Thiên Hạ

Chương 563: Vừa đấm vừa xoa thượng









Tâm trạng của Thôi Hoán mấy ngày nay thất vọng chán nản đến cực điểm, một mặt là con trai dẫn người bỏ trốn, đã tạo nên sự ảnh hưởng rất xấu trong gia tộc, một mặt khác. Bùi Tuân Khánh từng bước thúc ép, mệnh Ngự Sử đài đàn hạch một chân cốt cán của Thôi gia. Kỳ Châu thái thú Thôi Ninh, tội danh là tư thông Nam Đường, hơn nữa chính sự đường đã lập án, tố thành đại tam tư hội thấm. Thôi Ninh cũng bị triệu hồi vào kinh ngừng chức đợi thẩm.



Khi thế từng bước ép sát của Bùi Tuân Khánh làm cho Thôi Hoán khó mà chống đỡ, điều quan trọng hơn là hắn cảm thấy Lý Khánh An hình như đang dung túng việc này, hình như Lý Khánh An đang cố ý đánh Thôi gia, điều này làm cho Thôi Hoán cảm thấy một sức ép khổng lồ.



Còn có hai ngày nữa chính là tộc tế của Thôi gia rồi, tế tự của năm nay do một tay Thôi Ngụ xử lý, trong danh sách mà Thôi Ngụ thảo ra. Thôi Bình xếp ở vị trí thứ tư, chi đứng sau hắn. Thôi Ngụ. Thôi Viên, nếu là bình thường. Thôi Hoán nhất định sẽ tức giận vạn phần, e là cả tư cách tộc tế Thôi Bình cũng đều không có, đừng nói đến sắp xếp ở vị trí thứ tư nữa, nhưng lần này Thôi Hoán không có một nét bút gạch bỏ, tâm thái của hắn cũng có chút chuyên biến rồi, bây giờ ngoại địch lấn át. Bùi gia đang nghiêm trọng nguy hiểm đến địa vị của Thôi gia, nếu như Thôi gia tiếp tục xảy ra nội hấn, vậy thì Thôi gia sẽ đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm nhất của trăm năm nay.



Giờ khắc này, thủ riêng của Thôi Hoán đã nhạt lại. Thôi Bình nếu đã quan bái Môn hạ thị lang, lại là tâm phúc của Lý Khánh An, đây chính là thủ đoạn đắc lực để đối phó với ngoại địch của Thôi gia, bọn họ nên đoàn kết nhất trí đối ngoại, mới là sự đảm bảo cho gia tộc hưng thịnh.




Thôi Hoán bèn chính thức quyết định, cho phép Thôi Bình năm nay tham gia tộc tế, hơn nữa còn phải đề cao địa vị của hắn trong gia tộc.



Lúc này, ngoài phủ bỗng có người đến báo: Thôi Bình cầu kiến!



Thôi Hoán khẽ lặng người, ban nãy vừa nghĩ đến hắn, hắn đã đến rồi, gặp hay là không gặp đây? Thôi Hoán trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nói với người gác cổng: “Hãy dẫn hắn đến khách đường, cử nói là ta lát nữa sẽ đến!”



Thôi Hoán thay xong một thân ỵ phục, từ tốn thong thả đi đến khách đường, chỉ thấy Thôi Bình đang chắp tay ra sau nhìn bức họa trên tường, hắn ho khan một tiếng. Thôi Bình xoay người, lập tức tiến lên thi lễ sâu nói: “Điệt nhi tham kiến thúc phụ!”



Thôi Hoán và Thôi Bình bao năm nay luôn xếch mày lạnh mắt với nhau. Thôi Bình càng chưa bao giờ thi lễ qua với hắn, hôm nay hắn đã biểu hiện ra lễ tiết của vãn bối, làm cho trong lòng của Thôi Hoán có chút thoải mái được một chút. Thôi Hoán bèn gật gật đầu nói: “Điệt nhi không cần khách sáo đâu, mời ngồi đi!”



Hai người ngồi xuống. Thôi Bình từ trên người lục ra một phong thư, đặt trên bản, đẩy cho Thôi Hoán, cười nói: “Đây là tấm văn khế giải trừ hôn ước giữa Dư Ấu Nương và biểu huynh của nàng, xin thúc phụ xem qua.”



Thôi Hoán trở nên ngơ ngác, hắn từ từ nhặt tờ văn khế siải trừ hôn ước này, hắn đương nhiên biết rằng ý nghĩa của tờ văn khế này là thế nào, đó chính là danh tiếng của hắn Thôi Hoán, nếu nhưng không có tờ vãn khế này, vậy thì con trai của hắn chính là đoạt thê nữ người khác, đây cũng chính là việc khiến hắn mấy ngày nay luôn trăn trở khó ngũ, hắn biết con trai của mình chắc chắn là không giữ được sự trong trắng của Dư Ấu Nương rồi, cho dù giữ được trong trắng, nhưng con trai hắn dụ dỗ thê nữ người khác bô trốn, điều này thì giải thích thế nào đây?



Nhưng trong thời khắc mấu chốt này. Thôi Bình lại đưa tới văn khế giải trừ hôn nhân cho Dư Ắu Nương, đây là cái gì? Đây chính là trong giá tuyết đưa than, đây chính là đại hạn đưa cam lộ, một sự cảm kích sâu sắc tràn ngập nội tâm của Thôi Hoán, rất nhiều năm rồi, hắn vẫn chưa bao giờ cảm kích một người giống như hôm nay vậy, hơn nữa người này còn là người mà hắn trước giờ vẫn một mực ghét bỏ...



Thôi hoán trong lòng cảm động, nhưng hắn nhưng không có biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn điềm đạm như thường, hắn đặt vãn khế xuống, thở một hơi dài nói: “Giải trừ hôn ước thì làm được gì, tên nghiệt từ đó cũng không biết đang ở nơi nào, Ài!”



Thôi Bình cười xòa nói: “Thúc phụ, Quần đệ cháu đã tìm thấy rồi, đồng thời đã dẫn đệ ấy về Trường An rồi.”




“A!” Thôi Hoán đứng phắt dậy, vừa kinh vừa giận nói: “Tên nghiệt tử đó ở đâu rồi?”



“Thúc phụ xin bớt giận, hãy nghe ta một lời trước đã.”



Thôi Hoán trong lòng trở nên rối bời, vừa kinh lại vừa giận, vừa là vui mừng rộ hoa trong lòng; thời khắc này sự cảm kích của hắn đối với Thôi Bình thật sự là khó mà tả hết bằng lời, sự oán hận trước đây đối với hắn cũng biến mất không thấy tăm hơi nữa, chỉ còn lại sự cảm động.



“Ài! Hiền điệt, trước đây vi thúc thật là có lỗi với con.”



“Lời này của thúc phụ thì không đúng rồi, chúng ta đều là người một nhà, người nhà mình thì có gì mà không thể khoan dung, trước đây là do điệt nhi không hiếu chuyện, lần này sự uy hiếp của Bùi gia làm cho điệt nhi đột nhiên ý thức được rằng. Thôi gia chỉ có trên dưới một lòng, mới có thể đối kháng được với Bùi gia.”



“Cháu nói đúng! Con sâu trăm chân chết mà không cứng lại, điều một gia tộc sợ không phải là ngoại địch, mà là nội hấn, chỉ cần nội bộ Thôi gia đoàn kết một lòng. Bùi gia lại có thể làm gì được chúng ta!”



Thôi Hoán cảm kích vạn phần, nhưng hắn vẫn là quan tâm đến tình hình của con trai, bèn lại hỏi: “Nó bây giờ đang ở đâu?”



“Bọn họ bây giờ đang ở trên phủ của cháu, Quần đệ nguyện lòng sửa lỗi sai lầm phạm phải trước đây, dập đầu nhận tội với thúc phụ, đệ ấy chỉ khẩn cầu thúc phụ có thể đón nhận Dư Ẩu Nương, bọn họ đã tự ý thành hôn rồi.”



Bốn chữ ‘tự ý thành hôn



5



giống như một chiếc chùy sắt đập mạnh lên đầu của Thôi Hoán, trước mắt hắn bỗng chốc tối sầm lại, thân hình lung lay lắc lư. Thôi Bình tay mắt nhanh lẹ, đỡ lấy hắn: “Nhị thúc!”




Một lúc lâu sau. Thôi Hoán từ từ định thần lại, hắn khoát tay, tỏ ý minh không sao, thở dài: “Thôi môn bất hạnh, xuất hiện thứ nghịch từ này, bảo ta phải làm sao bây giờ? Một mặt già của ta bị đánh mất hết sĩ diện rồi.”



Thôi Bình trầm ngâm một chút nói: “Thật ra nạp Dư Ấu Nương vào phòng cũng không có vấn đề gì, nàng tuổi tác còn nhỏ, chỉ có mười bốn tuổi, hơn nữa nàng là nữ tử nhà tiểu hộ, có thể gả vào Thôi môn, đã là tạo hóa của nàng rồi, chi bằng hãy để Quần đệ tạm thời thu nàng làm thiếp, hãy cố gắng lấy lòng nhà mẹ của nàng, đợi nàng lớn hơn một chút, hoặc là sinh con trai cho Thôi gia, lúc đó mới đỡ nàng làm thử thê, cũng xem như không hạ nhục nàng rồi, nhị thúc thấy thế nào?”



Lời nói của Thôi Bình đã nói trúng đến tâm ý sâu thẳm của Thôi Hoán, thật ra điều hắn thật sự sợ hãi chính là nhi từ lấy ả Dư Ấu Nương này làm thê, hắn từ lâu đã vì nhi tử nhắm trúng con gái Vi Khánh Nhi của Vi Kiến Tố, muốn thông qua mối hôn nhân này tăng cường mối quan hệ với Vi gia, hơn nữa nhi từ có người nhạc phụ này làm chỗ dựa vững chắc, mới có thểlàm cho sĩ đồ của nó càng thêm thuận lợi, ngặt nỗi nhi tứ muốn lấy một nữ tử nhà tiểu hộ, đây làm sao được?



Thôi Hoán mấy ngày này nóng lòng đến sắp điên lên, hắn cứ sợ gạo sống nấu chín thành cơm kết quả nhi tử thật sự không nên người, may mà kiến nghị của Thôi Bình cũng giống như cơn mưa kịp thời, làm cho Thôi Hoán có được đối sách, hắn gật gật đầu bèn nói: “Cháu nói thật không sai, việc này trong lòng ta đã có dự tính, việc này thì phiền hiền điệt giúp đỡ cho trót, hãy đưa Dư Ấu Nương về nhà trước, rồi hãy nói cho người nhà bọn họ, ta có thể để cho nàng vào cửa, ta nguyện ra năm nghìn quan tiền lễ, nhưng điều kiện chỉ có một, không thể lấy nàng làm chính thê, nếu như nhà bọn họ nhất định kiên trì mai mối cưới hỏi đàng hoàng, vậy thì thật xin lỗi, tiền không có, người thì ta cũng không lấy, muốn kiện tụng thì ta sẽ xin hầu tới cùng!”



“Nhị thúc yên tâm, chuyện này cháu sẽ xử lý thật êm xuôi trót lọt, đảm bào là làm cho mọi người đều hài lòng.”



Thôi Bình cáo từ đi khỏi. Thôi Hoán một mình thở thẫn ngồi trong khách đường, hắn không phải là đang nghĩ về con trai của mình, mà là nghĩ về người điệt tử Thôi Bình, trước kia hắn ôm hận trong lòng, đối với mọi thứ của Thôi Bình đều thấy chướng tai gai mắt, bây giờ hắn mới phát hiện, tên Thôi Bình này thật ra vô cùng giỏi giang tháo vát, nhi tử dụ dỗ người ta bỏ trốn một vụ việc nghiêm trọng như vậy, cũng bị hắn âm thầm lặng lẽ hóa giải đi, chẳng trách Lý Khánh An lại coi trọng hắn như vậy, trẻ tuổi như vậy bèn đã thẳng chức làm Môn hạ thị lang. Thôi gia có nhân tài như vậy, bản thân còn chèn ép phớt lờ, ài! Thẹn với tổ tiên a!



Dưới sự hành động của Thôi Bình, việc của Thôi Quần và Dư Ấu Nương bèn được giải quyết viên mãn. Thôi gia đáp ứng để Dư Ấu Nương vào cửa, còn cho tiền sính lễ năm nghìn quan, điều này làm cho phụ thân của Dư Ấu Nương mừng rỡ khôn xiết, vốn dĩ nghe hắn nói nữ nhi đã bị phá thân, định đánh nàng một trận nhừ đòn, nhưng trải qua việc này nhi nữ lại trở thành của quý của Dư gia, dỗ ngọt còn không kịp nữa là, hơn nữa Thôi Bình lại đặc biệt cho thêm một mối lợi cộng thêm, có thể để cho anh trai của Dư Ắu Nương ra bên ngoài tinh làm quan, xuất nhiệm chủ bộ một huyện nào đó, đây lại là ý của Lý Khánh An, đem việc này giải quyết đến càng viên mãn hơn nữa.



Trải qua việc như vậy Dư gia lại càng cảm kích bất tận, bọn họ bắt đầu lên phố bác bỏ tin đồn, nói Thôi Quần không phải là dụ dỗ con gái bỏ trốn. Thôi Quần là cùng huynh trưởng của Dư Ấu Nương đi ra ngoài du học, hơn nữa thuận tiện đem theo Dư Ấu Nương đi du ngoạn thư giãn, cứ như vậy, chuyện phong lưu oanh liệt đầy màu sắc rằng tử đệ hào môn dụ dỗ nữ tử bần hàn bèn được lắng xuống.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.