khác, bản thân mình chỉ là tiến hành suy nghĩ về mặt quân sự, mà Lý Khánh An sẽ suy nghĩ về mặt chính trị nhiều hơn, điều này thì không phải bản thân mình có thể can thiệp vào nữa.



Thân là một quân nhân, hắn phải kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của chủ soái, thân là một con người, hắn cũng hi vọng Đại Đường có một quân chủ xuất thân từ lung ngựa, vị quân chủ như vậy mới mang tấm lòng nhân từ đối với quân nhân, mới sẽ càng hiêu rõ vinh dự của quân nhân, mới sẽ tuyệt không nhượng bộ trước mặt ngoại nhục, kiên quyết đánh trà, điều này là bậc đế vương lớn lên trong thâm cung không thể nào bì được.



Hai ngày nay, Lý Thịnh cũng đã nhận được mệnh lệnh của Lý Quang Bật, mệnh quân đội của hắn phải dốc toàn lực phối hợp với nội vệ tình báo đường, phàm là sự cầu trợ khẩn cấp của tình báo đường, hắn phải toàn lực cung cấp sự viện trợ.



Mệnh lệnh của Lý Quang Bật là hôm trước vừa mới phát ra, hôm nay bèn có đường chú của nội vệ tình báo đường đích thân đến cầu trợ rồi.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.