Thiên Hạ

Chương 454: Hán trung kinh biến









Phụng Châu nằm ở phía tây bắc Lương châu, kẹp giữa Kinh Kỳ đạo và Lũng Hữu đạo, phía bắc của nó chính là một trong bốn đại quan ải trứ danh nhất để vào Quan Trung - Đại Tán quan, có vị trí chiến lược cực quan trọng.



Cùng lúc ấy, Phụng Châu cũng là điểm bắt đầu của Trung nam sơn. cảnh nội trùng điệp núi non, dốc vực hiểm trở, rất khó mà đi.



Chiều ngày hôm đó, đội quân bốn vạn mấy người đã tức tốc hành quân giữa núi rừng hiểm trở. Đội ngũ của Cao Tiên Chi đi ở giữa, cả chặn đường đi hắn đều trẫm mặc không nói ai, xem ra có phần tâm sự đầy bầu. Hắn vừa nhận được thư thân bút của Thục vương, nguyện ý lập Vụ Nương làm chính phi. Hiện nay Vụ Nương đã ở Nam Trinh huyện, nghe nói đã nhận lời lấy hắn. Giờ mời Cao Tiên Chi đến để thương lượng nghi thức thành hôn nạp phi cụ thể.



Lá thư này Cao Tiên Chi đã đọc không dưới mười lần. Với sự hiểu biết về con gái mình, hắn biết con mình căn bản không thèm gì các chức chính phi kia. Trong lòng con gái mình chỉ có một người, nàng tuyệt đối không thể nhận lời lấy Thục vương, rất có thể là do con gái mình đã bị bức ép viết lá thư trái với lòng mình.



Vấn đề ở đây là làm sao mà con gái mình lại ở Nam Trịnh? Hắn căn bản không có gọi nàng đến đây, Cao Tiên Chi hoài nghi Vụ Nương đã bị lừa đến Nam Trịnh, chỉ là hắn vẫn chưa có bằng chứng xác thực.



Hắn tâm sự trùng trùng không phải vì con gái, mà là tình thế biến hóa xảy ra gần đây. Trường An Lý Dự băng hà. Lý Long Cơ trốn đến Hán Trung. Như thế này hắn sẽ phải gặp cảnh hai chúa công, rốt cuộc là nên tận trung Lý Long Cơ hay tận trung Thục vương đây?



Theo lý họ là phụ tử. nên phụ tử đồng tâm. dù là tận trung ai đi chăng nữa cũng như nhau. nhưng theo Cao Tiên Chi được biết, cặp phụ tử này bằng mặt không bằng lòng, một núi không thể có hai chúa sơn lâm. hai người này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung khắc. Đấy cũng là lý do vì sao Thục vương vội vàng phải lấy con mình, không ngại phế đi chính phi mà lập Vụ Nương.



Nếu là mấy tháng trước thì Cao Tiên Chi không chừng đã động lòng, làm Thục vương phi thì cũng là một nơi chốn tốt cho con gái mình. nhưng giờ hắn không nghĩ thế nữa. làm Thục vương phi chỉ sợ chuốc họa vào thân, ngược lại còn hại con gái mình. Từ việc thủ hạ đại tướng của hắn đều nguyện ý tận trung Lý Long Cơ mà xem. Cao Tiên Chi không mấy tin tưởng vào tương lai của Thục vương.



Lúc này, chiến mã của Cao Tiên Chi đã hắt xì liền hai cái. xem ra đã có phần mỏi mệt. Cao Tiên Chi thấy sắc trời cũng đã gần hoàng hôn. lại thêm mây đen che phủ. sắc trời âm u. hình như sắp có mưa. Phía trước cũng chẳng có thành trấn gì. xem ra đây chính là hạp cốc rộng rãi nhất có thể nghỉ ngơi, bèn hạ lệnh: “Đại quân cắm trại tại chỗ, sáng mai trời sáng lên đường.”



Đại quân đều đã mệt mỏi rã rời. nghe lệnh vội vã cắm liều lập trại, lấy nước chăm ngựa, lập bếp nấu cơm.



Màn đêm buông xuống. trong sơn cốc tĩnh mịch lạ thường, chốc chốc lại có tiếng chim cú đêm gừ gừ kêu vang. Đoàn quân ba ngàn người cùng đóng gần trăm túp lều trướng. Họ không đóng hàng rào doanh trại, chỉ có bố trí trạm gác bốn phía. Cao Tiên Chi đêm trằn trọc, đi lại trong đại trướng của mình. Mây đen trên trời đã tan dần. vầng trăng sáng lúc tỏ lúc mờ giữa ô vân. Hắn cứ đi qua lại không mục đích, vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Hắn lo lắng cho cục diện của triều đình, lo lắng cho vận mệnh của mình. Mắt thấy cuộc chiến hoàng vị đã diễn biến thành cuộc hỗn chiến của chư hầu. trong trận hỗn chiến này. mỗi người đều có một vị trí của mình, nhưng Cao Tiên Chi hắn lại nên đi đâu về đâu đây?



Lúc xưa hắn nghĩ Thục vương là mình chủ đáng tin cậy, Thục vương anh minh hiền đạt. hoài bão chí lớn. bọn họ bàn luận thiên hạ rất hợp nhau, nên càng kiên định lòng trung của hắn với Thục vương, nhưng cùng với việc thời gian qua đi. một số bản tính của Thục vương cũng dần lộ rõ, cuộc sống của hắn bắt đầu trở nên bại hoại phóng túng.



Hoàn toàn bị chìm đắm trong tửu sắc hưởng lạc, hoàn toàn quên đi lòng cầu tiến ban đầu.




Đương nhiên, là một thân vương, cuộc sống Thục vương sa đọa một chút không lấy gì lạ? nhưng điều Cao Tiên Chi không quen, là Thục vương không phải cùng hưởng số quân phí có hạn kia với binh sĩ. không phải dùng nó để khích lệ binh sĩ. mà là dùng để tu sửa cung điện, thu thập mỹ nữ. chỉ trong cung điện Thành Đô, cung nữ và hoạn quan đã hơn ngàn người, không những thế, Thục vương còn lôi cái kiểu sống hưởng lạc của mình vào trong doanh trại. Phi tần của hắn có thể tự do đi lại trong quân doanh, bọn họ đã chiếm trường ngựa thao luyện của binh sĩ chỉ vì muốn thỏa mãn cái thú vui cưỡi ngựa ngẫu hứng của mình, khiến cho quân quan binh sĩ đồng loạt bất mãn.



Đấy đều là điều Cao Tiên Chi bất mãn. Đấy tuyệt không phải việc làm của một bậc quân vương. Nếu tương lại hắn mà làm hoàng đế thì sẽ chỉ là tai hại của Đại Đường mà thôi. Cao Tiên Chi bắt đầu suy ngẫm lại. từ việc Thục vương bắt ép hắn gả Vụ Nương, tên Thục vương này chắc chắn đã dùng thủ đoạn đê tiện nhất. Trong lòng Cao Tiên Chi bực tức vô cùng, hắn không khỏi ngẩng cao đầu kêu gào. Lần này đi Nam Trịnh, hắn phải làm sao đối diện với con gái mình đây?



Lúc này, trong bóng tối bỗng xuất hiện tiếng vó ngựa, và tiếp liền sau đó quân sĩ tuần tra bèn cảnh giác khẽ hỏi: “Ai đấy?”



“Ngươi chuyển lời với Cao đại soái các ngươi, nói là chủ cũ của hắn đã đến.”



Cao Tiên Chi giật mình, chủ cũ của hắn là ai? Không nhẽ là...



Trong lòng Cao Tiên Chi vẫn chưa dám chắc, hắn bước vội ra ngoài. Trong màn đêm chỉ có bóng của mấy mươi người, họ đều đang cưỡi ngựa, người đi trước cùng là một lão nhân gù gật. Cao Tiên Chi hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào, lập tức đi lên trước hỏi: “Tại hạ Cao Tiên Chi, người đến xin hỏi có phải là thượng hoàng?”



Tiếng cười của Lý Long Cơ sang sảng trong đêm. “Không sai, Cao ái khanh, chính là trẫm!”



“Trẫm?”



Cao Tiên Chi có phần ngỡ ngàng. thượng hoàng không phải đã thoái vị rồi ư? Thế sao còn tự xưng là trẫm? Hắn còn chưa kịp nghĩ gì nhiều đã vội phải đi lên quỳ thi lễ: “Mạc tướng Cao Tiên Chi, tham kiến thượng hoàng điện hạ!”



người đến chính là Lý Long Cơ, hắn từ Bảo Cốc đạo qua đây, nguyên là đi Nam Trịnh, nhưng nghe nói Cao Tiên Chi ở Phụng Châu nên quay đầu đến Phụng Châu, vừa khớp giữa đường thì gặp được Cao Tiên Chi. Lý Long Cơ mỉm cười nói: “Cao ái khanh, trẫm hơi khát nước, đến xin ly nước của khanh đã.”



“Tuân lệnh! Xin mỏi thượng hoàng theo thần vào đại trướng.”



Lý Long Cơ đến tìm Cao Tiên Chi cũng không phải do tức thời sinh ý. Ngay từ lúc sức khỏe hắn dần hồi phục hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc thâu tóm lại quân quyền thiên hạ. Trước tiên là ba người con trai của mình - Thục, Kinh. Ngô vương; sau đó là Lũng Hữu. Sóc Phương, và Kiếm Nam. Lý Long Cơ hiểu rõ hơn ai hết, muốn có thể nắm lại được thiên hạ thì nắm quân quyền là rất quan trọng. chỉ cần tay nắm quân quyền, hắn mới có thể so tài cùng Lý Dự và Lý Khánh An.



“Tách!” một tiếng vang lên. nhóm lửa nhỏ trong tay Cao Tiên Chi sáng lên. sau khi hắn châm đèn dầu cả khu vực xung quay đấy đều sáng bừng, chiếu sáng cả đại trướng. Cao Tiên Chi lại đắp thêm một tấm da cừu lên chỗ ngồi, cười nói: “Vì đây là trướng ngủ của thần, có phần quá đơn sơ, thượng hoàng mời ngồi.”



Lý Long Cơ đảo mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trong trướng có mỗi giường quân thảm, một chiếc rương đựng văn thư cùng một chiếc bàn nhỏ ngồi xử lý công vụ ra thì không còn gì. Lý Long Cơ âm thầm gật đầu, nghe nói Cao Tiên Chi đồng cam cộng khổ cùng binh sĩ. hôm nay được gặp quả nhiên như thế. Lý Long Cơ cũng không nói nhiều, hắn tự mình ngồi xuống trước bàn. Lúc này một thân binh của Cao Tiên Chi đã mang trà lên để thị vệ bên cạnh kiểm tra. xong mới đặt xuống bên bàn.



Lý Long Cơ cầm chén trà lên nhấp một ngụm rùi mới từ từ nói: “Cao ái khanh, lần này ta đến chính là để cứu mạng của khanh!”



Cao Tiên Chi nghe không được Lý Long Cơ đang nói gì, hắn chỉ lặng thinh một bên lắng nghe. Lý Long Cơ liếc nhìn hắn một cái rồi mới cười lạnh hỏi: “Khanh đang chuẩn bị đi Nam Trịnh, đúng không?”



“Bẩm đúng. thần vừa nhận được thư của Thục vương, đương định đi đến Nam Trịnh.”



“Vậy thì đúng rồi, cho nên nói, cuối cùng khanh sẽ không đi thành Nam Trịnh.”



Dừng lại một lúc, Lý Long Cơ lại nói tiếp: “Khanh định sẽ dẫn bao nhiêu quân theo?”



Cao Tiên Chi nghe Lý Long Cơ hỏi rời rạc, đông một câu, tây một câu thật chẳng hiểu mô tê gì. Hắn vội trả lời: “Hồi bẩm thượng hoàng, thần dẫn theo ba ngàn quân.”



“Ba ngàn quân? Cũng không đến nỗi, may ra khanh có thể liều chết thoát khỏi bao vây!”



Lần này Cao Tiên Chi rốt cuộc cũng có phần hiểu được ý của Lý Long Cơ, hắn giật mình hỏi: “Ý của thượng hoàng là phía trước có…”



Lý Long Cơ khe khẽ gật đầu. “Như khanh đã đoán, Thục vương đã bố trí hai vạn đại quân tại Thiên cầm hạp cốc phía trước một trăm năm mươi dặm, chỉ đợi khanh đến. Bộ khanh nghĩ hắn thật sự muốn khanh đến Nam Trịnh ư?”



Cao Tiên Chi chưng hửng. Thiên cầm hạp cốc hắn cũng có biết, nó là con đường chắc chắn phải qua khi đi Nam Trịnh, cách huyện thành Nam Trịnh năm mươi dặm. là hạp cốc có lợi cho việc mai phục giữa đường. Theo kế hoạch hành quân của Cao Tiên Chi, trưa ngày mai hắn sẽ đến Thiên cầm hạp. Như ý Lý Long Cơ nói, Thục vương sẽ mai phục hắn tại hạp cốc Thiên cầm. Cao Tiên Chi có phần không dám tin Thục vương lại muốn mai phục mình.



Lý Long Cơ nhìn ra vẻ thắc mắc trong mắt Cao Tiên Chi. bèn chậm rãi nói: “Thập tam lang là con trai của trẫm. hắn là người như thế nào trẫm biết rất rõ. Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo. trẫm nghĩ chắc khanh cũng đã từng được lãnh giáo. Có lẽ lúc viết thư nói khanh đến Nam Trịnh thì hắn vẫn chưa có tâm muốn giết khanh, nhưng bây giờ lại khác. Vì hôm trước vừa xảy ra một đại sự, đủ để hắn động sát cơ với khanh. Cao ái khanh, khanh có biết là việc gì không?”



“Thần bị phong tỏa thông tin, không biết được đã xảy ra việc gì!”




Lý Long Cơ cười cười nói: “Vì đại quân Ca Thư Hàn đã đầu hàng trẫm.”



“Hả!” Cao Tiên Chi khẽ thốt lên. Ca Thư Hàn đầu hàng Lý Long Cơ, nếu như thế Thục vương chắc chắn đã biết tin.



Hắn hiện giờ vẫn tin lời Lý Long Cơ nói, nếu Ca Thư Hàn thật sự đã đầu hàng Lý Long Cơ, vậy Thục vương đòi giết mình cũng chẳng lấy làm lạ gì. Trong một chốc, Cao Tiên Chi lòng rối bời, hắn không biết mình phải làm thế nào.



Lúc này, Lý Long Cơ nhìn hắn chằm chằm nói: “Cao ái khanh, ngươi có nguyện ý nương tựa vào trẫm không?”



Cao Tiên Chi cúi thấp đầu. mồ hôi đã chảy đầy trán hắn. Hắn cũng không biết mình phải làm sao đây. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nương tựa Lý Long Cơ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ phụ tử Lý Long Cơ là riêng rẽ. Trong lòng hắn, ủng hộ Thục vương tất là ủng hộ Lý Long Cơ. Nhưng giờ phụ tử người ta đã tự tàn sát lẫn nhau mà bản thân hắn thì lại chưa xác định được chỗ đứng của mình.



Ánh mắt của Lý Long Cơ nhìn người rất thấu, phảng phất như nhìn thấu nội tâm Cao Tiên Chi. Cuộc đời đế vương bốn mươi mấy năm khiến hắn tinh thông thuật đắc nhân tâm. một nhìn hai dò ba hạ thủ. đấy là thủ đoạn thường dùng của hắn. Hắn đã quan sát tên Cao Tiên Chi này rất lâu. nhìn ra Cao Tiên Chi bất mãn với Thục vương. Cao Tiên Chi trị binh nghiêm khắc, lại đồng cam cộng khổ cùng binh sL nhưng Thục vương lại sa hoa thác loạn trong doanh trại của hắn. không xem ai ra gì. Bọn họ căn bản không phải người cùng một đường. Từ việc Cao Tiên Chi không muốn gả con gái cho Thục vương cũng đủ biết, hắn bất mãn với Thục vương.



Nhìn thấu tâm trí lung lay không vững của Cao Tiên Chi. hôm nay Lý Long Cơ bèn dù thủ đoạn bước hai để thăm dò. Hắn nói quá có lý, khiến lòng Cao Tiên Chi tiến thoái lưỡng nan thì xem như hắn đã hoàn toàn mục đích, chí ít hắn đã khiến Cao Tiên Chi có một nữa ý nguyện muốn đến nương nhờ mình.



Bước tiếp theo của hắn chính là hạ thủ chiêu làm. Có điều giờ vẫn chưa phải lúc, Lý Long Cơ biết rõ khi kênh rạch được sửa xong. thì nước tất nhiên sẽ không tự đến, nên hắn đã đặt một ván bài vào Cao Tiên Chi.



“Cao ái khanh, trẫm nói thêm vài câu với khanh nữa. hoàng thượng Lý Dự là trưởng tôn của trẫm, tuy trẫm rất bất mãn với hắn, nhưng trẫm vẫn thừa nhận hoàng vị của hắn, dẫu sao thì đây cũng là người thừa kế do trẫm chỉ định. Hắn bất hạnh qua đời khi còn tuổi trẻ, hiện nay do con trai hắn kế vị, nhưng trẫm sẽ không thừa nhận. Không có trẫm thừa nhận thì đừng hòng ai dám xưng đế! Nên thiên tử Đại Đường bây giờ không phải Lý Thích, mà là trẫm! Hiện giờ trẫm vẫn là hoàng đế đế quốc Đại Đường, chỉ là trẫm quá yếu. không có người ủng hộ, cũng chưa đến thời khắc công bố với thiên hạ. Nếu Cao ái khanh ủng hộ trẫm. vậy trẫm sẽ đưa khanh lên làm công thần. Sau này cả Lũng Hữu, Kiếm Nam. An Tây ba nơi để khanh tự ý chọn. Trẫm sẽ phong khanh vạn hộ, để khanh trở thành một vương gia ngoài tông tộc thật sự. Đây là lời hứa của trẫm.”



Cao Tiên Chỉ lặng lẽ gật đầu: “Xin điện hạ để thần suy nghĩ thêm.”



“Được!”



Lý Long Cơ từ từ đứng dậy, nói: “Trẫm sẽ cho khanh thời gian suy nghĩ, nhưng trẫm cũng nhắc nhở khanh, hạp Thiên cầm có hai vạn quân mai phục, khanh hãy tự cân nhắc lại.”



Nói xong. Lý Long Cơ bèn khập khiễng đi ra ngoài. Thị vệ của hắn muốn đến dìu, nhưng đẩy bị hắn hất tay ra. “trẫm có thể tự đi!”



Cao Tiên Chi không có tiễn Lý Long Cơ ra ngoài, hắn chỉ khoác một chiếc áo mỏng rồi đi ra khỏi đại trướng. Bên ngoài bắt đầu có mưa. xung quanh khói mưa mịt mù.



Cơn mưa cốc hiểm này khiến lòng người ưu sầu khó tả. Cao Tiên Chi không khỏi lại nhớ lại chuyện năm xưa. Năm ấy hắn mới mười tám tuổi, chí khí bừng bừng, phi mã trương cung tung hoành trên đại mạc An Tây. Núi tây hùng vĩ xa xa, từng đám mây trắng du dạt trên trời thảo nguyên. Chớp mắt đã ba mươi năm qua đi. Năm nay hắn đã gần năm mươi, liệt sĩ lúc chiều tà thì liệu có còn tráng trí?



Hắn lại nhớ đến lời hứa của Lý Long Cơ, “Nếu ngươi giúp ta chắc chắn sẽ là công thần, phong vạn hộ vương tước.”



Nhiệt huyết trong người Cao Tiên Chi lại tràn trề, hắn thà không cần vạn hộ. hắn chỉ muốn quay lại An Tây, tìm lại những năm tháng đã mất ấy về.



Chính trong lúc Cao Tiên Chi tâm sự đầy mình thì bỗng tiền phương và hậu phương đại doanh cùng vang lên tiếng tù và gấp rút: “Uuuuuu...”



Tiếng tù và vẫn vang vọng trong đêm mưa tầm tã. Đây là cảnh báo địch tình. Cao Tiên Chi giật thót mình. Nơi đây lạ hạp cốc. trước sau đều có tiếng tù và. vậy có nghĩa là họ đã bị bao vây.



Hắn lớn tiếng hô: “Lệnh cho toàn bộ binh sĩ lên ngựa, xe lâu bỏ lại!”



Trong doanh trại bỗng chốc trở nên hỗn loạn, các binh sĩ cũng không kịp thu thập hành trang, vội vã khoát chiến giáp rồi nhảy lên lưng ngựa. Cao Tiên Chi cũng đã lên ngựa, tay hắn cầm giáo dài. căng thăng quan sát tình hình bên ngoài đại doanh. Trong màn mưa hắn cảm thấy được có lượng lớn đại quân đang trùng trùng bao vây hắn. nhưng họ lại không phát động công kích với mình, rốt cuộc họ là ai?



Thân binh hiệu úy đi lên bẩm báo: “Đại soái, trước sau đều có đại quân bao vây, có đến năm sáu vạn người.”



Lúc này ngoài đại doanh có một giọng nói hô to: “Cao đại soái, thượng hoàng điện hạ muốn mời đại soái đến gặp.”



Cao Tiên Chi mới ngỡ ra, đây chính là đại quân của Ca Thư Hàn. Xem ra vừa rồi Lý Long Cơ đến đây thì đại quân Ca Thư Hàn đã ở phụ cận.



Cao Tiên Chi thở dài một tiếng, thế công kích bức ép không nhường của Lý Long Cơ khiến hắn đâu còn lựa chọn nào khác. Hắn bèn thúc ngựa đi ra ngoài doanh, chỉ thấy ngoài doanh đã đứng đầy quân sĩ, tay cầm bó đuốc phát ra tiếng tí tách trong đêm mưa. chiếu sáng màn đêm u ám.



giữa đội kỵ binh đó, một ông lão lưng gù được thị vệ bảo vệ XUng quanh kia chính là Lý Long Cơ vừa rời khỏi doanh Cao Tiên Chi. Hắn khoát một chiếc áo đan cỏ che mưa, đều đội mũ tre, mặt hắn dưới ánh lửa chập chờn để lộ nụ cười đắc ý. Hắn đã từng quan sát, từng thăm dò, giờ chính là lúc hắn hạ thủ!



Hắn thấy Cao Tiên Chi đi đến bèn cười nói: “Cao ái khanh, khanh đã suy nghĩ kỹ chưa?”




Cao Tiên Chi nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Lý Long Cơ quỳ xuống. Hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm. cao giọng nói: “Thần Cao Tiên Chi, nguyện vì điện hạ lên rừng xuống bể, quyết không lùi bước.”



Lý Long Cơ vội lệnh người đỡ Cao Tiên Chi dậy, hắn vui mừng cười ha hả. Mấy năm nay hắn chưa từng lúc này vui vẻ như bây giờ. Hiện giờ Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn đều đã dưới quyền hắn, trời xanh cuối cùng cũng cho hắn một cơ hội khác.



“Cao ái khanh, khanh mau chóng quay về điểm binh,chúng ta sẽ gặp nhau tại Nam Trịnh.”



Nam Trịnh.



Thục vương Lý Giáo có phần không khỏe, hắn mai phục Cao Tiên Chi tại Thiên cầm hạp không thành công, nhưng lại gặp phải một cơn mưa đêm dữ dội, ướt sũng cả người, vừa tức vừa hận mà lâm bệnh một trận.



Liền mấy ngày nay hắn đều u u mê mê. Hắn đã ý thực được sự tình không hay, muốn trở về Đô Thành, nhưng thân thể bệnh tật thì lại khó mà chống chọi.



Sáng ngày hôm đó, Lý Giáo có phần đỡ hơn, hắn bèn cưỡi ngựa đi vòng một vòng trường ngựa, cảm giác mình có thể lên đường được bèn hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, tam quân lập tức thu dọn hành trang, chuẩn bị trở về Đô Thành.”



Thủ hạ hắn có ba vạn người, đều do hắn cưỡm từ tay Cao Tiên Chi. Hắn đích thân xuất nhậm chú soái, nhưng đại tướng trong quân đều phần lớn là do Cao Tiên Chi đề bạt, trong đó tám người bọn Triệu Sùng Bân còn do Cao Tiên Chi dẫn từ An Tây đến đây.



Tin Lý Giáo hạ lệnh quay trở về Thành Đô đã gây bất mãn trong quân. Lý Giáo từng hứa với chư quân rằng trước khi về Thành Đô hắn sẽ thường cho mỗi người ba mươi quan để làm phần thường cho lần xuất binh Hán Trung này. Đến nay Lý Giáo vẫn chưa thực hiện lời hứa, nên gây kháng nghị trong quân trung.



“Hồi bẩm vương gia, quân trang đang có người nhiễu sự, cả quân quan và binh sĩ đều kháng lệnh không ai chịu khởi binh nam quy.”



“Bọn khốn! Ta giờ làm gì có tiền cho chúng!”



Lý Giáo giận dữ. xong hắn lại quay sang đối phó với quan thị vệ nói: “Ngươi đi truyền lệnh của ta một lần nữa. chỉ cần trở về đến Thành Độ thì ta nhất định sẽ thực hiện đúng lời hứa.”



Dừng lại một lát, hắn lại gọi quan thị vệ lai: “Thôi vậy, ta sẽ đích thân đi nói với bọn họ, hãy chuẩn bị ngựa cho ta!”



Hắn vừa dứt lời thì lại có một thị vệ khác hớt hơ hớt hải chạy vào. giọng run rẩy nói: “Vương gia, không hay rồi!”



“Việc gì mà ngươi hớt hốt hoảng thế?” Lý Giáo không vui hỏi.



“Vương gia. ngoài thành có tin. Ca Thư Hàn dẫn năm vạn đại quân xuất hiện tại thành nam, còn Cao Tiên Chi dẫn bày vạn quân xuất hiện tại thành tây, đã cắt đứt đường nam quy của chúng ta.”



“À!”



Tin đột xuất này khiến Lý Giáo trợn tròn mắt. hắn thở thẫn ngồi phịch xuống đất. Cao Tiên Chi thật sự đã phản bội mình. Giờ khắc này Lý Giáo bỗng ý thức được, có lễ ngày tận thế đã giáng lâm.



Hạ tuần tháng sáu năm Trinh Trị nguyên niên. Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn chia làm hai lộ bao vây huyện thành Nam Trịnh. Dưới mệnh lệnh của Cao Tiên Chi. bộ hạ cũ của hắn - Triệu Sùng Bân đã dẫn quân khởi nghĩa, và phái người bảo vệ Cao Vụ rời thành. những quân đội còn lại đều là bộ hạ cũ của Cao Tiên Chi, cuối cùng đều lũ lượt đầu hàng. Thục vương Lý Giáo thấy đại thế đã mất nên đành phụ kinh thỉnh tội. tự trói mình đi ra ngoài thành cầu xin phụ hoàng tha tội.



Nhưng Lý Long Cơ đã không tha thứ cho hắn. Ba ngày sau, Lý Giáo đã chết dưới một ly rượu độc trong thành Nam Trịnh. Từ đó về sau. Lý Long Cơ triệt để nắm trong tay hai mươi vạn đại quân của Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn và năm vạn dân quân hậu bị của Kiếm Nam. Nếu CỘng thêm tám vạn nam Chiêu quân thì giờ Lý Long Cơ đã sở hữu ba mươi vạn quân.



Ngày hai mươi lăm tháng sáu. Lý Long Cơ cho công cáo thiên hạ tại Hán Trung, không thừa nhận hoàng vị của Lý Thích, và hắn một lần nữa tự xưng là Khai Nguyên Thiên Bảo Thánh Văn Thần Vũ hoàng đế, khôi phục lại niên hiệu Thiên Bảo mười ba năm, hiệu triệu quần thần Trường An nam hạ, lập lại đế quốc Đại Đường mới.



chỉ trong một khắc, đế quốc Đại Đường lại phong vân chấn động. Sau khi sở hữu mười lăm vạn quân. Lý Long Cơ không quay trở lại Thành Đô nữa, mà chia làm hai lộ, Ca Thư Hàn đi đường Trần Thương, hắn và Cao Tiên Chi đi đường Bảo Cốc, mười lăm vạn đại quân cùng tiến về Quan Trung.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.