Thiên Hạ

Chương 485: Khói lửa cao nguyên









Nhưng lần đông chinh này, nội bộ nước Thổ Phồn cũng có những ý kiến không giống nhau, đại thần Tán Hiệp Đa Luân và Luân Xích Trát Đạt Sát phản đối giao chiến với Đại Đường, bọn họ cho rằng quốc lực Thổ Phồn tuy đã khôi phục, nhưng so với mức nuốt chửng Đại Đường vẫn còn cách khá xa chưa thể đạt được, nếu không nuốt chửng được Đại Đường, vậy thì giao chiến với Đại Đường bèn là hao phí quốc lực, không có lợi cho sự cường thịnh lâu dài của Thổ Phồn, bọn họ kiến nghị tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức mười năm, đợi quốc nội Đại Đường xảy ra nội loạn, mới tiến công Đại Đường, trước mắt cần phải hội minh với Đại Đường, để mưu cầu một chính cục bình ổn.



Còn Thượng Tức Đông Tán và Đạt Trát Lộ Cung đại diện cho thế lực quân phương lại kiên quyết yêu cầu xuất binh, trước hết là thu phục vùng đất mất, Đạt Trát Lộ Cung càng chỉ ra rằng, nếu không nhanh chóng thu phục vùng đất Thổ Dục Hồn, mười năm sau, khi người Đường đã quen với khí hậu cao nguyên, vậy thì vùng đất rộng lớn ở đó đã không còn thuộc về Thổ Phồn nữa, đã là thời cuộc không chờ ta nữa.



Các đại thần đã nhẫn nại mấy năm đều đồng loạt tán thành ý kiến của Thượng Tức Đông Tán và Đạt Trát Lộ Cung, yêu cầu lập tức xuất binh, tán phổ Thổ Phồn trẻ tuổi lại không nóng nảy, hắn chiết trung ý kiến của hai phe, phái nông mục đại thần Đạt Tán Đốn Tố xuất xứ Đại Đường, nếu như Đại Đường chịu đem Tích Thạch sơn và một vùng Hoàng Hà cửu khúc trả lại cho mình, khôi phục lại biên giới ở năm Thiên Bảo thứ tám, cũng chính là đôi bên lấy Thông Lĩnh làm ranh giới, vậy thì, hắn có thể sẽ hội minh mười năm nữa với Đại Đường.




Cho dù Xích Tùng Đức Tán đã phái sứ thần đi đến Đại Đường, nhưng trước giờ vẫn là người thực tế như hắn không hề tin tưởng Đại Đường sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, đúng lúc này, Đạt Tán Đốn Tố từ Thành Đô truyền đến tin tức, Đại Đường đã chia cắt làm hai triều nam bắc, bộ đội Ca Thư Hàn binh lực cường mãnh đã không còn ở Lũng Hữu. Lũng Hữu trống trãi, tin tức này làm cho Xích Tùng Đức Tán vui mừng quá đỗi, hắn lập tức đem việc hội minh và hòa giải vứt ra sau ót, phái đại tướng Đạt Trát Lộ Cung suất quân năm vạn lập tức đi cướp đoạt Tích Thạch sơn và Đại Phi Xuyên.



Hôm nay là lần thứ hai phái binh của hắn, sẽ do đại tướng Thượng Tức Đông Tán dẫn mười hai vạn đại quân tây chinh.



“Tu” Theo tiếng còi hụ thấp trầm lại một lần nữa vang lên, thành môn Lhasa từ từ mở ra, từng đội thị vệ và đại thần cỡi ngựa từ trong thành đi ra, tinh kỳ phấp phới, cờ xí rợp trời. Lúc này, tán phổ Xích Tùng Đức Tán trẻ tuổi của Thổ Phồn đã xuất hiện, hắn cưỡi trên lung một con ngựa trắng tuyệt đẹp, trẻ tuổi oai hùng, tràn trề sức sống, ánh mắt rạo rực mơ ước theo đuổi việc mở rộng bờ cõi.



Đi tháp tùng bên cạnh hắn là Thổ Phồn đại tướng Thượng Tức Đông Tán, hắn được phong làm tây chinh quân chủ soái, một viên đại tướng khác Thượng Gia Tố được phong làm phó tướng, hai người bọn họ sẽ dẫn theo mười hai vạn đại quân viễn chinh An Tây, hơn mười vạn quân Thổ Phồn đã nhìn thấy tán phổ của mình, đều đồng loạt quỳ rạp xuống, tiếng kêu hô tán phổ như núi hô sóng thần.



Xích Tùng Đức Tán vui mừng gật đầu, nụ cười đã biến mất, hắn nghiêm túc nói với Thượng Tức Đông Tán: “Người Đại Đường nhất định cho rằng ta là muốn tranh đoạt Lũng Hữu với bọn họ, bọn họ lại không biết rằng, mục đích thật sự của ta là đoạt lấy An Tây, lần này ngươi mang đi gần một nửa quân đội của Thổ Phồn, ta không chỉ hi vọng có thể đoạt được Quy Tư, càng hi vọng có thể chiếm lĩnh Thổ Hỏa La và Sindh, mang lại cho Thổ Phồn nguồn cung ứng lương thực và tài nguyên dồi dào không gián đoạn. Thượng Tức Đông Tán tướng quân, mong rằng ngươi có thể mang lại tin tức tốt cho ta hơn cả Đạt Trát Lộ Cung.”



Thượng Tức Đông Tán khom mình thi lễ, nói: “Xin tán phồ yên tâm, thần nhất định sẽ để Thổ Phồn trở thành đại quốc hùng bá phương tây, cũng nhất định sẽ mang thủ cấp của Lý Khánh An dâng cho tán phổ, tế linh hồn cho lão tán phổ!”




“Thôi được! Ngươi có thể xuất phát.”



Tiếng còi hiệu hùng hồn lại một lần nữa thổi lên, hơn mười vạn đại quân Thổ Phồn đã xuất phát, thân mặc áo giáp xích, tay cầm trường mâu và chiến kiếm, cỡi trên lưng chiến mã, phía sau chiến mã thồ chở lương thực và thảm trải, còn có đội ngũ hậu cần mấy vạn người, cũng cùng đi theo đại quân chủ lực rầm rộ hiên ngang xuất phát sang phía tây bắc.



Xích Tùng Đức Tán đứng trên gò đồi cao, nhìn đại quân thẳng tiến hướng tây, lúc này, ánh mắt của hắn lại nhìn sang hướng đông, trong đôi mắt nhỏ tinh anh của hắn ánh lên một thứ màu sắc sáng ngời, không biết Đạt Trát Lộ Cung sẽ mang lại tin tức tốt gì cho hắn?



Hoàng Hà từ nguồn chảy ra, đông hành trăm dặm bèn chảy vào hồ lớn, hồ lớn vùng cao nguyên này chính là Bách Hải. Bách Hải được hợp lại bởi hai hồ lớn, hình dạng trông như chiếc hồ lô, màu nước xanh đậm trong veo. Lúc trời trong xanh nắng tốt, mây trắng bay bay, núi đồi xung quanh đều được in bóng xuống hồ như chiếc gương tự nhiên khổng lồ. Nó cũng giống như hai viên lam bảo thạch trong suốt không tỳ vết mà thiên nhiên ban tặng khảm giữa cao nguyên đầu nguồn Hoàng Hà.



Người Thổ Phồn cũng là dân tộc sống theo dòng nước, chỉ cần là nơi có ao hồ, sông ngòi thì thảo nguyên mới có thể xanh tươi, đất đai mới có thể phì nhiêu, vì thế Bách Hải cũng từng một trở thành đại bản doanh hậu cần của quân Thổ Phồn.



Trong chiến dịch tháng tám năm Thiên Bảo thứ mười một, Ca Thư Hàn tấn công quân Thổ Phồn tại Bách Hải mãi không thành công, bị quân chi viện Thổ Phồn đánh bại, tổn thất thảm hại. Nhưng quân Thổ Phồn cũng nguyên khí đại thương, bọn họ cuối cùng cũng bỏ Bách Hải, rút về phúc địa La Ta (*hay còn gọi Lhasa). Bách Hải bị quân Đường sắp xếp hơn vạn người Thổ Dục Hồn đến đây định cư, và đồng thời cũng cho đóng một toán quân đội năm trăm người canh gác tại đây.



Thời gian thấm thoát qua đi gần ba năm, khi người Thổ Dục Hồn sinh sống nơi đây sinh con đẻ cái, đã dần thích nghi với cuộc sống tại Bách Hải thì một trận chiến tai họa thay đổi tất cả cuộc sống họ đang lặng lẽ ập đến.




Lại vào tháng tám hàng năm, hàng vạn đại quân Thổ Phồn vượt qua Từ Sơn. Từ Sơn chính là mạch núi Banyakala ngày nay, vì do ánh sáng chiếu vào tuyết đọng trên núi thành một màu tím diễm lệ mà được tên này, thế núi sừng sừng, chót vót, quanh năm tuyết trắng bao phủ.



So với quân Hán, quân Thổ Phồn có ưu thế tác chiến cao nguyên tuyệt đối, bọn họ có thể thích nghi được với việc bôn ba đường dài trong thời gian dài, thường xuyên có thể hành quân hàng ngàn dặm để đi đánh một mục tiêu phương xa.



Lần này quân Thổ Phồn chia quân thành hai đội quân đông tây viễn chinh quân, Quân đông lộ sẽ tấn công Lũng Hữu, còn tây lộ sẽ tấn công An Tây. Theo sách lược của người Thổ Phồn, bọn họ sẽ tấn công Lũng Hữu trước, như thế An Tây chắc chắn sẽ chạy đến chi viện Lũng Hữu, như vậy phúc địa An Tây sẽ xuất hiện tình trạng quân lực trống vắng, Sau đó quân chủ lực của quân Thổ Phồn sẽ đại cử tiến công An Tây. Và người Hồi Hột cũng đồng thời từ phương bắc tấn công Bắc Đình. Hai quân phối hợp triệt để đuổi thế lực của người Đường ra khỏi An Tây.



Nên nói đây là thực tế lịch sử, sau khi xảy ra bạo loạn An Tây, quân Thổ Phồn thừa lúc Lũng Hữu Hà Tây đang trống trải đã chiếm lĩnh Hà Lũng, cướp đoạt tài sản của Đại Đường để bổ sung vào thực lực của Thổ Phồn, đồng thời cắt đứt chi viện của quân Đường với An Tây, khiến An Tây trở thành vùng đất bị cô lập, để rồi cuối cùng bị Thổ Phồn nuốt chửng. Thời gian thật trùng hợp lại đúng vào lúc này.



Trong lịch sử Đạt Trát Lộ Cung, Thượng Tức Đông Tán và Thượng Gia Tố dẫn mười vạn quân tiến công về phía đông, cuối cùng đánh vào Trường An thành công. Sau khi cho ra cướp bóc tại Trường An rồi rút quân. Lịch sử không nói rõ bao nhiêu phụ nữ và thanh niên trai trẻ người Đường bị Thổ Phồn cướp đi, nhưng từ hành vi ưa thích cướp đoạt dân khẩu của Thổ Phồn, đại thành thị có hơn trăm vạn người như Trường An này nhất định đã chịu sự tàn phá dữ dội.



Sau khi dị nhân Lý Khánh An đến đây đã làm thay đổi lịch sử Đại Đường. Trường An có thể sẽ không bị người Thổ Phồn tấn công, nhưng Thổ Phồn vẫn sẽ xuất binh theo đúng quỹ đạo của lịch sử, cũng vẫn là Đạt Trát Lộ Cung, Thượng Tức Đông Tán và Thượng Gia Tố ba người, có khác chăng là Đạt Trát Lộ Cung giả vờ tấn công Lũng Hữu, còn Thượng Tức Đông Tán và Thượng Gia Tố chủ công An Tây.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.