Thiên Hạ

Chương 464: Đại thọ bùi gia (trung)









Khi Lý Khánh An một lần nữa gặp lại Bùi Khoan không khỏi ngạc nhiên trước thay đổi của hắn, Bùi Khoan năm xưa cao to vạm vỡ, tuy tuổi đã lớn nhưng lại không thấy già, đi từng bước nhanh nhẹn, còn Bùi Khoan lúc này lại vừa gầy vừa nhỏ thó khiến hắn không dám chắc có phải cùng một người không.



Trong lòng Lý Khánh An không khỏi thầm ta thán, hắn có thể nhìn ra Bùi Khoan e đúng là không còn bao nhiêu tháng ngày nữa rồi! Hắn vội đi lên thi lễ: “Lý Khánh An tham kiến Bùi các lão!”



Bùi Khoan đã tiếp kiến Lý Khánh An tại phật đường của hắn, Hắn ngồi tựa trên chiếc ghế nệm mềm, xung quanh có mấy mươi cháu trai cháu gái vây quanh, Bùi Khoan rất xem trọng con cháu, những người con cháu này sau này đều là trụ cột phải sánh vác hưng thịnh của Bùi gia, Minh Châu cũng là con cháu trong Bùi gia, Lý Khánh An đã nhìn thấy Bùi Uyển Nhi mặc váy xanh vừa rồi bên cạnh Minh Châu, nàng nhìn Lý Khánh An cười cười, xong lại e ấp cúi đầu xuống.



Bùi Khoan tuy sức khỏe đã yếu ớt cực kỳ, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trên mặt hắn là nét hiền từ và trí tuệ đặc trưng của người già, hắn khoát khoát tay với Lý Khánh An, giọng nói yếu ớt cười nói: “Là Lý đại tướng quân đấy ả? Mau, mau ngồi xuống đây!”



Bùi Khoan đặt một tấm nệm mềm xuống, khẽ giọng nói: “Đại tướng quân mời ngồi!”



“Vậy thật đa tạ Bùi các lão quá!”



Lý Khánh An vừa ngồi xuống vừa cười nói: “Đại thọ bảy mươi lăm tuổi của các lão, tại hạ đặc biệt đến để mừng thọ cho các lão, chỉ muốn có thể góp chúc sức mọn vào chung vui.”



“An Tây giờ đã có bao nhiêu người Hán rồi?” Bùi Khoan hình như không nghe thấy lời của Lý Khánh An, hắn hỏi một câu chẳng ăn nhập gì vào lời Lý Khánh An vừa nói.



Lý Khánh An chi cười cười, cũng trả lời thuận theo ý của Bùi Khoan: “Giờ An Tây có tất cả hai mươi chín vạn năm ngàn bốn trăm hộ, dự định là năm nay sẽ di dời thêm Hán dân đến, bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào làm rồi.”




“Ta vẫn nhớ năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn đã từng nói với Thánh thượng, muốn có thể trường kỳ khống chế vùng Tây Vực, tốt nhất là cho di dân người Hán đến đó để bảo đảm nguồn binh, đợi qua đi mười mấy năm thì cuối cùng nó cũng dần được thực hiện bởi bàn tay của người, thật đúng là chả dễ dàng gì!”



Bùi Khoan thở dài một tiếng, hắn lại quay đầu lại nói với lại cháu trai cháu gái của mình: “Các cháu đã nhìn thấy rồi chứ? Lý đại tướng quân chẳng qua chi lớn hơn các cháu chừng vài tuổi mà đã có thể giúp Đại Đường ta mở rộng sơn hà tổ quốc, thống lĩnh vài chục vạn đại quân, các cháu phải biết lấy đại tướng quân làm gương, như thế Bùi gia ta mới có thể thật sự phồn thịnh được.”



Trong làn mưa phấp phới lưa thưa, xe ngựa của Lý Khánh An đang từ từ đi vào phường Thông Nghĩa, từ từ dừng lại trước cửa một đại trạch, đây chính là phủ đệ của thượng thư hữu thừa Lư Hoán.



Theo phân công của nhóm trù bị thọ lễ Bùi Khoan, Lý Khánh An chủ động nhận nhiệm vụ đi phát thiệp mừng đến phủ các cao quan từ tam phẩm trở lên trong thành Trường An, còn Bùi Du là trợ thù của hắn, kỳ thực số người cũng không mấy nhiều, tổng cộng thì cũng chỉ chừng bốn năm chục người, nhưng cũng không phải mỗi nhà Lý Khánh An đều đích thân đi giao thiệp, có nhà hắn chỉ phái Bùi Du đi đưa, và kèm theo danh thiếp của hắn để tỏ rõ thành ý của mình.



Nhưng cũng có nhà Lý Khánh An sẽ đích thân đi đến tận nhà phát thiệp, như Lư gia chăng hạn, dù thượng thư hữu thừa chỉ là một chính tứ phẩm, nhưng Lý Khánh An vẫn đích thân đưa đến tận nhà.



Lư gia vốn là vọng tộc của Phạm Dương Hà Bắc, cũng là một trăm thất đại danh môn của thời sơ Đường, thượng thư hữu thừa Lư Hoán chính là Dương Châu thái thú mà Lý Khánh An gặp tại Dương Châu năm xưa, Lư Hoán này là trưởng tử của tướng quốc Lư Hoài Thận thời những năm đầu Khai nguyên, năm Thiên Bảo từng nhậm chức Hiệp Châu thái thú, năm ngoái mới điều trở về triều đình, xuất nhậm Thánh thượng tả thừa một chức, Phẩm cấp của chức thượng thư tả thừa không cao lắm, nhưng quyền lực lại rất lớn, tả thừa phụ trách Lại, Hộ, Lễ tam bộ, hữu thừa phụ trách Binh, Hình, Công tam bộ, tất cả công văn phê chuẩn của lục bộ Thượng thư tỉnh đều nhất định phải thông qua kiểm tra của tả hữu thừa rồi mới được đưa đến các cơ quan chấp hành cụ thể như cửu tự ngũ giám để chấp hành.



Do thượng thư tả thừa Thôi Kiều vừa đi nương nhờ Lý Long Cơ, quyền chức của hữu thừa tạm thời cũng do Lư Hoán xử lý thay, Lư gia và Độc Cô gia và cả Bùi gia đều có quan hệ rất tốt, Vợ của Bùi Mân chính là em gái của Lư Hoán, vì thế lúc Lý Khánh An đến cũng được Lư gia tiếp đón long trọng.



Và cũng ngẫu nhiên, huynh đệ của Lư Hoán, Lư Dịch ngự sử trang thừa cũng có mặt tại nhà huynh trưởng, hắn dẫn theo vợ con đến làm khách nhà huynh trưởng, Nghe nói Lý Khánh An đến, Lư Hoán lệnh cho gia nhân mở to cửa nghênh đón để biểu hiện thành ý của mình, Đây cũng là lần đầu tiên trong vòng mấy năm nay của Lư gia, cùng với tiếng cửa lớn ken két được hé mở, huynh đệ Lư thị cùng đi ra cửa lớn nghênh lớn.



“Triệu vương điện hạ đích thân đến hàn xá thật là vinh quang cho hàn xá, Lư gia hoan nghênh vô cùng!”



Lý Khánh An chấp tay cười nói: “Tại hạ đến quá đường đột mà không thông báo trước, đã làm phiền hai vị nghỉ ngơi rồi.”



“Không dám! Không dám! Khách quý như Triệu vương điện hạ e là có mời cũng không chịu đến, thế thì nói là chỉ là làm phiền.”



Hai anh em họ vội vã mời Lý Khánh An vào nhà, Lý Khánh An cũng đi theo họ vào trong, vừa vào đến cửa lớn thì bỗng một thiếu niên từ sau cửa đi lên khom người thi lễ nói: “Tiểu tử xin thỉnh giáo đại tướng quân!”



Mặt Lư Dịch trẫm lại lớn tiếng hỏi: “Kỷ Nhi không được vô phép!”



Lý Khánh An lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của thiếu niên trước mặt mình, hắn trông chắc chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng hắn lại ngực lồi lưng gù, da xanh mặt quỷ, dung mạo xấu xí vô cùng, Lý Khánh An nghe Lư Dịch gọi hắn là “Kỳ Nhi”, hắn bèn đoán được người này là ai, Đây chính là Lư Kỷ tướng quốc xấu xí nổi tiếng của lịch sử Trung Đường.



Lư Dịch vội áy náy xin lỗi nói: “Đây là khuyển tử Lư Kỳ của ta, gia giáo không nghiêm, thật thất lễ quá.”



Hắn lại hét lên nói: “Con còn không mau lui xuống nữa ư?”



Lý Khánh An biết được Lư Kỳ sau này tuy bị xưng làm gian tướng, nhưng phàm kẻ đại gian đại ác thì tất đều có điểm hơn người, hắn bèn mỉm cười nói: “Không sao cả, hiền điệt có việc gì thì cứ hỏi, ”



Lư Kỳ tuy tuổi vẫn còn trẻ, nhưng hắn lại rất chăm chi học hành, lúc ở nhà đọc không biết bao nhiêu sách, gần đây hắn bỗng hứng thú với An Tây, vẫn đang không ngừng nghiên cửu địa hình chiến lược của An Tây, chi tiếc rằng hắn không thể đích thân đi tra cứu tình hình thực tế, Vừa nãy nghe nói Lý Khánh An đến chơi, hắn bèn cả gan chạy đến hỏi thăm.




Hắn thấy Lý Khánh An cho phép mình hỏi, trong lòng không khỏi vui mừng, hắn vội hỏi: “Tiểu tử mấy ngày trước có đọc được Đại Đường Tây Vực đồ, nói Cao Xương thịnh sản lương thực, sản lượng một năm thu được đủ để cung cấp cho toàn quân An Tây, nhưng tiểu từ ta cũng từ các sách khác biết được rằng Cao Xương khí hậu nóng bực, lại gió to, ta rất lấy làm hiếu kỳ, rốt cuộc một nơi nóng như thế thì nguồn nước để tưới tiêu cho nông vụ thì từ đâu mà có? Nếu không có nước thì làm sao có thể thịnh sản nông nghiệp được đây?”



Lý Khánh An thấy hắn có vẻ rất hứng thú với An Tây, không khỏi mừng rỡ bèn cười nói: “Nếu như nghiên cứu địa lý, quan trọng nhất vẫn là phải khảo sát thực địa, dù là đường xá xa xôi không thể đi, thì cũng phải đi hỏi thăm đôi điều với thương nhân Cao Xương bản địa, như thế ngươi sẽ có được những tư liệu đầu tay, Cao Xương tuy khí hậu rất nóng, hơi nước bốc hơi rất nhanh, nhưng ở dưới đất lại không nóng, cộng thêm phía bắc Cao Xương có núi Boada (*Bác Các Đạt), phía tây có núi Karavvưghen (*Khách La ô Thành), Mỗi độ hè về sẽ có lượng lớn tuyết tan chảy cùng nước mưa chảy vào bồn địa, thấm vào sa mạc để trở thành mạch nước ngầm, cho nên dân bản địa đều khai thác nghề trồng trọt, rải rác kéo dài gần ngàn dặm, Dù là mùa hè nóng bức nhưng cũng không ngừng có nước chảy xanh biếc trong veo, có nước lại có đủ ánh sáng và đất đai phì nhiêu, nên Cao Xương cũng trở thành cái nôi chuyên sản xuất lương thực của An Tây, Thế này thì ngươi đã hiểu rồi chứ?”



Lư Ký vỗ mạnh vào trán một phát, hắn như bỗng dưng hiểu ra vấn đề: “Hóa ra là giếng nước, Quan Trung cũng có, thế mà sao ta lại không hiểu ra cơ chứ!”



Hắn lại thấy Lý Khánh An thân hình cao to uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi lại càng tự ti, bèn thi một lễ với Lý Khánh An, rầu rĩ nói: “Đại tướng quân chức trọng quyền cao nhưng lại có tấm lòng bao dung không chê tiểu tử ta xấu xí, Lư Kỳ thật sự đạ tạ đại tướng quân đã chỉ giáo!”



Lý Khánh An gật gật đầu nói: “nam nhi đại trượng phu đương nhiên phải lấy việc kiến công báo quốc làm vinh dự, không phải quá để tâm dung mạo của mình, nếu ngươi có chí lớn có thể đi một chuyến đến An Tây, đi một ngày đàng học một sàn khôn, chỉ cần ngươi đi một chuyến rồi quay về thì sẽ không còn tự ti về mình đến thế.”



Trong lòng Lư Ký dấy lên cơn sóng kích động, trong mắt hắn lộ rõ vẻ thèm khát, An Tây, hắn nhất định sẽ đi xem thử.



Lư thị huynh đệ thấy chi vài câu nói ngắn ngủi của Lý Khánh An mà đã làm phấn khích lên chí lớn hướng xa cho một thiếu niên mặc cảm tự ti bao lâu nay của Lư gia, Trong lòng hai người họ không khỏi thầm cảm kích, chỉ một việc nhỏ nhoi như thế đã có thể nhìn ra tấm lòng rộng rãi bao dung cùng thành ý đối đãi với người khác của Lý Khánh An.



Lư Hoán vội tiếp lời: “Đại tướng quân xin mời vào thư phòng ngồi chơi.”



Lý Khánh An lại nhìn Lư Kỳ gật gật đầu mỉm cười, xong hắn cũng theo sau Lư thị huynh đệ đi vào, Lư Ký dõi theo bóng hình của Lý Khánh An, hắn bỗng nhiên thốt lên: “nam nhi đương học Lý Khánh An, cưỡi ngựa cầm kiếm vào Thiên Sơn!”



Nói xong, hắn dứt khoát quay người bỏ đi.



Trong thư phòng, Lư thị huynh đệ và Lý Khánh An chủ khách đều đã ngồi xuống ghế, một thị nữ dâng trà lên cho họ, Lý Khánh An bèn rút thiệp mời lễ mừng thọ Bùi Khoan ra đưa cho hai anh em họ, lại quay sang áy náy nói với Bùi Dịch: “ Hôm nay ta không ngờ là Lư trung thừa cũng có ở đây, Lư trung thừa cũng có thiếp mời nhưng ta lại không mang theo, ngày mai ta sẽ phái người đưa đến tận phủ, mời hai vị lúc ấy dẫn theo vợ con đến chung vui tại Bùi gia.”



Lư Hoán nhìn nhìn thiệp mời, đây là thiệp mời mừng đại thọ lần thứ bảy lăm của Bùi Khoan, nhưng điều thu hút hắn lại là người đến đưa thiệp viết ở phía dưới, Trong thiệp có ghi rõ tên của bảy người lo tổ chức lễ mừng thọ chính của Bùi gia lần này, mà tên của Lý Khánh An lại có mặt trong số bảy người đó, chỉ xếp sau Bùi Tuân Khánh, đứng trước Bùi Mân, ngang nhiên nằm ở vị trí thứ hai, Hắn không khỏi thầm giật mình, đây là ý gì đây?



Em gái của hắn chính là vợ của Bùi Mân, hắn đương nhiên biết quan hệ giữa Lý Khánh An và Bùi gia, Lý Khánh An đến tham gia vào trù bị lễ mừng thọ Bùi Khoan thì cũng không lấy gì làm lạ, về mặt nhân tình thế thái thì đều hợp tình hợp lý, nhưng sự tình lại không đơn giản như thế, Thiệp mời này không biết rằng sẽ phải gửi cho bao nhiêu người, tất cả mọi người đều sẽ có thể nhìn thấy tên của bảy người này, Kỳ thực việc này cũng giống như thông báo với thiên hạ Lý Khánh An và Bùi gia chính thức liên minh.



Hắn từ từ đưa thiếp mời cho huynh đệ mình, trong lòng lại bắt đầu nghĩ sự ảnh hưởng của việc này với Lư gia, Kỳ thực Thôi, Bùi, Vi, Lư, Trương các đại thế gia danh môn này đều thông hôn lẫn nhau, Tuy là Thôi, Bùi hai nhà đều có thể cạnh tranh, nhưng vẫn chưa đến nỗi thũy hỏa bất dung, mọi người đều cùng cung phụng một đế vương, cùng chung sống dưới một mái nhà, cạnh tranh nhưng cũng có sự hòa mục, có trở mặt nhưng cũng có thông hôn.



Nhưng hiện nay tình thế đại biến, Đại Đường đã xuất hiện cục diện song đế nam Bắc xuất hiện, từ mức độ nào đó mà nói, song đế nam Bắc cũng làm rạn nứt mối quan hệ giữa các thế gia, Không những thế, các thế lực địa phương như Lý Khánh An, An Lộc Sơn và cả Ngô vương, Kinh vương cũng đã có dấu tích muốn thoát ly triều đình, Đại Đường đang phải đối diện với loạn cục trăm năm nay chưa từng có, Dưới tình hình này, Lư gia nên đi đâu về đâu đây?



Lư Hóa đương nhiên cũng biết, Lý Khánh An đích thân đến nhà không phải chi đơn giản là đưa thiệp mà thôi, hắn kỳ thực đang muốn lôi kéo Lư gia vào phe cánh mình, Lư Hoán năm xưa trong các phe phái tranh đấu thuộc tướng quốc đáng của Lý Lâm Phồ, Sau khi Lý Lâm Phổ mất, tướng quốc đảng giải tán, một số người trong đó đã đi nương nhờ Vương Củng, một phần trong số họ lại nằm trong phái trung lập, Lư gia cuối cùng cũng là một trong số các nhà thuộc phái này, là đối tượng trọng điểm mà các phái hệ muốn giành lấy, Giờ Lý Khánh An cũng đến để lôi kéo họ.



Lúc này, Lô Dịch cũng đã đọc xong thiệp mời, hắn và đại ca trao nhau một cái nhìn, hai người còn cần phải thương lượng lại, Lư Hoán bèn cười nói: “Đa tạ triệu vương điện hạ đã đích thân đến giao thiệp, món nhân tình này ta xin nhận, bọn ta nhất định sẽ đến tham dự lễ mừng thọ Bùi các lão đúng giờ, Ngòai ra, ta còn có một việc muốn thương lượng cùng điện hạ.”



“Lư hữu thừa xin cứ nói!”



“Là thế này, Thôi Kiều đã bỏ chức tả thừa đi đến Thành Đô, vị trí này đã trống gần nửa tháng nay, tất cả sự vụ hắn để lại tạm thời đều do ta thay thế xử lý, Hôm trước Bùi tướng quốc tìm đến gặp ta, dự định sẽ nhậm mệnh cho ta làm tả thừa, lại hỏi ta đã có ứng viên thích hợp chưa để tiến cử vào làm hữu thừa, Ta cũng đã tiến cử Vương Duy huynh trưởng của Hình bộ thị lang Vương Tắn làm hữu thừa, nhưng Vương tả tướng quốc lại kiên quyết phản đối, cho nên ta hi vọng điện hạ có thể ủng hộ tiến cử của ta.”




Lý Khánh An hơi chưng hửng, bèn hỏi: “Người đó có phải chính là Vương Ma Cật đã viết bài “Mỗi lần lễ tết lại thêm nhớ người thân’ vào năm mười bảy tuổi không? ”



“Đúng là người này!”



“nhưng hắn không phải đã ẩn cư lam điền rồi ư? Hắn giờ vẫn chịu ra làm quan chứ?”



Lư Hoán cười ha hả nói: “Chính là vì điện hạ đã không hiểu tính của Vương Ma Cật, hắn hiện giờ chỉ có thể nói là nửa ẩn cư nửa làm quan, hắn vẫn còn đảm nhiệm một chức cấp sự của Môn hạ tinh, Vì có quan hệ cực kỳ ác nghiệt với Vương tả tướng nên hắn mới đi ẩn cư lam điền, Hắn và ta vốn là bạn bè thân thiết, năng lực hắn cũng không tồi, hi vọng điện hạ có thể cho hắn thêm một cơ hội.”



Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Sự việc này ta sẽ thương lượng lại cùng Bùi tướng quốc, nếu như Bùi tướng quốc tán thành, thì ta cũng sẽ ủng hộ hết mình.”



Lý Khánh An còn phải đi đưa thiệp mời đến các phủ, nên hắn bèn đứng dậy cười nói: “Vậy được, ta cũng không không làm phiền huynh đệ các vị nữa, ta xin cáo từ trước đây, lần sau ta mới đến bái phỏng hai vị sau.”



Lư thị huynh đệ nghe thế vội đứng dậy nói: “Điện hạ đích thân đến đưa thiệp mời thế này, huynh đệ ta thật sự cảm kích hết lòng, bọn ta nhất định sẽ đến dự lễ mừng thọ Bùi các lão đúng giờ.”



Bọn họ đưa Lý Khánh An đến tận cửa lớn, xong hai người lại quay trở lại thư phòng, Vừa đóng cửa lại, thì Lư Hoán đã quay sang nói với huynh đệ mình: “Giờ chắc người đã hiểu rõ dụng ý thực sự mà Lý Khánh An đích thân đến đưa thiệp mời cho chúng ta rồi chứ?”



Lư Dịch gật gật đầu nói: “Dụng ý của hắn đã quá rõ ràng, đó là đến câu kéo Lư gia chúng ta.”



Lư Hoán khe khẽ thở dài: “Lý Khánh An vốn dĩ đã là quân phiệt mạnh nhất, người sợ hắn thì nhiều, kinh trọng hắn thật sự thì ít, nhưng từng hành động cử chỉ của hắn trong hai năm nay thì thật không đơn giản chút nào, Nào là phát hành tiền bạc An Tây, khống cả thị trường tiền tệ của Đại Đường, lại tự ý tiếp tế quan viên cấp thấp mua chuộc lòng người; lại thêm vừa rồi mới phát binh Quan Trung đánh bại An Lộc Sơn, và lại càng dùng thế muốn giết vào thành mạnh mẽ để đi lên vị trí hữu tướng quốc, Kỳ thực ta cũng hiểu dụng ý của hắn, hắn chính là Triệu vương, hậu duệ của Kiến Thành thái tử, chắc hắn cũng sẽ muốn hoàn thành sự nghiệp mà tổ tiên vẫn dở dang!”



“Ý của đại ca là nói hắn chính là muốn đi lên ngôi vị đại thống?”



Lư Hoán lặng lẽ gật gật đầu nói: “Dù hắn vẫn cố gắng hết sức để che đậy lại dã tâm của mình, nhưng ta nghĩ vẫn có rất nhiều người có thể nhìn ra, và cả Bùi gia cũng thế, Ngươi thấy Bùi gia đã đặt hết cược vào hắn rồi chứ? Nếu chỉ là quyền quý thông thường, với thế lực và bối cảnh của Bùi gia, thì ngươi nghĩ liệu họ có phải nịnh hắn đến thế không?



Lư Dịch nghe huynh trưởng mình nói đến toàn những từ ngữ mang nghĩa xấu như “dã tâm, nịnh” mà không khỏi ưu lo nói: “Vậy có phải đại ca không muốn nương tựa vào hắn ư?”



“Thế theo ngươi thì sao? ngươi hãy nói những ý nghĩ của ngươi trước đã!”



Lư Dịch trầm tư một lúc bèn nói: “Kỳ thực lúc sớm nhất đệ đã có cảm giác khác thường với Lý Khánh An này, đệ cử cảm thấy hắn chẳng qua là một vũ phu thô lỗ, nhưng từ khi An Tây đưa ra hạn nô lệnh và hạn điền lệnh thì đệ lại cảm thấy người này thật không đơn giản chút nào, Nhất là hạn nô lệnh, đấy cũng là chủ trương của đệ, nhưng hắn đã triệt để thực hiện tại An Tây, Và cả trong phủ hắn cũng thế, nghe nói trong phủ hắn không có lấy một nô lệ nào, mà chỉ có khoản ba mươi mấy người giúp việc nhà, mỗi tháng đều phải trả tiền lương, chỉ mỗi điểm này thôi thì đệ đã vô cùng bái phục hắn, Nhất là sự khoan dung của hắn đối với Kỳ Nhi hôm nay, đó tuyệt không phải là hành động cố ý giả tạo trước mặt chúng ta, mà hoàn toàn là thật lòng, Nói thật là đệ nguyện ý tận trung cho hắn, nguyện ý ủng hộ sự cố gắng vươn lên không ngừng của hắn.”



Lư Hoán mỉm cười nói: “Kỳ thực ta cũng ủng hộ hắn, nhưng có điều chúng ta chưa phải vội, không thể chỉ vì hắn một lần đến bái phỏng thì lập tức nghiên ngã về phía hắn, cái gì dễ dàng có được quá thì thường con người ta sẽ không biết quý trọng, Ta cần hắn đem thành ý của mình ra đây, ta cũng muốn biết, nếu Lư gia chúng ta ủng hộ hắn, thì chúng ta sẽ có lợi ích gì.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.